Đồ Đệ Của Ta, Lợi Hại Quá Đi

Chương 1: Ta vô địch, rất cô đơn



“Bạch Phong Lưu! Ngươi đã nhốt bọn ta cả triệu năm, chờ bọn ta thoát khỏi vây khốn chắc chắn sẽ xé xác ngươi thành từng mảnh!”

Từ trên đỉnh núi Bạch Đế vang lên một giọng nói vô cùng phẫn nộ. Cùng với âm thanh này, từng đợt uy áp từ đỉnh núi Bạch Đế truyền đến, trong phút chốc, thiên địa thay đổi. Uy áp khủng khiếp trong nháy mắt bao trùm toàn bộ núi Bạch Đế.

Nghe giọng nói này, dưới chân núi Bạch Đế, một thanh niên mặc áo rách, chân đi một đôi dép rơm bĩu môi. Sau đó cơ thể y khẽ động, biến mất tại chỗ.

Giọng nói từ trên đỉnh núi tràn ngập sự hận thù cùng cực, biến thành một tiếng gầm sợ sệt vô cùng.

“Không thể nào! Sao ngươi lại mạnh như thế được! Điều này không thể! A! Bọn ta không cam lòng.”

Trên đỉnh núi Bạch Đế, thanh niên áo vải móc lỗ tai, liếc nhìn mấy người mình vừa bị mình giết ở đây, khinh thường nói: “Năm đó ông đây thua cược lão già kia, buộc phải trấn thủ đại thế giới Huyền Thiên này một triệu năm. Nếu không ngươi cho rằng ông đây bằng lòng quản chuyện chết tiệt này à?”

Vừa dứt lời, trong không gian cách y không xa dấy lên hàng loạt chấn động, ba bóng người xuất hiện trước mặt y.

Nhìn ba người xuất hiện, thanh niên nhếch miệng cười.

Một người đàn ông trung niên cầm đầu trong ba người chắp tay kính cẩn nói: “Tiền bối! Vừa rồi ta cảm nhận được một cơn chấn động, sau đó không cảm nhận được sự hiện diện của những người trên đỉnh núi nữa! Vì vậy ta đến đây để hỏi tiền bối xem có phải xảy ra chuyện gì rồi không.”

“Ngươi vẫn thế, có ta ở đây thì có thể xảy ra chuyện gì được? Vừa rồi ta so tài với bọn họ một chút thôi, bây giờ bọn họ đi rồi.” Thanh niên lãnh đạm nói.

“Đi rồi?” Người đàn ông trung niên bối rối.

“Ừ, đi rồi.”

Thanh niên gật đầu.

Sau một lúc im lặng, thanh niên nhìn người phụ nữ trong ba người rồi nói: “Tiểu Thanh Loan, rượu của Tiên Đạo Viện các ngươi không tệ, hôm nào ta lại đi lấy thêm một ít. Hôm nay ta có việc rồi, hôm khác lại trò chuyện tiếp.”

Nói xong, không đợi người phụ nữ trả lời, bóng dáng Bạch Phong Lưu biến mất.

Nhìn thấy cảnh tượng này, người đàn ông trung niên lắc đầu cười khổ.

Tính tình của vị tiền bối này thực sự kỳ quái.

...

Đại thế giới Huyền Thiên, Hạ giới, đế quốc Thái Nhất, Võ Thành.

Lúc này, bóng dáng của Bạch Phong Lưu xuất hiện ở một khu rừng bên ngoài Võ Thành.

Cách đó không xa, một thanh niên đầy máu đang chiến đấu với một con yêu thú.



Nhìn thanh niên này, Bạch Phong Lưu không khỏi lộ ra nụ cười.

Kiếm Tâm, Kiếm Thể, sau bao lâu chờ đợi, cuối cùng cũng gặp được một thằng nhóc có thiên phú không tệ.

Mà thanh niên lúc này đã máu me đầy người, thân thể cũng loạng chà loạng choạng.

Thanh niên tên là Kha Vô Nhai, một tán tu ở bên ngoài Võ Thành. Vì từ nhỏ không có người thân nên hắn đã phải vật lộn rất nhiều để tồn tại trong những năm này.

Kha Vô Nhai nhìn con yêu thú trước mặt bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Mẹ kiếp, nếu không phải quá nghèo không mua nổi vũ khí thì hôm nay ta đã làm thịt con súc sinh như ngươi rồi. Cố gắng sống sót lâu như vậy, làm sao có thể để con súc sinh này giết chết mình ở đây chứ?”

Nói xong, hắn bắt đầu điên cuồng vận chuyển linh lực trong cơ thể, nhìn tư thế này như muốn liều mạng đánh một trận.

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Phong Lưu không khỏi sáng mắt lên.

“Tuy cách làm có chút ngu xuẩn, nhưng có tâm huyết, không tệ, không tệ.”

Chỉ có điều, vừa dứt lời, y đã nghe thấy Kha Vô Nhai gầm lên: “Tạm biệt ngài nhé!”

Sau đó, bóng người trực tiếp biến mất.

Tốc độ bùng nổ hoàn toàn vượt quá tu vi của bản thân hắn.

Trong chiến trường chỉ còn lại mấy con yêu thú đang ngơ ngác, cách đó không xa Bạch Phong Lưu đang ngẩn ngơ trong gió.

Đây là chiêu thức gì?

Sau khi định thần lại, Bạch Phong Lưu không khỏi mỉm cười nói:

“Có lẽ là lớn tuổi, thế mà thằng nhóc này lại rất hợp với khẩu vị của mình. Không, quá phù hợp với yêu cầu của mình mới đúng.”

Nói xong, bóng người lóe lên, xuất hiện ngay trước mặt Kha Vô Nhai đang chạy điên cuồng, sau đó đưa tay ra, trực tiếp giam cầm Kha Vô Nhai ngay tại chỗ.

Nhìn Bạch Phong Lưu xuất hiện trước mặt, vẻ mặt Kha Vô Nhai không khỏi trầm xuống.

Có lẽ đây là số mệnh, vừa mới trốn thoát, bây giờ lại bị người ta giam cầm, chẳng lẽ vận khí của mình tệ đến vậy sao?

Nhìn vẻ mặt xám xịt của Kha Vô Nhai, Bạch Phong Lưu mỉm cười.

“Nhóc con, đừng sợ, ta không có ác ý gì với ngươi, ta chỉ muốn thu nhận ngươi làm đồ đệ thôi, ngươi…”

Nhưng y còn chưa nói xong đã nhìn thấy Kha Vô Nhai quỳ xuống.



“Sư phụ tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử Kha Vô Nhai!”

Hả?

Mình còn chưa nói xong mà đã trực tiếp quỳ xuống rồi à?

Nhìn Kha Vô Nhai trước mắt, Bạch Phong Lưu không khỏi nói: “Thật ra ngươi có thể suy nghĩ một chút.”

Kha Vô Nhai lại dập đầu.

Tiếng lòng Kha Vô Nhai lúc này: “Ta còn suy nghĩ gì nữa? Cho ta cơ hội thì ta nhất định phải nắm bắt được, mặc kệ tiếp theo có chuyện gì xảy ra, giữ được cái mạng trước rồi nói sau. Nếu từ chối, lỡ như ngươi không vui rồi giết ta thì ta biết tìm ai mà nói lý lẽ đây?”

Nhìn thấy hành động của Kha Vô Nhai, Bạch Phong Lưu không khỏi bật cười. Đã lâu rồi y chưa gặp một thằng nhóc nào thú vị như vậy, không tệ.

Nhìn Kha Vô Nhai quỳ trên mặt đất, Bạch Phong Lưu gật đầu:

“Được rồi, ngươi vừa nói tên ngươi là gì?”

“Đệ tử Kha Vô Nhai!”

“Đáng ghét ghê?? Cái tên của ngươi rất lạ!” Bạch Phong Lưu nói.

Kha Vô Nhai: “Không chỉ mù mà còn điếc!”

...

Trong một vị diện bên ngoài đại thế giới Huyền Thiên, trong một đại điện rộng lớn, chư vị đại đế ngồi xung quanh, xung quanh những người này đều toát ra uy áp khủng khiếp.

Khí tức của ông lão ngồi trên vị trí đầu càng thêm bao la không gì sánh được.

Đột nhiên, ông lão mở mắt ra, nhìn về hướng đại thế giới Huyền Thiên. Ánh mắt đó vô cùng sắc bén, xuyên qua vô số vị diện, đáp xuống Bạch Phong Lưu đang đi trên đường phố Võ Thành.

Bạch Phong Lưu tựa hồ cảm giác được, cũng nhìn về phía ông lão kia.

“Bóng tối vô biên, tam đại cấm địa, đã bao nhiêu năm rồi, cuối cùng các ngươi cũng không nhịn được mà nhảy ra ngoài. Cuối cùng không thể nhịn được nữa, xem ra uy hiếp từ người cầm kiếm đối với các ngươi vẫn còn quá lớn. Nhưng lần này, ta muốn xem ai có thể giết được người cầm kiếm trước mặt ta.”

Nói xong, y nhìn Kha Vô Nhai, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng không giấu giếm.

Nhìn ánh mắt của Bạch Phong Lưu, Kha Vô Nhai không khỏi rùng mình, sau đó lùi lại vài bước, nuốt một ngụm nước bọt, rồi khó khăn nói:

“Sư phụ, ánh mắt của lão nhân gia người là sao vậy? Người không phải là biến thái đó chứ?”