Cho đến khi câu nói này thốt ra khỏi miệng, Vân Dao mới chợt ý thức được rằng, thì ra nàng oán trách Mộ Hàn Uyên.
Sau khi trải qua đoạn hồi ức như trải nghiệm của bản thân, đối với nàng mà nói, mọi thứ xung quanh không còn là cốt truyện trong thoại bản nữa.
Bọn họ là những con người bằng xương bằng thịt, biết quan tâm, biết an ủi, biết vui biết buồn. Còn nàng là Vân Dao, chảy máu sẽ đau đớn, đau lòng sẽ khó chịu, thậm chí khi tận mắt nhìn thấy thiếu niên mà mình mang về từ Ma Vực trên con đường gian truân, sau này sẽ trở mặt thành thù với mình, khiến nàng khó lòng chấp nhận nổi.
Sau khi tỉnh lại nàng vẫn luôn trốn tránh không muốn nghĩ đến chuyện này.
Bọn họ từng sống chết có nhau, nàng bảo vệ hắn ở đằng sau, hắn cũng vì nàng mà mài giũa liều mạng, hắn là người duy nhất cùng nàng vượt qua năm tháng tăm tối vô vọng nhất cuộc đời.
Tại sao kết cục lại thành như thế?
Ngươi hận ta lắm phải không?
Sau khi tông môn bị diệt, Tiên Vực máu chảy thành sông, còn ta thì chết trước mặt ngươi, có phải quãng đời còn lại của ngươi sung sướng lắm không?
Nhưng những lời này…… không thể thốt ra.
Nhất là sau khi nghe xong câu “nguyện chết” của Mộ Hàn Uyên, tất thảy nghi vấn đều hóa thành câu hỏi kia.
Dẫu rằng đã cố gắng bình tĩnh, nhưng âm cuối của nàng vẫn hơi run rẩy.
Mộ Hàn Uyên sững sờ tại chỗ một lúc lâu, sau khi hoàn hồn hắn ngước mắt lên:
“..... Cái gì?”
Vân Dao cụp mắt nhìn con chim cô độc được chạm trổ trên chiếc bàn gỗ dưới ngón tay mình, nàng im lặng không nói gì.
Đây là lần đầu tiên Mộ Hàn Uyên thất lễ trước mặt nàng.
Hắn tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay đang đặt trên mặt bàn của hồng y nữ tử, đột nhiên kéo nàng đứng lên khỏi ghế bành.
Động tác mạnh đến nỗi khiến ngân ti liên hoa quan thanh lãnh trên đỉnh đầu của người nọ lắc lư.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của thanh niên, đuôi mắt đỏ bừng như thấm máu, con ngươi đen kịt, tràn đầy cảm xúc bức người.
Mỗi câu mỗi chữ của hắn đều trầm khàn: “Lời ấy của sư tôn, rốt cuộc có ý gì?”
Vân Dao ngẩng đầu lên, an tĩnh nhìn hắn.
Ba trăm năm trôi qua, thiếu niên gầy yếu mặc cho người khác xâu xé năm nào, giờ đây đã trưởng thành, trở thành một thanh niên cao hơn nàng rất nhiều.
Khi hắn cúi xuống như thế này, phong thái hoàn toàn áp bức nàng.
Đôi mắt đen như mực của người nọ gần trong gang tấc, như sương như tuyết, như trăng như sao lưu bóng dưới mặt nước, soi sáng lòng người.
Vân Dao thấy rõ.
Khi nàng nói những lời kia, hắn phẫn nộ, run sợ, thậm chí còn khó chịu hơn cả nàng.
Vân Dao đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Đúng thế.
Người tàn sát cả Càn Môn là Mộ Hàn Uyên trong thoại bản, chứ không phải chàng trai giúp đỡ Càn Môn suốt ba trăm năm chỉ vì một câu nói của nàng này.
Khoảnh khắc này, Mộ Hàn Uyên hoàn toàn không biết gì về tương lai sau này, hắn hệt như thiếu niên “ác quỷ” bị đóng đinh trên hình giá ba trăm năm trước, hắn không nên gánh chịu những tội lỗi mà hiện tại hắn chưa làm.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong thoại bản, kể từ khi nàng tỉnh lại ở giới Càn Nguyên, tất cả đều không còn giống như trước nữa.
Nàng chắc chắn có thể thay đổi kết cục, đúng không?
“Không có gì,” Vân Dao rút tay ra khỏi tay hắn: “Ta chỉ nói rằng, sau cùng ta sẽ chết trước ngươi…… Dù sao, ta là sư tôn mà. Người đầu bạc tiễn người đầu xanh quá bi thảm, cho nên ta không muốn có kết cục thê lương như Thái Nhất lão đầu.”
Chỉ bằng một hai câu nói, hồng y nữ tử đã bình thường trở lại, đó là dáng vẻ vừa lười biếng vừa uể oải.
Nhưng từng câu từng như dao lúc nãy, rõ ràng không phải giả.
Mộ Hàn Uyên định hỏi đến cùng.
“Cốc cốc.”
Có người gõ cửa.
Giọng nói cẩn thận từng li từng tí của Đinh Tiểu vang lên: “Hàn Uyên Tôn, Vân sư thúc, các đệ tử đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, khi nào chúng ta xuất phát?”
“—— Bây giờ, lập tức, không thể chậm trễ một giây.”
Vân Dao quay người lại, tránh khỏi tay áo của Mộ Hàn Uyên, nàng bước ra khỏi cửa mà không cho hắn bất cứ cơ hội nào để hỏi.
—
Cách lần trước chỉ vài ngày, Vân Dao và nhóm người lại đến khu vực lân cận núi Tàng Long một lần nữa.
Chỉ là lần này không còn hiu quạnh hoang vắng như lần trước, hiện tại núi Tàng Long thay đổi rất nhiều.
Hầu hết các tiên môn có danh tiếng của Tiên Vực đều phái đệ tử đến, trong đó Phù Ngọc Cung là thế lực xa hoa nhất, bọn họ thậm chí chuyển cả một tòa cung điện đến bên ngoài núi Tàng Long, để làm chỗ ở cho các đệ tử tiên minh.
Bích giai ngọc ngói, bảo khí quấn quanh, cách ba trăm dặm vẫn có thể nhìn thấy tiên hạc bay lượn trên đỉnh hành cung, tường vân lượn lờ.
So sánh với bọn họ……
“Càn Môn của chúng ta luôn rất bủn xỉn sao?” Vân Dao chân thành hỏi Đinh Tiểu đang bám lấy nàng.
“Chao ôi, sư thúc đừng nói thế.” Đinh Tiểu xua tay: “Người tu hành vốn phải khổ tu, làm hùm làm hổ như thế, không có lợi cho tu hành.”
Vân Dao gật đầu: “Nếu ngươi không nói nhỏ đến mức như sợ người ta nghe, có lẽ ta sẽ tin là thật.”
“......”
Đinh Tiểu ghé sát bên tai Vân Dao: “Phù Ngọc Cung được tiên minh chống lưng mà, giàu sang phú quý, tiền nhiều như nước, Càn Môn chúng ta sao có thể đọ nổi?”
Vân Dao cụp mắt, nghịch chiếc chuông trên vòng tay, ngụ ý trong lời nói hơi lạnh: “Ồ, thì ra liên minh là chỗ dựa vững chắc cho tông môn bọn họ. Thảo nào ba trăm năm nay có thể chiêu mộ được tu giả khắp thiên hạ, ngồi vững vị trí đệ nhất tiên môn.”
“Sư thúc! Người đã trở thành học trò của tiểu sư thúc tổ rồi, người không thể vì chút lợi ích cỏn con này mà phản bội sư môn!” Đinh Tiểu cuống quýt ôm lấy cánh tay của Vân Dao, cứ như sợ sư thúc của hời này thấy tiền sáng mắt, bỏ người chạy lấy của.
Vân Dao bình thường trở lại, nâng mắt lên, mỉm cười: “Không đâu.”
Đinh Tiểu tỏ vẻ vui mừng: “Ta biết ngay sư thúc không phải kiểu người ‘vật chất quyết định ý thức’ mà!”
Vân Dao thản nhiên nói: “Dù sao Càn Nguyên Đạo Tử tương lai là đồ —— là sư huynh của ta mà, chỉ cần sau này hắn đăng lâm tôn vị vô thượng, một Phù Ngọc Cung cũng chẳng là gì, ngày tháng tươi đẹp của ta vẫn còn rất dài, đúng không?”
Đinh Tiểu: “......”
Đinh Tiểu: “?”
Không biết có phải câu nói này thu hút sự chú ý của Mộ Hàn Uyên hay không, trước một nhóm đệ tử, hắn đang nói gì đó với chấp sự của tiên minh, lúc này bất chợt quay đầu lại, liếc nhìn bên cạnh Vân Dao.
Sống lưng Đinh Tiểu chẳng hiểu sao lại hơi ớn lạnh.
Tại sao nàng cảm thấy, mặc dù phong thái của Hàn Uyên Tôn vẫn đoan chính nhã nhặn như thường ngày, nhưng khi ánh mắt của ngài ấy đảo qua bàn tay đang ôm lấy cánh tay của Vân sư thúc của nàng, ánh mắt ấy đã nán lại một chút?
…… Chắc là ảo giác, nhỉ?
May mà bóng dáng thanh cao kia mau chóng bị một người chặn lại ——
“Chỉ tiêu tiến vào bí cảnh hôm nay đã đầy, xin các vị đạo hữu Càn Môn nghỉ ngơi ở hành cung một đêm. Chỗ ở hành cung của các vị đã chuẩn bị xong, mời các đạo hữu đi theo ta.” Một thanh niên đệ tử Phù Ngọc Cung mỉm cười cản trước các đệ tử Càn Môn, giơ tay chỉ về hướng hành cung.
Trong nhóm đệ tử có người hỏi: “Còn Hàn Uyên Tôn thì sao?”
“Hàn Uyên Tôn là người đảm nhận vị trí Đạo Tử tôn quý của giới Càn Nguyên chúng ta sau này, đương nhiên sẽ ở Lăng Tiêu Các, trên tầng mười ba của hành cung.” Đệ tử kia hơi ngẩng đầu lên: “Cũng chính là khách quý bậc nhất của Phù Ngọc Cung bọn ta.”
Các đệ tử xung quanh hoặc là hâm mộ, hoặc là cảm thấy tự hào, duy chỉ có Vân Dao thở phào nhẹ nhõm.
Tốt nhất là đừng ở chung.
Một mặt, nàng lo sợ Mộ Hàn Uyên gặng hỏi nàng về lời lỡ miệng lúc nãy.
Một mặt, đương nhiên bởi vì phong ấn giữa mi tâm dường như có dấu hiệu từ từ lỏng lẻo, tà diễm bất ngờ bùng lên sau khi nàng rời khỏi biển Thất Tình, khiến nàng tẩu hỏa nhập ma, suýt chút nữa gây ra thảm họa. Bây giờ nàng đã biết bản chất của khế ước sư đồ, hủy khế ước rất khó, vì lý do an toàn, trước tiên nàng phải tránh Mộ Hàn Uyên càng xa càng tốt……
Nhưng Vân Dao còn chưa nghĩ xong, liền cảm thấy ngọn lửa giữa mi tâm hơi rục rịch.
…… Bướm truy tung của Tiên giới cũng không xịn sò như vậy.
“Vân Yêu Cửu.” Mộ Hàn Uyên dừng lại cách nàng một trượng, hắn đứng ở đằng ấy, vẫn là phong thái trầm tĩnh cao quý.
Đệ tử Phù Ngọc Cung nghe tiếng, lập tức xoay người lại chắp tay thi lễ: “Bái kiến Hàn Uyên Tôn.”
“Miễn lễ.”
Mộ Hàn Uyên phất tay, nâng người nọ lên, ánh mắt nhìn sang Vân Dao: “Mời sư muội cất bước, theo ta đến Lăng Tiêu Các.”
“?” Vân Dao trở tay nắm lấy bàn tay đang định buông nàng ra của Đinh Tiểu: “Ta vừa đồng ý với Đinh Tiểu sư điệt, rằng sẽ luyện kiếm với cô ấy.”
Đinh Tiểu: “??”
Ai có thể nói cho nàng biết, giữa lừa gạt Hàn Uyên Tôn và ngỗ nghịch sư thúc, kiểu chết nào thảm hơn không?
Mộ Hàn Uyên không chất vấn mà chỉ nhàn nhạt nhìn Vân Dao: “Không phải chuyện tư, hiện tại Trần Kiến Tuyết đang ở trong hành cung, một vị đạo hữu tán tu Hóa Thần cảnh cách đây không lâu vì cứu muội ấy mà thần hồn bị tổn thương. Mời sư muội ra tay, phối hợp với ta chữa trị cho hắn.”
Vân Dao nghẹn lời.
Nàng muốn tìm một lý do khác, nhưng thần hồn bị thương, không phải tu giả cảnh giới cao thì không thể chữa trị được, mạng người quan trọng, từ chối khó khăn.
Một lát sau.
Vân Dao đang đi giữa hành lang cao nhất hành cung.
Cách đó hơn một trượng, người trước mặt đầu đội liên hoa quan, tóc đen như gấm, áo bào to rộng, dáng người cao ráo, nổi bần bật giữa vân vụ tiên sơn hai bên hành lang, hệt như một vị thần quân nào đó của Tiên giới đang dạo bước.
Vân Dao suy nghĩ một chút rồi đưa ra kết luận: “Cho nên, ngươi vội vàng muốn đến núi Tàng Long là vì muốn giúp sư muội Trần Kiến Tuyết của ngươi cứu ân nhân cứu mạng của cô ấy?”
“?”
Chấp sự tiên minh dẫn đường phía trước kiềm chế không quay đầu lại.
Mà lịch sự vểnh tai lên nghe ngóng.
Mộ Hàn Uyên nhàn nhạt đáp: “Ta đã từng nói, ta chỉ có một sư muội.”
Vân Dao làm như không nghe thấy, nàng kéo kéo dây buộc tóc thêu hoa vừa rủ xuống bả vai: “Hơn nữa, hiện tại ân nhân cứu mạng của cô ấy đang nghỉ ngơi tại nơi ngươi ở trong hành cung?”
“.......”
Vân Dao: “Đêm nay cô ấy sẽ không cần chăm sóc hắn nữa phải không?”
“......”
Vân Dao: “Ngươi có thể nhịn được hả?”
“......”
Mộ Hàn Uyên có thể nhịn, nhưng chấp sự tiên minh đi đằng trước có lẽ không nhịn nổi nữa, người đó liên tiếp muốn quay đầu lại vài lần, nhưng nửa chừng đã kìm lại, đứng thẳng người.
Thế là trước khi Vân Dao mở miệng lần nữa, Mộ Hàn Uyên dừng bước.
Hắn quay người lại.
Vân Dao mỉm cười ngước lên nhìn hắn:
Không nhịn được nữa chứ gì? Không chịu nổi nữa thì cho nàng đi rồi đổi người khác đi.
Dù sao, với thân phận Hàn Uyên Tôn và thái độ phân biệt đối xử rõ rệt của tiên minh đối với hắn và Càn Môn, có thể đoán được, ở Phù Ngọc Cung hắn được rất nhiều người ủng hộ —— Tìm một tu giả tu vi trên Hóa Thần Cảnh để cứu người, tuyệt đối không hề khó.
Quân tử dễ chịu thiệt thòi, Vân Dao đoán chừng như thế, Mộ Hàn Uyên sẽ không làm gì được nàng.
Hồng y thiếu nữ đang đắc ý thì thấy Mộ Hàn Uyên cụp mắt, ngón tay thon dài hơi nhấc lên, lướt qua đai lưng ngọc, nâng ngọc cầm bội sức do đàn Mẫn Sinh hóa thành lên.
“Dải lụa trắng mà lúc trước sư muội tặng ta, dùng nó thay thế tua rua đàn, thế nào?”
…… Lụa trắng?
Vân Dao không kìm được mà nghĩ đến chuyện ác mà mình đã làm bằng dải lụa trắng cách đây không lâu.
Nụ cười của hồng y thiếu nữ chợt cứng đờ.
Mộ Hàn Uyên buông tay xuống, nghiêng đầu nhìn nàng: “Sư muội còn muốn hỏi gì nữa không?”
Vân Dao: “......”
Vân Dao: “?”
Xem như ngươi lợi hại.
—
Mãi cho đến khi quá trình chữa trị của Mộ Hàn Uyên kết thúc, Vân Dao mới phát hiện, mình bị Mộ Hàn Uyên “lừa” ——
Với trình độ cầm đạo của hắn, hoàn toàn không cần nàng giúp đỡ.
Song, dù sao cũng đã đến rồi, nàng không thể không từ mà biệt, chỉ nên chỉ có thể buồn chán đứng trong góc điện, trước một tấm bình phong, vừa nghe Mộ Hàn Uyên đánh đàn, vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Trần Kiến Tuyết và sườn khuôn mặt của thanh niên đang ngồi trên giường sau rèm che mỏng.
Khi vừa gặp mặt, hai bên đã trao đổi thân phận danh tính của mình.
Người cứu Trần Kiến Tuyết là một tán tu, chẳng những không môn không phái, mà còn có một cái tên khá cô đơn, tên là Lệ Vô Hoan.
Vân Dao thật sự hơi kinh ngạc bởi cái tên đầy sát khí này.
Không rõ có phải vì điều này hay không, ngay lần đầu nhìn thấy thanh niên tán tu xanh xao gầy yếu nhưng luôn treo trên môi nụ cười thản nhiên, nàng luôn cảm thấy đối phương có vẻ hơi quen thuộc.
Tuy nhiên sau khi Mộ Hàn Uyên bắt đầu đánh đàn, nàng trầm tư suy nghĩ, nhưng, vẫn không tìm được bất kỳ vết tích tồn tại nào của đối phương trong ký ức thần hồn.
Có lẽ bởi vì, y trông quá tuấn tú chăng?
Người đẹp luôn khiến người ta cảm thấy như đã từng quen biết mà.
Chẳng qua khi so sánh với Hàn Uyên Tôn áo trắng tóc đen, như tuyết trên núi cao, như trăng sáng bên dòng sông, dung mạo như tiên nhân, thì hoàn toàn khác biệt.
Giữa mày của Lệ Vô Hoan có một loại ngang bướng bức người, trông không quá đàng hoàng.
Vừa rồi khi ho ra máu, thế mà y còn có thể cười, mặc dù đang ở ngay trước mặt, nhưng lại không thể nhìn thấu suy nghĩ của y.
“—— Coong.”
Dây đàn vỗ về, tiếng đàn kết thúc.
Vân Dao theo bản năng hoàn hồn, quay lại nhìn Mộ Hàn Uyên.
Trước cổ cầm, ngón tay của Mộ Hàn Uyên nhẹ nhàng giơ lên, ống tay áo khẽ phất một cái. Đàn Mẫn Sinh lập tức hóa thành một luồng ánh sáng lung linh màu bạc, lướt đến thắt lưng của hắn, treo bên dưới đai lưng ngọc.
Mộ Hàn Uyên ôn hòa nói: “Điều tức ba ngày. Trong ba ngày này, không được sử dụng thần thức.”
“Đa tạ Hàn Uyên Tôn,” Trên giường, tiếng cười của Lệ Vô Hoan pha chút cảm khái: “Có thể ở cùng phòng với Hàn Uyên Tôn danh tiếng lừng lẫy của Tiên Vực, lương duyên như thế, ta phải cảm ơn Kiến Tuyết tiên tử mới phải.”
“Lệ đạo hữu, huynh……” Không rõ Trần Kiến Tuyết nói nhỏ gì đó với y, nhưng Vân Dao không cần nhìn cũng đoán được, nhất định tiểu sư muội này đang đỏ mặt.
Hừ.
Miệng lưỡi tán tu, chỉ lừa được mấy tiểu đệ tử chưa trải sự đời.
Mộ Hàn Uyên đang chỉnh lại tua rua cầm tuệ của trường cầm: “Kiến Tuyết, muội ở bên ngoài bí cảnh, chăm sóc vị đạo hữu này. Chờ Lư trưởng lão đến, muội hãy giải thích rõ với ông ấy tình huống trên núi Tàng Long.”
“Vâng, sư huynh, Kiến Tuyết đã nhớ.”
“Vậy bọn ta không quấy rầy nữa.” Mộ Hàn Uyên nghiêng người: “...... Vân Yêu Cửu?”
Vân Dao giả vờ không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu bảo nàng rời đi của Mộ Hàn Uyên, trái lại nàng mỉm cười, tiến lên phía trước hai bước.
“Lệ đạo hữu còn trẻ tuổi mà đã đạt cảnh giới như thế, sao vẫn chưa bái nạp sư môn?”
Sau tấm rèm vang lên một tiếng ho, kèm theo một tiếng cười nhẹ: “Càn Môn đạo hữu, có phải cô đang nghi ngờ tại hạ cố ý tiếp cận, mưu đồ bất chính không?”
Vân Dao dừng lại.
Lời này quá mức thẳng thắng vô tư, khiến nàng không tiện hỏi thêm nữa.
Lệ Vô Hoan chưa kịp nói gì thêm, sau rèm tơ tằm, Trần Kiến Tuyết đã nhẹ nhàng nói: “Thương thế của huynh chưa khỏi, đừng tức giận, hay là huynh điều tức đi.”
Một lát sau, rèm tơ được vén lên, Trần Kiến Tuyết bước ra, trên khuôn mặt dịu dàng pha chút phiền muộn: “Yêu Cửu sư muội, ta biết muội có ý tốt, nhưng Lệ Vô Hoan đã liều mình cứu ta, xin Yêu Cửu sư muội đừng làm khó huynh ấy nữa.”
“Ta đâu phải làm khó, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ.” Vân Dao nói: “Nếu nói Hàn Uyên sư huynh của cô vì cứu cô mà mặc kệ sống chết của mình, có lẽ ta sẽ tin. Nhưng vị Lệ đạo hữu này, e rằng quen biết cô chưa được bao lâu, tại sao……”
Vân Dao chưa hỏi xong thì đột nhiên nhìn thấy gò má của Trần Kiến Tuyết đỏ bừng.
Nàng nghẹn lời, trong lòng chợt xuất hiện dự cảm chẳng lành.
Như chứng thực suy nghĩ của nàng, ngay sau đó, sau tấm rèm che, Lệ Vô Hoan thoải mái bật cười: “Đương nhiên là vì ta vừa gặp đã yêu Kiến Tuyết tiên tử.”
Vân Dao: “......”
Vân Dao: “Hả?”
Bầu không khí chợt ngưng đọng giây lát.
Vân Dao chột dạ quay đầu lại nhìn Mộ Hàn Uyên đang đứng phía sau.
Vẻ mặt của người nọ lạnh nhạt đến mức gần như hờ hững.
Ánh mắt của Vân Dao di chuyển lên trên, tập trung vào ngân ti liên hoa quan của Mộ Hàn Uyên.
Đạo quan có thể bộc lộ tình ái không có chút phản ứng nào.
Đã đến mức này, thật sự không ghen sao?
Là tâm tính thánh nhân gì thế?
Đương nhiên, không thể gặng hỏi thêm nữa.
Vân Dao đi bên cạnh Mộ Hàn Uyên, im lặng ngoan ngoãn ra khỏi điện.
Cho đến khi bước qua cổng tròn bên ngoài điện, thấy Mộ Hàn Uyên hoàn toàn không có ý định đến Lăng Tiêu Các, Vân Dao chợt nhận ra rồi dừng lại, nàng quay mặt nhìn Mộ Hàn Uyên bên cạnh: “Chẳng lẽ tối nay ngươi muốn……”
Mộ Hàn Uyên dửng dưng đáp: “Ở cùng các đệ tử Càn Môn.”
Vân Dao nghẹn lời một lát, sau đó chỉ vào trong điện: “Ngươi thật sự yên tâm để cô nam quả nữ ở cùng một phòng sao?”
Mộ Hàn Uyên không phản ứng lại: “Ta không hiểu sư tôn có ý gì, chuyện đó liên quan gì đến ta.”
Vân Dao cố gắng chân thành: “Chuyện theo đuổi đạo lữ ấy, không thể quá lạnh lùng, nếu không, gặp phải loại người thủ đoạn cao siêu như Lệ Vô Hoan, tiểu cô nương nhất định sẽ bị dụ đi, ngươi có thấy Trần Kiến Tuyết không, hôm nay cô ấy thậm chí không hề nhìn ngươi ——”
“Sư tôn.” Mộ Hàn Uyên ngắt lời nàng.
“Hửm?”
Đôi mắt đen nhánh của Mộ Hàn Uyên nâng lên, bình tĩnh nhìn nàng: “Trong vòng mười năm, đệ tử sẽ đăng lâm Càn Nguyên Đạo Tử. Sau này, bảo vệ tông môn, bảo vệ thương sinh, dẹp yên những chuyện bất công khắp thiên hạ —— Tất cả sẽ như mong muốn của sư tôn.”
“Hả?” Nghe xong Vân Dao ngơ ngác.
Hóa ra nàng còn có chí hướng vĩ đại như thế?
Đáng tiếc hiện tại nàng chỉ muốn bảo vệ chính mình, trước tiên phải giải quyết tai họa trên mi tâm, điều tra rõ nguyên nhân cái chết năm ấy của Mộ Cửu Thiên, cùng lắm bảo vệ thêm nhất mạch truyền thừa của Càn Môn —— Nàng chỉ là một tiểu thần tiên rảnh rỗi trên trời thôi mà, làm gì có hùng tâm phách lực (*) lớn lao như thế.
Mộ Hàn Uyên nói tiếp: “Cho nên cả đời này của Hàn Uyên sẽ không vi phạm tình giới, cũng sẽ không làm những chuyện mà Đạo Tử không nên làm.”
“.......”
Vân Dao nhớ lại.
—— Ô Thiên Nhai từng nói, nếu Đạo Tử trái luật phạm giới, sẽ chịu hình phạt sét đánh ba ngày ba đêm, đau đớn thấu xương, sau đó cởi mũ miện thoái vị.
Nghe thôi mà đã thấy đau.
Vân Dao lập tức hơi sợ: “Quả thật, ngươi chỉ nên cô đơn một mình.”
Sau khi rời khỏi Lăng Tiêu Các, Vân Dao suy nghĩ một chút, cảm thấy khó hiểu nên hỏi: “Tại sao lại kêu ta đi theo, trong khi ngươi rõ ràng có thể hoàn thành một mình?”
“Vừa rồi sư tôn cũng nghe khúc nhạc kia, người có cảm thấy thần hồn an ổn đôi chút không?”
Vân Dao ngỡ ngàng: “Hình như có chút ít, sao thế?”
“Mấy ngày trước sư tôn tẩu hỏa nhập ma, thần hồn tổn thương là điều khó tránh khỏi, mặc dù bên ngoài không có biểu hiện gì, nhưng khó đảm bảo không có nguy hiểm ngầm.” Mộ Hàn Uyên nói: “Mời sư tôn đi cùng, có lẽ có thể chữa trị nội thương.”
“.......”
Bước vài bước, Vân Dao cảm thấy hơi bối rối.
Rõ ràng ban đầu là nàng mạo phạm Mộ Hàn Uyên, chỉ dùng một câu “tẩu hỏa nhập ma” không đầu không đuôi giải thích sau đó vội vàng bỏ chạy, ấy thế mà, hắn không chỉ thật sự tin nàng, không hề nghi ngờ gì, mà còn nghiêm túc suy nghĩ cho nàng.
Cũng phải, thảo nào, kiếp trước bị Vân Dao ăn sạch.
Càng nghĩ Vân Dao càng áy náy.
Sau khi di chuyển vài bước, thấy mình sắp đến nơi nghỉ ngơi của đệ tử Càn Môn, cuối cùng nàng cũng không kìm lòng được, mở miệng khuyên nhủ: “Loại thuật an hồn trị liệu này, nếu bao phủ thêm một người nữa thì sẽ hao tổn thêm một phần tu vi tâm thần, không giúp ích được gì nhiều cho ta, lại còn lãng phí của ngươi.”
“Không hề lãng phí.”
“Sao lại không phí, ta không giống như Lệ Vô Hoan, không cứu thì sẽ chết.” Vân Dao bất đắc dĩ: “Hại ngươi mười phần, lợi ta chưa đến một phần, không phải lãng phí thì là gì đây?”
Mộ Hàn Uyên không đáp lại.
Vân Dao nghe thấy tiếng trò chuyện của các đệ tử Càn Môn, khi nàng định bước vào, bất thình lình nghe thấy một câu nói nhỏ nhẹ của Mộ Hàn Uyên vang lên từ phía sau.
Hệt như ánh chiều tà gột rủa Thiên Sơn.
“Năm ấy trên núi Phục Linh, giữa khốn cảnh sinh tử, sư tôn không ngại kiệt quệ linh lực, thổi khúc an hồn cho ta nghe cả đêm, cũng là lãng phí sao?”
“......”
Vân Dao không nói nên lời.
Ngay khi nàng định quay đầu nhìn vẻ mặt lúc này của Mộ Hàn Uyên thì chợt nghe thấy tiếng gọi của Đinh Tiểu từ trong điện ——
“Sư thúc về rồi sao? A, Hàn Uyên Tôn cũng cùng về!”
Trong điện nhất thời im ắng, các đệ tử đều vấn lễ.
Dưới mái hiên, trường phong viễn đãng, tất cả tâm tư hồi ức đều như sóng biển bị cuốn đi.
Vân Dao khôi phục như bình thường, bước vào cửa: “Các ngươi đang nói gì mà nhộn nhịp thế?”
“......”
Từ trước đến nay Vân Dao đều không có sự tự giác của thế hệ tổ tông, lại thêm vì tránh Mộ Hàn Uyên, nàng tùy tiện nhập bọn với các đệ tử.
Đương nhiên, hàng ngũ đệ tử do Hà Phượng Minh cầm đầu, ánh mắt của hắn ta đảo qua giữa Mộ Hàn Uyên và Vân Dao, sau đó hạ xuống: “Vừa rồi có một đệ tử của Phù Ngọc Cung đến, nói rằng đêm nay bí cảnh có thể sẽ mở ra thêm một lần nữa, hỏi đệ tử Càn Môn có muốn tối nay vào Táng Long Cốc không.”
Vân Dao cười mà như không cười: “Sao thế, bây giờ Táng Long Cốc thuộc về Phù Ngọc Cung rồi à, bọn họ nói mở thì mở, nói đóng thì đóng?”
Hà Phượng Minh không nói gì.
Các đệ tử nhìn nhau, không dám lên tiếng.
Im lặng một lúc, Mộ Hàn Uyên hỏi: “Sư muội muốn sắp xếp thế nào?”
Vân Dao nói: “Do ta quyết định sao? Đương nhiên không thể gấp, đúng lúc có thể ở lại hành cung, quan sát bên ngoài một ngày, thận trọng mới đạt được thắng lợi.”
“Ta thấy sư muội…… Vân sư thúc nói đúng lắm!”
Trong các đệ tử đang im lặng, Ô Thiên Nhai là người duy nhất giơ tay tán thành, hắn hào hứng nói: “Hơn nữa, lúc nãy khi ta tản bộ trong hành cung, tình cờ nghe người của tiên minh nói, hồng trần phật tử đang vân du bên ngoài của Phạn Thiên Tự ngày mai sẽ đến đây, chúng ta vừa khéo có thể cùng y vào bí cảnh, có đại nhân vật như thế đi cùng, nhóm tiểu đệ tử chúng ta sẽ an toàn hơn nhiều!”
Vân Dao gật đầu: “Không sai, như thế rất tốt ——”
Nàng chợt dừng lại, quay đầu: “Khoan đã, ai?”
Ô Thiên Nhai xích lại gần, nói nhỏ: “Sư muội quên rồi sao? Lúc trước ta kể cho muội nghe rồi mà, chính là cái người từng được tiểu sư thúc tổ theo đuổi, hồng trần phật tử nhập thế tu hành của Phạn Thiên Tự ấy!”
Vân Dao: “.......”
Vân Dao: “?”
Trong điện.
Hàng mi đang cụp xuống của Mộ Hàn Uyên giương lên, nhìn Vân Dao.
Vân Dao trầm mặc chốc lát, sau đó đột nhiên nghiêm mặt đứng lên, lời nghiêm nghĩa chính: “...... Ta đột nhiên cảm thấy cơ hội vuột mất sẽ không trở lại, trừ ma vệ đạo là chuyện cấp bách, hay là tối nay chúng ta vào cốc đi!”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Mộ Hàn Uyên: Sư tôn, không biết người tẩu hỏa nhập ma với bao nhiêu người?