Đồ Đệ Ma Tôn Mua Một Tặng Một

Chương 30: Một đêm mưa lạnh vùi danh hoa (4)



“Tại sao……”

Một âm thanh vang lên từ hư không vô tận.

Cảm giác lạnh buốt như làn nước đen kịt nặng trĩu thấm khắp cơ thể do mất nhiều máu, hắn như chìm xuống vực sâu biển rộng tối tăm không đáy.

Nước biển tràn qua cơ thể hắn, cái lạnh thấu xương len lỏi vào cơ thể thông qua vết thương trước ngực, Mộ Hàn Uyên nhắm mắt lại, cảm giác cận kề cái chết này, rất quen thuộc, từng trải qua vô số lần, một lần nữa, nuốt chủng hắn.

Rất lâu rồi hắn không trải qua cảm giác này.

Kể từ ba trăm năm trước, cạnh vực Đoạn Thiên, bên dưới gốc Tuyết Tháng Tư, từ khi gặp được nàng.

“Tại sao ——”

Lần này âm thanh oán độc đầy thù hận nọ vang vọng bên tai hắn rõ ràng hơn.

Mộ Hàn Uyên nhận ra, đó chính là giọng nói đã đưa hắn và sư tôn vào huyễn cảnh, ở trước Long Cung.

Cũng chính là nó, sau khi vào huyễn cảnh đã phong ấn ký ức thần hồn của hắn, khiến hắn cho rằng mình thật sự là “Long quân Ngự Diễn”. Cho đến khi ở trong thạch viên, sau khi sư tôn gọi “Hàn Uyên”, hắn mới từ từ tìm lại ký ức thần hồn của mình.

Mặc dù tiếng gọi ấy của Vân Dao, không phải gọi hắn.

Điều mà pho tượng hình rồng kia mong muốn, có lẽ chính là chứng kiến bọn họ tái diễn lại bi kịch kia, cuối cùng đồng quy vu tận.

Như thế, bọn họ cũng sẽ cùng nhau chết trong huyễn cảnh ấy.

“Ngươi biết rõ —— Ta đã nói cho ngươi biết —— Hình chiếu thần hồn trong huyễn cảnh bị thương, sẽ nguyên vẹn xuất hiện trên bản thể của ngươi! Tại sao! Tại sao không giết nữ nhân kia!? Nàng ta muốn giết ngươi trước mà!”

Tiếng rồng gầm không cam lòng chấn động thức hải của hắn, cứ như muốn xé nát thần hồn của hắn.

Dẫu rằng thứ bên trong huyễn cảnh này không phải bản thể long hồn của chân long kia, mà chỉ là một sợi oán niệm được ngưng tụ từ vạn năm trước thì nó vẫn mang sức mạnh rất khó lường.

Huống chi, lúc này, vết thương đẫm máu trước ngực Mộ Hàn Uyên vẫn còn đó, hơi thở toàn thân hắn đều đang trong trạng thái suy yếu.

Thần hồn của hắn hệt như một tờ giấy mỏng manh, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hư ảnh hình rồng kia xé nát.

Nhưng dường như Mộ Hàn Uyên không hề bận tâm.

Ở đáy biển sâu tối tăm và vô tận, hắn bình tĩnh nhắm mắt lại, ngay cả giọng nói cũng bình thản: “Ta không phải ngươi, đó là thù của ngươi, không phải thù của ta.”

“Nhưng nàng ta muốn giết ngươi! Ngươi không sợ mình sẽ vĩnh viễn chôn thân ở đây sao?!”

Mộ Hàn Uyên nhắm mắt, khẽ mỉm cười: “Ta sống vì nàng, thì sợ gì vì nàng mà chết.”

“Ngươi ——!!”

Hư ảnh hình rồng phẫn nộ đến mức run lên bần bật.

Hư lân đã mất, oán niệm không còn gốc rễ, không bao lâu nữa nó sẽ tan biến cùng huyễn cảnh này.

Đối với thanh niên điên khùng kêu nữ nhân kia giết mình để lấy hư lân, nó hận đến mức chỉ muốn kéo hắn cùng đồng quy vu tận.

Nhưng không thể.

Nhớ đến thanh niên đáng sợ có thể đuổi nó khỏi huyễn cảnh của chính mình, một chút sợ hãi hiện lên trong đáy mắt của nó.

Nhưng rất nhanh, khi cảm nhận được khí cơ tiêu tán, nỗi sợ hãi trong mắt rồng lập tức hóa thành thù hận: “Ta sẽ không giết ngươi.”

“......”

Dường như Mộ Hàn Uyên hơi khó hiểu, nhưng lại không hỏi gì, chỉ mở mắt ra, hờ hững vô vị nhìn hư ảnh hình rồng kia.

Oán niệm vạn năm không tiêu tán, chân long chi khí từ lâu đã hóa thành sự tồn tại như tinh quái.

Chậm rãi tỉnh táo lại từ sự điên cuồng thù hằn, giọng nói của nó pha chút ý cười ác ý khiến người ta khó chịu: “Không cần thiết phải đề phòng ta, kẻ địch của ngươi mạnh hơn ta rất nhiều, hắn thậm chí có thể nhìn thấu bản thể của ta —— Với điều kiện hắn không làm hại bản thể của ta, ta cũng sẽ không tổn thương ngươi.”

Trong đôi mắt như viễn sơn hàn tuyết của Mộ Hàn Uyên cuối cùng cũng xuất hiện gợn sóng.

“Kẻ địch, của ta?”

“Ngươi không thấy à? À, đúng rồi, hắn bảo ta nói với ngươi một câu……”

Hư ảnh hình rồng dần tiêu tán, tiếng cười vang vọng khắp biển sâu không thấy đáy ——

“Chung quy một ngày nào đó, hắn sẽ tự tay cướp lại thứ quan trọng nhất của ngươi.”

“——”

Lần đầu tiên, trên khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên xuất hiện vẻ hung bạo lạnh buốt, khiến khuôn mặt thanh hàn bi mẫn như thần minh bất chợt trở nên rét lạnh.

Hắn lạnh lẽo nhìn chằm chằm hư không hắc ám trước mặt, một lúc lâu sau, mới chậm rãi nhắm mắt lại.

——

Trong bóng tối vô tận.

Một hư ảnh vảy rồng tỏa ra quang mang đỏ vàng rơi xuống lòng bàn tay của Vân Dao, sau đó từ từ biến mất.

Một lực hút hùng hồn bạo phát từ lòng bàn tay của nàng —— Vân Dao cảm thấy thần hồn của mình chợt nhẹ bẫng, quang cảnh trước mắt hoàn toàn biến mất, ngũ giác cũng mất tăm, ý thức như bị một dòng nước vô tận đánh bật ra khỏi thế giới này.

Nàng vẫn không kìm được trái tim đang run rẩy.

Không…… Tại sao lại là Mộ Hàn Uyên?

Rõ ràng dao găm Long Lân là do chính tay hắn đưa cho nàng, tại sao hắn lại biến thành Long quân Ngự Diễn, người có lời nói lẫn hành động đều hoàn toàn xa lạ?

Đột nhiên, Vân Dao nhớ đến một chuyện, ngày ấy khi nàng gặp “Mộ Hàn Uyên” ở bên trong huyễn cảnh, đối phương đã nói hai câu kỳ lạ.

[Có lẽ huyễn cảnh này mô phỏng lại câu chuyện từng xảy ra mấy vạn năm trước, pho tượng hình rồng nọ có thể đưa thần hồn vào huyễn cảnh, cho nên nó chính là chủ nhân của nơi này, chỉ cần nó muốn, ắt có thể ảnh hưởng được……]

[Xem như nó muốn phong ấn ký ức, khiến thần hồn nghe theo bản năng của cơ thể, lầm tưởng mình là chủ nhân của cơ thể, cũng hoàn toàn có khả năng.]

Như xua tan sương mù, tinh thần hỗn độn của Vân Dao đột nhiên trở nên rõ ràng.

Nàng bị lừa.

Kể từ khi bước vào huyễn cảnh, Mộ Hàn Uyên thật luôn “ngủ say” trong bản thể của Long quân Ngự Diễn, còn kẻ tiếp cận nàng, phải chăng chính là pho tượng hình rồng đã đưa nàng và hắn vào huyễn cảnh?

Huyễn cảnh này rõ ràng muốn ép nàng và Mộ Hàn Uyên tự giết lẫn nhau! Thế mà nàng lại tin thanh niên Ma tộc kia!

Tuy rằng huyễn cảnh chỉ mượn sức mạnh thần hồn để hiển hóa, nhưng lẽ ra nàng không thể nào nhận nhầm Mộ Hàn Uyên mới đúng, đối phương làm thế nào mà có thể ngụy trang hơi thở thần hồn giống hệt hắn như thế?

Trước khi Vân Dao suy nghĩ cẩn thận về vấn đề này, nàng phát hiện ánh sáng chợt xuất hiện trước mắt mình ——

Nàng cứ như đang bước đi trong một hang động tối om.

Trước mắt là nguồn sáng duy nhất, cách đó vài trượng là một bức tường đá láng mịn và hoàn chỉnh, trên đó hiện lên hư ảnh của điện Long Hoàng, thậm chí là cả thành Thị Long.

Hiện tại hiển ảnh là tẩm điện của Long quân bên trong điện Long Hoàng, chỉ là khác với cảnh tượng trước khi nàng rời đi, bên trong hiển ảnh, tẩm điện trang hoàng một màu đỏ rực, ánh nến diễm lệ khiến cả đại điện như nhuộm màu ráng chiều.

Nhưng, còn chói mắt hơn những dải lụa đỏ ấy, trên giường, máu tươi ồ ạt tuôn ra từ lồng ngực của Long quân Ngự Diễn.

Quay lưng về phía tường đá hiển ảnh, một nữ tử mặc giá y, giữa những ngón tay nhỏ nhắn của nàng ta là một thanh dao găm.

—— Dao găm Long Lân.

Trong bóng tối, Vân Dao nín thở.

Nàng nghe thấy một âm thanh mơ hồ vang lên từ bức màn ánh sáng, xuyên qua sông dài thời không vô tận, xua tan bóng tối quanh người nàng.

“Tại, sao?”

Ngự Diễn nắm chặt thanh dao găm đang đâm sâu vào lồng ngực, không thể tin nổi mà ngẩng đầu lên, nhìn nữ tử đã đâm nó vào ngực mình.

“Có trách thì trách chính ngươi, là ai cũng được, nhưng ngươi lại là người đứng đầu Yêu tộc, cộng chủ của thiên hạ.” Nữ tử mặc giá y tỏ ra uể oải, con dao găm trong tay lại càng đâm sâu tim của Long quân hơn: “Thiên Yêu tộc và Địa Yêu tộc từ lâu đã như nước với lửa, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị ngươi ngăn cản. Nếu ngươi không chết, làm sao hai tộc kia có thể xung đột đến mức kẻ sống người chết, nếu Yêu tộc trường an, Nhân tộc ta làm sao quật khởi?”

“Chỉ vì —— điều này thôi sao?”

Mỗi từ mà Ngự Diễn thốt ra đều như xé lòng nát dạ, hận ý và oán ý khắc cốt ghi tâm tích tụ trong mắt y, hòa cùng huyết lệ, khiến khuôn mặt của y vặn vẹo, hệt như trái tim đang bị xé nát kia.

“Đúng vậy, ta đã nói rồi mà, ta đến vì thiên hạ đại nghĩa, đến vì Nhân tộc, chỉ là Yêu tộc các ngươi ngông cuồng, chưa bao giờ đặt sâu kiến loài người vào mắt mà thôi.”

Nói xong, Trường Ung chậm rãi vặn thanh dao găm trong tay.

Trước đôi mắt xanh thẳm như đáy hồ đau buồn thảm thiết, nàng dùng dao găm Long Lân mà ngày xưa Long quân Ngự Diễn tặng cho nàng, moi tim của y ra.

Màn sáng đột nhiên xoay chuyển, hiển ảnh kéo dài lên tận bầu trời bao la vô tận.

Vân Dao đứng trước màn sáng, tận mắt nhìn thấy, nàng cảm thấy như mình đang lơ lửng trên điện Long Hoàng, chứng kiến thảm kịch của vạn năm trước, màn sáng lướt đến phía trước ——

Sau khi Ngự Diễn chết, toàn bộ Long Thành sụp đổ, cát bụi bay tứ tung. Trước đôi mắt nhắm nghiền của y, là bóng lưng nữ tử Nhân tộc chưa bao giờ ngoảnh đầu lại.

Trước khi long hồn chân long tiêu tán, vô số con dân Long Thành được y bảo vệ đã hiến tế chính mình, dùng tín ngưỡng lực của cả thành trì cưỡng ép giúp y ngưng hồn tụ phách.

Ba ngày sau, Long Thành huyết tế, thai nghén ra một chiếc kén long hồn.

Toàn bộ Thị Long vệ tuẫn diệt đầu tiên, bao gồm cả hai nhóc tộc Hải Long thích ôm chân Ngự Diễn chơi trốn tìm.

[Bọn ta là Thị Long vệ! Sau này sẽ bảo vệ bệ hạ suốt đời!]

[Ca, ca ca nói đúng!]

[Nếu bệ hạ có chuyện gì, bọn ta sẽ chắn phía trước ngài!]

Giọng nói của hai nhóc tiểu yêu vẫn vang vọng bên tai, ngày mà cả thành trì huyết tế, bọn nó cũng đã thực hiện được lời hứa của mình, bọn nó hóa thành hai bộ xương trắng nhỏ nhất thành, suốt vạn năm canh giữ Long Cung, giống như cả thành trì đầy xương trắng sau lưng chúng.

Thành trì sụp đổ, cỏ dại um tùm, sau này nơi ấy dần dần bị người đời lãng quên, trải qua núi sông thay đổi, thương hải tang điền, thành Thị Long ban đầu được bao trùm và thay thế bởi một sơn cốc, nơi ấy trở thành rừng rậm um tùm, chim thú thành đàn.

Vân Dao nhận ra nơi này.

Núi Tàng Long, cốc Táng Long.

Toàn bộ bí mật của bí cảnh, thậm chí cả huyễn cảnh, nàng cuối cùng cũng hiểu hết.

Tộc trưởng cuối cùng của tộc thượng cổ chân long, Long quân Ngự Diễn, yêu dân như con, phù hộ muôn dân trăm họ. Suốt đời y chỉ mắc một sai lầm, mà chính sai lầm ấy, đã chôn vùi toàn bộ con dân tộc của y.

Cốc Tàng Long hoàn toàn là một lời dối trá, mọi người trong cốc đã chết vạn năm rồi, chỉ có Long quân mà bọn họ bảo rằng đã chết còn sống. Dưới vương tọa thân rồng, tất cả đều là xương trắng, con dân của y vì cứu y mà hiến tế bản thân, ngưng tụ một chiếc kén long hồn.

Chỉ vì muốn đưa Long quân duy nhất của bọn họ trở về.

Bên trong cốc Táng Long mai táng cả tộc Thị Long, ngày long hồn thức tỉnh, nhìn thấy tộc nhân của mình đã chết sạch, oán khí ngập trời của chân long huyễn hóa ra thành trì, cho nên mới tạo thành một tòa thành đầy xương trắng quỷ dị.

Vân Dao không rõ sau đó Ngự Diễn và công chúa điện hạ của Nhân tộc kia thế nào.

Song, kén long hồn đã phá kén từ lâu, vị Long quân đã mất hết toàn bộ chí thân tộc nhân, bị người yêu đẩy xuống vực sâu không đáy, mang theo oán hận và ác ý vô tận đối với Nhân tộc, thậm chí là toàn bộ giới Càn Nguyên, có lẽ đã thật sự trở về từ cõi địa ngục.

Trên núi Tàng long, dẫn dụ tu giả khắp thiên hạ, dùng người sống tế trận, cô đọng oán khí cung cấp cho tòa thành xương trắng bên trong cốc Táng long, đó chính là lời thông báo, là hồi chuông đầu tiên tuyên bố sự trả thù của y.

Hiện tại đã lấy được vảy Long Tâm, tòa thành xương trắng do oán khí hóa thành đã sụp đổ, cũng hoàn toàn xóa bỏ vết tích tồn tại cuối cùng của tộc nhân y khỏi cõi đời này.

Nhưng lại không có ai biết về sự tồn tại và thân phận hiện tại của vị Long quân này.

Sau này, mới thật sự là hậu hoạn khôn lường.

“......”

Tịch diệt biến mất, ngũ giác dần trở lại.

Bóng tối trước mặt Vân Dao bị cành cây rậm rạp và ánh sao sáng ngời phá vỡ, tiếng người lạ lẫm và lộn xộn bủa vây lấy nàng.

Nhiều người dường như đang vội vàng la hét điều gì đó.

Vân Dao chăm chú nhìn, nhìn rõ khối thạch bích kia ——

Ba chữ “cốc Táng Long” bằng máu như than như khóc.

Ngay tức thì, tiếng gió tràn vào tai.

Cuối cùng nàng cũng nghe rõ những tiếng la hét khàn giọng xộn lộn kia:

“Hàn Uyên Tôn!!”

“!”

Vân Dao kinh ngạc quay người lại, tay áo huyết sắc bay phấp phới.

Trong màn đêm đen kịt, nàng nhìn thấy Mộ Hàn Uyên mặc áo bào trắng như tuyết, nằm trên vũng máu trên mặt đất, trước ngực hắn đẫm máu chói mắt.

Và, ngay trên lồng ngực của hắn, cắm một thanh dao găm màu bạc.

— — —

《Quyển 1: Chướng Phú Tàng Long》, Kết thúc.