(*) Công mãn tự nhiên cư vật ngoại, nhân gian hàn thử nhậm luân hồi: trích từ 《Chỉ Huyển Thiên》 của Lã Động Tân (Lã Nham). Nghĩa là công phu viên mãn tự nhiên ở ngoài tạo vật, mặc cho nhân gian nóng lạnh quay vòng.
******
[Chẳng phải cô muốn vào tháp Luân Hồi, cưỡng ép thay đổi thiên mệnh sao?]
[Bọn họ, chính là vết xe đổ cho cô và Chung Yên.]
Cho đến khi rời đi, căn phòng trúc nọ biến mất trong rừng trúc sau lưng, bên tai Vân Dao vẫn văng vẳng câu nói cuối cùng của đại hòa thượng để lại cho nàng trước khi đi.
“Sư tôn?”
Một giọng nói mát rượi trầm thấp kéo suy nghĩ của Vân Dao trở về.
Nàng hoàn hồn ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của Mộ Hàn Uyên, qua ánh mắt ra hiệu của hắn, lúc này Vân Dao mới nhận ra, một đạo kiếm tấn đã lượn vòng mép váy của nàng một lúc lâu.
Đầu ngón tay của Vân Dao hơi cong, kim quang kiếm tấn trải rộng ——
Nàng liếc nhìn: “Là Đinh Tiểu gửi tới, chắc là chuyện trong sơn môn.”
Đọc lướt qua nhanh như gió, kim quang biến mất giữa không trung, mi tâm của Vân Dao cũng nhíu lại.
“Được rồi, không phải tiểu sư muội của ngươi, là Trần Kiến Tuyết.” Vân Dao hơi phiền não nhíu mày: “Đinh Tiểu nói, nhờ Trần Kiến Tuyết tiến cử, Lệ Vô Hoan đã chính thức bái nhập Càn Môn. Cuối tháng, Trần Thanh Mộc sẽ tổ chức lễ bái sư, nhận hắn ta làm môn hạ.”
Mộ Hàn Uyên nói: “Trần Kiến Tuyết bẩm sinh linh thể khiếm khuyết, mẫu thân mất sớm, cho nên chưởng môn luôn áy náy với cô ấy, vô cùng chiều chuộng, từ trước đến nay chuyện gì cũng thuận theo. Đối với chuyện không liên quan đến nguyên tắc như chuyện này, không thể lay chuyển được cô ấy.”
Thấy Mộ Hàn Uyên không hề bất ngờ chút nào, nói như gió thoảng mây trôi, thậm chí không có chút gợn sóng nào nổi lên trong đáy mắt sâu thăm thẳm của hắn.
Vân Dao cảm thấy hơi lạ, nên quay người về phía hắn.
Bóng trúc đung đưa, Vân Dao im lặng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên.
Dưới ánh mắt của nàng, cuối cùng trên khuôn mặt của Mộ Hàn Uyên cũng hiện lên chút vẻ lúng túng.
Người nọ cụp mi, ngân ti liên hoa quan không gió tự rung: “...... Sư tôn đang nhìn gì vậy?”
“Nhìn ngươi,” Vân Dao thẳng thắn đáp: “Cho dù ngươi không có tình cảm nam nữ gì với Trần Kiến Tuyết, ở Càn Môn cũng có nhiều người gọi ngươi là sư huynh, mặc dù ngươi không bác bỏ, nhưng ít nhất, Trần Kiến Tuyết là sư muội thân cận duy nhất bên cạnh ngươi suốt mấy trăm năm qua, đúng không?”
Mộ Hàn Uyên không nói gì.
Vân Dao nói tiếp: “Nói cách khác, cô ấy cũng là một người đặc biệt đối với ngươi, chuyện của cô ấy, sao ngươi không quan tâm gì hết vậy?”
“Sư tôn từng vào biển Thất Tình của ta.”
Mộ Hàn Uyên bỗng nhiên nói.
“?” Vân Dao suýt không bắt kịp, sửng sốt một chút, sau đó vô thức gật đầu: “Đúng thế, thì sao……”
Nàng chợt dừng lại.
Vân Dao nghẹn lời, nàng chợt ý thức được, trước đây mình đã mắc một sai lầm ——
Rõ ràng nàng đã thấy biển Thất Tình của Mộ Hàn Uyên, như một vùng đất tĩnh lặng, không có bất cứ đốm sáng vào trong dòng sông thời gian, ấy thế mà tại sao nàng lại cho rằng, hắn dành tình cảm cho người nào đó khác.
“Vậy tại sao người còn để cô ấy đến gần?” Vân Dao càng lúc càng khó hiểu.
Mộ Hàn Uyên nhìn nàng một lát, sau đó cụp mắt xuống, khẽ thở dài: “Ta đã nói rồi, cô ấy là con gái duy nhất của Trần Thanh Mộc, người mà ông ấy yêu thương nhất, tin tưởng nhất, bao dung nhất.”
“Hửm?”
“Mà Trần Thanh Mộc —— Chuyến đi đến núi Tàng Long, bởi vì sư tôn không đành lòng từ chối ông ấy, cho nên mới đi cùng.” Hàng mi vừa dài vừa dày của Mộ Hàn Uyên che khuất cảm xúc trong mắt hắn, Vân Dao chỉ có thể nghe ra một chút trầm khàn khó bề phân biệt trong giọng nói vốn trong trẻo của hắn.
Nhưng nàng không để ý lắm.
Vân Dao ngạc nhiên nghiêng mặt: “Ngươi là vì……”
“Bởi vì Trần Thanh Mộc là đệ tử duy nhất của người mà sư tôn quan tâm nhất, ngũ sư huynh của Càn Môn, nếu ông ấy xảy chuyện gì, chắc hẳn sư tôn sẽ vô cùng đau lòng.”
Mộ Hàn Uyên cúi đầu, thì thầm.
“Càn Môn là Càn Môn của sư tôn, Trần Thanh Mộc là sư điệt của sư tôn, Trần Kiến Tuyết là hậu duệ của cố nhân của sư tôn. Chỉ cần liên quan đến sư tôn, ta không bao giờ xem nhẹ.”
“......”
Gió nhẹ lướt qua mái tóc đen. Vài sợi cọ vào má, quấy nhiễu lòng người.
Vân Dao bị cảm giác ngứa này này đánh thức, nàng giơ tay vén tóc ra sau tai, đồng thời ho nhẹ một tiếng, hơi lúng túng xoay người, đi về phía trước.
“Ừm…… chẳng phải ngươi muốn chính linh cho kiếm Long Ngâm sao? Chúng ta mau đi đi.”
Mộ Hàn Uyên cũng quay người lại, đi theo sau nàng.
Bóng trúc lốm đốm phủ xuống người của hồng y nữ tử.
“Nhưng mà, mặc dù ta từng thấy biển Thất Tình của ngươi, nhưng đến tận bây giờ ta cũng không hiểu nổi, dẫu là thánh nhân, thất tình bất hiển, lục dục vô tương, làm sao mà suốt ba trăm năm hoàn toàn không có gì được chứ.”
“Không phải hoàn toàn không có gì.”
“Hửm?”
Vân Dao ngoảnh đầu lại nhìn hắn.
Ngón tay của Mộ Hàn Uyên hạ xuống thắt lưng ngọc, nhấc bội sức trường cầm bằng ngọc lên, ngay sau đó, tua rua cuối đuôi đàn mơ hồ tỏa ra ánh sáng mong manh hai màu đen trắng, như thể bị một lồng giam vô hình nào đó chặn lại, không thể thoát ra.
“Đây là……” Vân Dao nhìn ánh sáng hai màu đen trắng trên đó, ngập ngừng ngẩng đầu lên: “Kiếm Long Ngâm muốn rời vỏ sao?”
“Vâng.”
“Tà tính của thanh kiếm này……” Vân Dao chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ có liên quan đến thất tình của người?”
“Trước kia, mỗi khi thất tình nổi lên, ta sẽ đánh đàn vào ban đêm, dùng tiếng đàn rót thất tình vào thân đàn, để đổi lấy thanh tĩnh cho bản thân.”
Nhắc tới điều này, Mộ Hàn Uyên dường như hơi không biết phải làm sao: “Giữa đàn Mẫn Sinh có…… một thứ, trải qua ba trăm năm rót thất tình vào thân đàn, tu thành cầm tủy, ta chỉ mới phát hiện vài ngày trước. Kỳ chất thần dị, độc nhất vô nhị, dùng vảy Long Tâm làm thân kiếm, có thể dung hợp với nhau để tăng sức mạnh, tạo thành linh kiếm bất thế, tặng cho sư tôn.”
Vân Dao suy nghĩ một chút, nhưng vẫn chưa hiểu lắm: “Thế thì đó cũng là kiếm của ngươi mà, tại sao nó nghe lời ta?”
“Thứ trong đàn, cảm xúc rót vào, đều liên quan đến sư tôn.”
Vân Dao: “......”
Vân Dao: “?”
Vân Dao còn chưa kịp suy nghĩ kỹ ý nghĩa của lời này thì nghe một tiếng gọi “thí chủ” cách đó không xa.
Vân Dao nhìn đằng trước.
Tiểu sa di từng dẫn bọn họ vào chùa, dưới ánh nắng, đầu tròn bóng lưỡng, nhanh chóng chạy về phía Vân Dao và Mộ Hàn Uyên.
Tiếng nói hòa cùng gió bay đến chỗ hai người: “Sư thúc nói, lò Luyện Nhật đã mở, thí chủ muốn chính linh pháp khí, có thể qua đó.”
“Được, biết rồi.” Vân Dao đi ngang qua tiểu sa di, thuận tay sờ đầu đứa bé: “Phiền nhóc dẫn đường, nhé?”
Tiểu sa di ấm ức nhẫn nhịn, cuối cùng không dám nói gì, niệm một câu a di đà phật, sau đó xoay người đi trước dẫn đường.
…
Chính linh cho thần kiếm, chứng kiến lần đầu tiên nó chính thức xuất thế, chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên Vân Dao muốn đi xem.
Chỉ là không ngờ rằng, nàng sẽ vì vậy mà đánh mất người quan trọng nhất đời mình.
Chính linh, đúng như tên gọi, chính là chỉnh linh tính cho pháp khí khí linh. Nghi thức chính linh bình thường do tăng lữ chủ trì, tụng kinh để loại bỏ lệ khí, tà tính, thuần hóa căn nguyên.
Khi Vân Dao và Mộ Hàn Uyên đến Phật đường cử hành nghi thức chính linh, các tăng nhân Phạn Thiên Tự đến áp trận đã đến đông đủ.
Bên trong Phật đường, trận Định Linh của Phật môn tỏa ra kim quang hơn một trượng từ mặt đất.
Bên trong quang trận, mơ hồ có thể thấy các tự phù kinh Phật lơ lửng giữa không trung, hệt như kiến vàng, giống như tự sinh cửa Phật quang minh chính đại.
Bên ngoài trận Định Linh, các tăng nhân ngồi trên bồ đoàn, nhắm mắt chắp tay, vừa vân vê Phật châu, vừa trầm thấp niệm Phật.
Vị cao tăng chủ trì nghi thức chính linh mở mắt, ra hiệu với Mộ Hàn Uyên: “Lấy kiếm, vào trận.”
“Làm phiền.”
Ống tay áo của Mộ Hàn Uyên phất nhẹ, đàn Mẫn Sinh lăng không tự hiện.
Hắn khẽ vuốt thân đàn, kiếm Long Ngâm rời vỏ —— Hào quang hai màu trắng đen thoáng chốc chiếu sáng toàn bộ Phật đường.
Cùng với tiếng rít của kiếm Long Ngâm, hư ảnh chân long hiển hiện trên trời. Đầu rồng ngẩng cao, cưỡi mây chậm rãi, thân rồng như sắp chọc thủng trời xanh, thanh thế to lớn kinh người.
Trong toàn bộ Phật đường, làn sóng vàng óng vờn quanh những pho tượng Phật, các cao tăng lập trận chờ chính linh đều mở mắt ra, khiếp sợ không nói nên lời trước cảnh tượng trước mặt. Cho đến khi cao tăng dẫn đầu niệm Phật, các tăng nhân mới hoàn hồn, chắp tay cúi đầu, tiếp tục nhỏ giọng tụng kinh.
Nhưng ngay lúc này.
Trước mắt bao người, thanh thần kiếm vừa ra sân đã gây ra thanh thế như vậy, nó ngạo nghễ giữa không trung chưa được bao lâu thì đột nhiên dừng lại.
Nó cực kỳ linh tính dùng kiếm cách thăm dò, rời khỏi kim quang trận pháp bao phủ nửa tấc, như một đứa bé tò mò ló đầu ra khỏi cửa, ngay sau đó, thân kiếm bạo khởi —— Trận Định Linh Phật môn đang vây khốn nó gần như chỉ chống đỡ được ba nhịp thở, sau đó giữa những tiếng kinh hô lập tức hóa thành vô số đốm sáng, tiêu tán.
Ở giữa Phật đường, kiếm Long Ngâm vừa “làm điều ác” phóng lên cao, hướng thẳng đến cổng Phật đường, định bỏ chạy với khí thế sát phạt khiến người ta biến sắc ——
Ngay tức thì.
Nó đột nhiên dừng lại trước mặt Vân Dao.
Vầng sáng hai màu trắng đen trên thân kiếm đấu đá với nhau, khó bề phân biệt.
Kiếm cách lẫn thân kiếm đều run lên bần bật, phong cách thần kiếm xuất trần thoát tục, vẻ ngạo mạn vạn kiếm vừa rồi biến mất, thay vào đó là dáng vẻ háo hức nịnh bợ, vui vẻ bay vòng quanh Vân Dao.
Giữa gợn sóng khuếch tán do thần kiếm chấn động vẫn còn tiếng rít khe khẽ, không rõ là kích động phấn khích hay là sung sướng.
Các tăng nhân đều ngẩn người, thậm chí tiểu hòa thượng ngồi trên chiếc bồ đoàn cuối cùng kinh ngạc đến mức há hốc mồm, quên cả niệm kinh.
Cao tăng chủ trì nghi thức ngập ngừng nhìn về phía Mộ Hàn Uyên: “Hàn Uyên Tôn, mặc dù linh tính của thanh kiếm này cổ quái, nhưng thoạt nhìn không giống lệ ác kiếm, không biết nó có tà tính gì……?”
Vừa hỏi xong.
Bên phía Vân Dao, nàng thật sự bị thanh kiếm nịnh bợ nọ cọ đến mức bực bội, thế nên giơ tay hất thanh kiếm ra.
Nàng vốn chỉ muốn đẩy nó ra xa một chút, dù sao cũng là thần kiếm Long Ngâm mà, sẽ không đến mức bị một cái tát làm tổn thương kiếm khí trên thân kiếm.
Song, nàng không ngờ rằng, chỉ một cái tát nhẹ, kiếm Long Ngâm lại bị hất bay ra ngoài ——
Sau khi đụng ngã ba giá cắm nến, một lư hương, cào xước hai tấm vải trải bàn, nó mới cắm xuống đất, vang lên một tiếng “cạch”.
Gạch đá Thanh Ngọc được kim quang Phật hiệu hộ thể, dưới kiếm Long Ngâm hệt như một miếng đậu hũ.
Nơi mũi kiếm tiếp đất, kim quang Phật hiệu và gạch đá Thanh Ngọc bị cắt cực kỳ trơn tru, thậm chí ở nơi bị cắt qua, không có một chút bột phấn nào.
…… Có thể tưởng tượng được khi thanh kiếm này xuyên qua cơ thể người, sẽ dễ dàng gọn gàng đến mức nào.
Nhưng kiếm Long Ngâm không hề có chút tự giác nào, thân kiếm rít lên rõ ràng, chấn động phát ra tiếng “ríu rít” như đang ấm ức.
“......”
Trước cửa Phật đường, Vân Dao vờ như không nghe thấy, vô cảm quay mặt đi.
Trên chiếc bồ đoàn gần kiếm Long Ngâm nhất, tiểu sa di khẽ niệm một tiếng A di đà phật, ngón tay run rẩy định rút nó ra khỏi mặt đất cách đầu gối mình vài tấc.
Chỉ là trước khi ngón tay của cậu ta chạm vào chuôi kiếm ——
“Vù vù!!”
Thanh kiếm nịnh bợ một khắc trước còn như một đứa bé đáng thương bị vứt bỏ, trong chớp mắt đột nhiên phát ra âm thanh hung bạo, ma diễm chợt xuất hiện trên thân kiếm, sợi tơ huyết sắc bắt đầu cuồn cuộn. Màu đen trên nửa thân kiếm có xu hướng lấn át nửa thân màu trắng tuyết.
Cùng lúc đó, một vụ nổ xen lẫn ma âm hỗn loạn chớp mắt bộc phát, gần như khiến tất cả tăng nhân trong sảnh tẩu hỏa nhập ma.
“A, di, đà, phật.”
Thời khắc nguy cấp, một tiếng niệm phật uy nghiêm xa xôi vang lên từ sau núi của Phạn Thiên Tự.
Trận Định Linh Phật môn lần nữa ngoi lên từ mặt đất ——
Cùng lúc đó, trước Phật đường, những ngón tay thon dài như băng ngọc đặt lên dây đàn, Mộ Hàn Uyên cụp mắt gảy nhẹ, huyền âm bay vút như mũi tên, xé gió lao đi.
Liên tiếp mấy đạo, trong thoáng chốc đã “trói” thanh kiếm đen trắng suýt chút bạo khởi tại chỗ.
Các tăng nhân hối hả hoàn hồn, lập tức tụng niệm, khiến kim quang của trận Định Linh khuếch tán…..
Sau một tuần trà, kiếm Long Ngâm hung hãn khó có thể chống đỡ trong trận chậm rãi bình thường lại.
Cao tăng chủ trì nghi thức chính linh xoay người lại với vẻ mặt phức tạp.
Sau khi nhìn Vân Dao một cái, y hỏi Mộ Hàn Uyên: “Xin hỏi Hàn Uyên Tôn, vừa rồi lệ khí của thanh kiếm này bạo khởi, là không được chạm vào nó, hay là…… có liên quan đến vị nữ thí chủ này?”
Hiếm khi Mộ Hàn Uyên trầm mặc chốc lát: “Nó quả thật không thích người khác chạm vào, nhưng vừa rồi, là ý đồ thất bại, thẹn quá hóa giận.”
Vân Dao: “?”
Cao tăng khựng lại, niệm Phật.
“Mời Hàn Uyên Tôn và vị nữ thí chủ, tạm thời dời bước đến biệt viện nghỉ ngơi.”
Sau khi hai người lên tiếng đáp lại, dường như cao tăng sợ Vân Dao nghe không hiểu, cho nên bổ sung thêm một câu: “Trước khi nghi thức chính linh hoàn thành, xin nữ thí chủ đừng xuất hiện xung quanh Phật đường, để tránh chọc linh kiếm lại nảy sinh tà tính.”
Vân Dao cố gắng biện giải: “Có lẽ nó không……”
Thế mà ngay lúc này, như hưởng ứng lời của cao tăng, bên trong trận pháp tầng tầng lớp lớp huyền âm và kim quang giam cầm, kiếm Long Ngâm nịnh bợ rì rầm muốn chui ra ngoài, dùng hết sức phát ra tiếng tru tréo lưu luyến như chó vẫy đuôi mừng chủ.
Tiếng tụng kinh của các tăng nhân dừng lại một chút, sau đó tỏ vẻ như không nghe thấy gì, tiếp tục tụng tiếp.
Vân Dao: “.......”
Cộng hai kiếp Tiên giới và Càn Nguyên cũng chưa từng mất mặt như vậy.
Cáo từ.
—
Chính linh cho kiếm Long Ngâm không phải chuyện dễ dàng, quá trình độ hóa mới tiến hành được một nửa, ngày trăng tròn vào tháp đã đến.
Trước khi màn đêm buông xuống, một tiểu sa di trong chùa đến biệt viện nghỉ ngơi dành cho khách, nói rằng sư tổ có lời mời.
Lúc đó Mộ Hàn Uyên đã đến Phật đường, hỗ trợ các tăng nhân chính linh cho kiếm Long Ngâm, Vân Dao suy nghĩ một chút, sau đó bảo tiểu sa di dẫn đường, đưa nàng đi gặp đại hòa thượng.
Trong chùa yên tĩnh, ban đêm càng tĩnh lặng hơn.
Vân Dao cảm thấy hơi buồn chán, nên hỏi thăm tiểu sa di: “Hồng Trần Phật tử tỉnh chưa?”
“Vẫn chưa. Sư tổ nói lần này Phật tử tự phong ấn thần hồn vào quỷ ngục, căn nguyên tổn thương nặng nề, phải tu trong tĩnh thất mười ngày mới có thể xuất quan.”
“Vậy tu hành ban đêm của hắn phải làm sao?”
“Tu hành ban đêm?” Tiểu sa di ngỡ ngàng: “Ta không biết gì về tu hành của Phật tử, chỉ có sư tổ hay trò chuyện với Phật tử, sư tổ ắt có thể giải quyết.”
“......”
Tuy nói thế, nhưng đại hòa thượng cũng từng nói rằng.
Một khi tu thành Quỷ Thân Phật, trọn kiếp này phải “mỗi đêm dùng hồn vào quỷ ngục” “bách quỷ phệ hồn, liệt hỏa thiêu thân”, cho đến chết cũng không thể may mắn tránh khỏi.
Hiện tại thần hồn của Hồng Trần Phật tử tổn thương, tự phong ấn vào quỷ ngục, ban đêm những oán quỷ vong hồn sẽ chỉ càng hành hạ y thêm thôi…..
Nghĩ tới đây, Vân Dao không kìm được mà nhíu mày.
Nàng là người ngoài cuộc, nên hoàn toàn không thể phán xét sự lựa chọn vì tam sư tỷ của Yến Đạp Tuyết trước khi trở thành Hồng Trần Phật tử là đúng hay sai. Tuy nhiên, với thân phận là sư muội của Tu Tâm, Vân Dao rất cảm kích y.
Ít nhất trong suốt trăm năm kia, tuy rằng sư tỷ Tu Tâm vẫn cổ hủ hiền như khúc gỗ, nhưng tuyệt đối không phải người vì tình ái mà không gượng dậy nổi, phớt lờ người đời, trái lại, những năm ấy nàng ấy chung sống rất hòa thuận vui vẻ với sư phụ và các sư huynh muội đồng môn.
Mà trăm năm sau…… chung quy cũng coi như, chết có ý nghĩa.
Như thế, trả xong nợ nghiệp, chắc là sư tỷ, có kiếp sau nhỉ?
Nghĩ như thế, khó chịu tích tụ trong lòng Vân Dao chậm rãi giảm bớt, nàng nhẹ nhõm thở ra.
“Thế thì, sau này ta không gọi hắn là con lừa…… trọc……”
Nụ cười trên môi của hồng y nữ tử vừa hiện lên bỗng nhiên cứng đờ.
“Thí chủ?” Tiểu sa di không nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, cho nên ngỡ ngàng quay người lại.
Lúc này trong đầu Vân Dao vang lên vô số tiếng vọng.
Con lừa trọc.
Con lừa.
Con lừa.
[Con lừa này có duyên với ta.]
Hình ảnh yêu tăng vân vê Phật châu, mặt mũi hiền lành như hiện ra trước mắt.
Người đời đều biết Hồng Trần Phật tử có mắt Vãng Sinh, có thể thấy kiếp trước của người khác.
Chẳng lẽ con lừa kia là……
Nhớ lại hình ảnh tam sư tỷ cổ hủ trang nghiêm, luôn cẩn thận tỉ mỉ đọc sách giữa tiếng nói chuyện ồn ào của mọi người.
Sắc mặt Vân Dao tái mét.
Tiểu sa di đang thắc mắc tại sao vị thí chủ này dừng lại, chưa kịp hỏi gì thì Vân Dao đã bước tới nắm lấy cổ tay của cậu ta: “Con lừa ta dẫn tới…… à không, ngài lừa đâu?”
“Nữ thí, thí chủ!”
Sắc mặt tiểu sa di đỏ bừng vì hoảng sợ, vội vàng lùi lại, sau đó nhỏ giọng niệm A di đà phật: “Sư tổ sắp xếp cho nó ở bên cạnh tĩnh thất của Phật tử.”
Vân Dao: “......”
Toang.
Thật sự là sư tỷ.
Vân Dao xoay người rời đi: “Ta đến tĩnh thất của Phật tử các ngươi một chuyến trước đã.”
“Thí chủ, không được!” Tiểu sa di sợ đến mức ba bước gộp thành một bước, chạy đến trước mặt ngăn cản Vân Dao, sợ lại bị nàng nắm tay cho nên rụt người lại: “Thí chủ, sư tổ nói, đêm trăng tròn không thể bỏ lỡ dù chỉ một khắc, mời thí chủ theo ta đi gặp sư tổ.”
Vân Dao sững người, vô thức sờ mi tâm.
…… Cũng đúng.
Không giải quyết được tai họa của Tam giới — Chung Yên Hỏa Chủng, đừng nói là con lừa, cả giới Càn Nguyên sẽ chẳng còn bao nhiêu vật sống.
“Được, gặp sư tổ của các ngươi trước vậy.”
Thấy tiểu sa di thở phào nhẹ nhõm, Vân Dao hỏi: “Các ngươi luôn miệng gọi sư tổ sư tổ, sư tổ của các ngươi có pháp hiệu gì, sao ta chưa từng nghe các ngươi nhắc đến? Thậm chí bên ngoài Phạn Thiên Tự, dường như không có bao nhiêu người biết được sự tồn tại của ông ấy.”
Tiểu sa di do dự một chút: “Không phải ta không nhắc đến, mà là ta thật sự không biết.”
“Không biết?” Vân Dao khó hiểu nhìn cậu ta.
“Đúng vậy, ta chỉ biết khi ta vào chùa, sư tổ đã ở đây rồi.” Tiểu sa di cung kính chắp tay: “Trụ trì từng nói, sư tổ là người thủ tháp, hoàn toàn khác với bọn ta.”
“Người thủ tháp……”
Vân Dao nhớ rằng Hồng Trần Phật tử từng nói, cả đời đại hòa thượng chỉ làm một chuyện, đó là thủ tháp.
Bây giờ xem ra, tòa tháp mà ông ấy trông chừng chính là tháp Luân Hồi.
Đối với tháp Luân Hồi thần bí này, Vân Dao hơi tò mò ——
Nếu đúng như lời đại hòa thượng nói, tháp này có thể phong ấn Chung Yên Hỏa Chủng, vậy tức là nó tương đương thần khí cao cấp của Tiên giới.
Một thần khí như thế, sao lại rơi xuống giới Càn Nguyên.
Hơn nữa, rõ ràng giới Càn Nguyên này là một trong ba nghìn tiểu thế giới, nhưng ở đây, khi nàng thôi động tiên cách, lại không thể nào liên lạc với Tiên giới, chẳng lẽ ở đây có bí mật gì mà nàng chưa phát hiện ra?
Suy nghĩ xong, Vân Dao thúc giục tiểu sa di, đi đến rừng trúc ở sau núi mà đại hòa thượng ở.
“...... Tháp đâu?”
Sau khi tiểu sa di cáo lui, Vân Dao quan sát thấy xung quanh hoàn toàn trống rỗng, cho nên thành kính hỏi một câu.
Đại hòa thượng mở mắt ra: “Tháp Luân Hồi vô hình hữu chất, khi trăng tròn, nó sẽ hiển ảnh dưới ánh trăng.”
Nghe thế Vân Dao nhíu mày: “Chỉ trong chớp mắt?”
“Đúng vậy, chỉ trong chớp mắt.” Đại hòa thượng lại một lần nữa nhắm mắt lại: “Nhưng Vân thí chủ đừng lo lắng, ta nhận lời thì sẽ giúp Vân thí chủ vào tháp.”
Nếu đại hòa thượng đã đảm bảo, Vân Dao không còn bận tâm nữa.
Nàng ngồi xuống bồ đoàn, định bắt chước đại hòa thượng nhắm mắt nhập định, thì chợt thấy đại hòa thượng bấm đốt ngón tay, một vệt kim quang nho nhỏ lóe lên từ đầu ngón tay, từ từ đáp xuống trước mặt nàng.
Những cánh hoa bung nở từ chùm ánh sáng vàng óng, hóa ra là một đóa kim liên rực rỡ hữu hình vô chất.
Vân Dao nhìn chằm chằm vào nó, nheo mắt lại: “...... Phật Tiền Kim Liên?”
Đại hòa thượng cứ như không nghe thấy.
Vân Dao không thể giả vờ như không nhìn thấy, nàng theo bản năng siết chặt ngón tay, mí mắt vốn quen cụp xuống trở nên căng thẳng, hàng mi khẽ run, trong mắt có một loại cảm giác áp bách bức người hiếm có: “Phật Tiền Kim Liên, chỉ có ở cõi phương tây Phật Đà, trước tòa Phật Đà, dù nghe niệm Phật vạn năm cũng chưa chắc có thể sinh ra một đóa…… Đây là vật của Tiên giới.”
Đại hòa thượng vẫn không mở mắt ra: “Ta không hiểu thí chủ đang nói gì. Đây là ‘bình’ dùng để phong ấn Chung Yên Hỏa Chủng sau khi thí chủ rời khỏi tháp Luân Hồi.”
Vân Dao: “......”
Đã nói người xuất gia không nói dối mà, tại sao Phạn Thiên Tự toàn những hòa thượng không đứng đắn thế?
“Lúc trước ông nhắc đến Chung Yên, ta còn tưởng là do yêu tăng không kín miệng nói cho ông biết về Chung Yên Hỏa Chủng.” Vân Dao nhíu mày: “Rõ ràng ông biết về sự tồn tại của của Chung Yên Hỏa Chủng, nếu không, hôm ấy ông sẽ không nói câu đó.”
“Ý của thí chủ là câu nào?”
“——”
Vân Dao khựng lại.
Lời cảnh báo của đại hòa thượng lại văng vẳng bên tai.
[Bọn họ, chính là vết xe đổ cho cô và Chung Yên.]
Vân Dao siết chặt tay: “Rốt cuộc ông là ai? Có phải đến từ Tiên giới không?”
Cuối cùng đại hòa thượng cũng mở mắt ra: “Vấn đề này, đối với thí chủ, có quan trọng không?”
“......”
Thấy Vân Dao im lặng, đại hòa thượng lại nói: “Bất kể ta đến từ đâu, bất kể ta nói cái gì, thí chủ vẫn sẽ kiên quyết vào tháp Luân Hồi, đúng không? Ta nói ra, có thể thay đổi suy nghĩ của thí chủ sao?”
Vân Dao im lặng một lúc lâu, sau đó lắc đầu: “Ta chỉ tin tưởng lựa chọn của chính mình.”
“Đúng vậy, từ trước đến nay cô vẫn luôn như thế, nếu không, chúng ta sẽ không gặp nhau ở giới Càn Nguyên này.” Đại hòa thượng nói, lần đầu tiên mỉm cười, ánh mắt ông nhìn Vân Dao mang theo chút ưu sầu khi nhìn cố nhân: “Chưa đầy một tuần trà nữa tháp Luân Hồi sẽ mở ra, xin thí chủ đừng nôn nóng.”
“Sau khi vào tháp, cô sẽ quên hết tất cả ký ức liên quan đến kiếp này, trải qua cái chết luân hồi bi thảm và đau đớn nhất kiếp trước. Chỉ có tìm đường sống trong cõi chết, mới có thể hoàn toàn loại bỏ Chung Yên Hỏa Chủng giữa mi tâm cô, nhốt vào đóa kim liên này.”
Giọng của Vân Dao vô thức cứng nhắc, hỏi: “...... Kiếp trước?”
Có phải ký ức trước khi nàng trở thành tiểu tiên Vân Dao, bị lễ Tiên Mộc xóa sạch không?
Chẳng biết tại sao.
Khi nghe câu này, một cảm giác ớn lạnh và sợ hãi dâng lên trong lòng, cứ như một vực sâu khổng lồ cất giấu nỗi sợ không gì sánh bằng, sẽ nuốt chửng tất cả những gì nàng hi vọng.
“Đừng……”
Tố nguyệt lưu thiên, một tòa tháp ánh sáng vàng óng vô hình hữu chất xuất hiện dưới ánh trăng.
Trước mắt Vân Dao là ánh sáng trong vắt hùng hồn.
Không kịp giãy giụa.
Thần hồn của nàng bị nhấn chìm, ầm, rơi xuống dòng nước đầy sương mờ ảo.
——
“Rầm.”
Giữa tiếng nước, Vân Dao bỗng chốc mở mắt ra.
Nàng đang ở trong một nơi như núi rừng, trong tầm mắt là suối nước nóng ấm áp, sương mù lượn lờ, bồng bềnh trên mặt nước, khiến trước mắt nàng mờ ảo không rõ.
Mi tâm vô cùng đau đớn, kinh mạch toàn thân cũng căng đau, hệt như vừa trải qua một đợt linh lực nổ tung.
Vân Dao nhắm mắt lại, xoa ấn đường.
Đây là nơi nào?
Nàng là…… ai?
Ký ức lắng xuống thần hồn, phút chốc, Vân Dao mới nhớ lại hết.
Nàng là Vân Dao, là tiểu sư thúc tổ hiện tại của Càn Môn, vừa kết thúc bế quan ba trăm năm, mấy ngày trước vừa xuất quan.
Ngày nàng xuất quan, kiếm Nại Hà uy hiếp tiên minh được phong ấn trên đỉnh Thiên Sơn ba trăm năm trước, vang lên một tiếng rít thông thiên liệt địa, rung chuyển toàn bộ Tiên Vực, trước mặt các trưởng lão của tiên minh, xé nát ba đại trận phong ấn, rạch trời lao đi.
Vĩ quang kim sắc kéo dài mười mấy trượng, một mạch vênh váo trở về Càn Môn.
Như muốn tuyên cáo với cả hai cõi Tiên Ma ——
Đệ nhất nhân giới tu chân ba trăm năm trước, Càn Môn Vân Dao, hôm nay xuất quan.
Trên dưới Càn Môn vô cùng phấn khởi, mấy ngày nay toàn bộ Tiên Vực đều bàn tán về công lao vĩ đại một kiếm trấn áp Ma Vực của nàng năm đó, các trưởng lão gia tiên môn phái đến cầu kiến dồn dập không dứt, sắp làm mòn cả đỉnh núi Càn Môn.
Nhưng, mọi người đều không biết rằng, lần này nàng xuất quan, là bởi vì bản thể ác quỷ mà ba trăm năm trước nàng giam cầm ở mi tâm hiện tại không phong ấn nổi nữa, nàng cảm ứng được đại kiếp sinh tử của bản thân sắp đến, cho nên mới cưỡng ép phá quan.
Vì muốn diệt trừ tai họa sau này của Càn Môn, nàng gần như một lòng muốn chết.
Cưỡng ép triệu hồi Nại Hà là vì chấn nhiếp, bởi thế mà khiến nội thương của nàng nặng hơn, vì vậy sau khi gắng gượng trải qua đại điển chúc mừng xuất quan mà cả Càn Môn chuẩn bị cho nàng, khi nàng trở về đỉnh Thiên Huyền, đã là trạng thái nguy hiểm nghìn cân treo sợi tóc.
Linh lực mãnh liệt dồi dào của ác quỷ va chạm giữa mi tâm làm thức hải của nàng sắp vỡ, khiến nàng đau đớn, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma.
Và, ý thức trước khi nàng tẩu hỏa nhập ma, hình như là……
Tiếng gõ cửa bên ngoài động phủ.
Đỉnh Thiên Huyền thuộc về riêng nàng, dù là chưởng môn Trần Thanh Mộc cũng không dám tự tiện xông vào, âm thanh kia dường như đang gọi nàng một câu.
…… Sư tôn?
Mí mắt của Vân Dao giật giật, tâm trạng bất an.
Đối với người tu tiên, chợt có linh cảm kiểu này không phải trực giác bình thường, mà giống như một lời cảnh báo trước.
Nhưng sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao nàng hoàn toàn không nhớ rõ?
Lông mày của Vân Dao nhíu chặt, như một thanh kiếm mỏng vừa được rút ra, mang theo một chút lệ khí, nàng chạm tay lên trán, muốn dùng thuật nhớ lại.
Tuy nhiên, sau bao nỗ lực, chỉ tìm được chút hình ảnh rời rạc ——
Nàng nhìn thấy cánh tay thon dài đẹp đẽ của ai đó lộ ra khỏi ống tay áo trắng như tuyết, như ngọc có màu sắc hài hòa. Song, những ngón tay nhỏ nhắn đỏ bừng chợt duỗi ra, hung hăng nắm lấy cổ tay của người kia.
Tách trà đưa tới rơi xuống.
Bắn tung tóe lên áo bào trắng như tuyết không dính một hạt bụi của người nọ.
Dưới ánh nến.
Dòng nước nóng bỏng và khối ngọc vừa nóng vừa lạnh.
Vùng vẫy và trói buộc.
Còn có…….
“!”
Vân Dao bỗng mở mắt ra.
Khuôn mặt nàng đỏ bừng, đôi mắt như lưu ly đen láy, chứa đầy kinh ngạc, phiền muộn, tức giận.
Vân Dao đứng lên, ngón tay sơn màu đỏ kéo lấy y phục treo trên cành cây không gió mà vẫn lay động của mình, lớp áo mỏng như cánh ve che đi ngọc ảnh thướt tha dưới ánh trăng.
Hơi nước ngưng tụ trên mặt hồ suối nước nóng biến mất khi nàng phẩy tay áo.
Vân Dao buông tay xuống, định phi thân rời đi.
Nhưng, khoảnh khắc khi sương mù tiêu tán, trước mắt như một bức họa cuộn tròn từ từ mở ra.
Tầm mắt không còn bị cản trở.
Trên tảng đá cách đó không xa, một bóng người đơn độc dựa ở đó.
Người đó chỉ choàng một chiếc áo mỏng tanh trắng như tuyết, nửa lỏng nửa cởi, bị suối nước nóng thấm ướt, lộ ra cơ bắp như băng như ngọc.
Liên hoa quan đã được cởi xuống, trâm vũ cố định tóc còn đang nằm trong lòng bàn tay của Vân Dao. Mái tóc đen dài của hắn buông xuống, như một dòng mực đen uốn lượn trên tảng đá, càng làm nổi bật đôi môi đỏ rực, đôi mắt đen láy, mặt mày như tranh vẽ, thoải mái phong lưu.
Tuy nhiên lúc này, đôi đồng tử dưới hàng mi đen nhìn nàng, như phủ một lớp băng sương lạnh lẽo.
Vân Dao đờ đẫn một lát, sau đó lên tiếng: “Ngươi……”
Vẫn chưa dứt lời.
“Sư tôn muốn làm thì làm đi.” Khóe mắt của Mộ Hàn Uyên bị ảnh hưởng mà đỏ bừng lên, vừa hờ hững vừa nhẫn nhịn nhìn nàng: “...... Hay là muốn giống như vừa rồi, ép ta cầu xin người?”
“——” Vân Dao sững sờ: “?”
******
Tác giả có lời muốn nói:
Đừng nghe Vân Yêu Cửu đoán bậy, không phải con lừa.
【Kiếp trước máu chó + báo trước tốc độ nhân ba, chi tiết và sửa lỗi đã hoàn thành】