Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh

Chương 20



Q: Vì sao lần nào câu hỏi của em cũng không hiện lên?

A: Hiện lên rồi nè (^o^)/~

***

Khương Tiểu Lạc nằm bò trên bàn máy tính, bất giác ngủ quên. Cậu quá mệt mỏi, chỉ định chợp mắt một chút, nào ngờ ngủ say luôn. Khương Tiểu Lạc vỗ vỗ má mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn.

Gió thổi mạnh phát ra tiếng vang rất to, bão đang tới. Khương Tiểu Lạc muốn gọi điện thoại cho Sở Thiếu Tự, nhắc anh lái xe về cẩn thận một chút. Nhấn xuống phím tắt số tám, tiếng chuông vừa vang lên đã bị cậu ngắt luôn, bởi vì đột nhiên cậu sợ Sở Thiếu Tự đang lái xe về, gọi điện tới sẽ làm anh phân tâm.

Nào ngờ Sở Thiếu Tự gọi lại ngay lập tức.

“Anh sắp về tới nhà rồi.” Sở Thiếu Tự tưởng Khương Tiểu Lạc đói nên gọi điện giục anh về sớm.

Cậu nghe tiếng còi xe trong điện thoại, nhắc anh phải chú ý an toàn rồi mới ngắt máy.

Khi Sở Thiếu Tự trở về, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi lạ xộc vào mũi. Anh ngó vào bếp, trên bàn ăn đặt một loạt vỏ trứng lộn xộn, lòng trắng hòa cùng lòng đỏ dính trên gạch men, một bình sữa đã bị bóc, còn vương một ít bột trắng chắc là bột mì. Sở Thiếu Tự nhìn vào nồi cơm điện, đầu sỏ gây ra mùi lạ ở trong đó. Một vật thể không hề len men không biết có thể gọi là bánh ga tô hay không ở trong nồi, ở giữa bị khoét một lỗ.

Trong nhà chỉ có một người có thể làm được điều này, đó chính là Khương Tiểu Lạc. Cậu nghe tiếng động nên đi ra, thấy Sở Thiếu Tự đứng ở trong phòng bếp, kinh hãi hô lên: “Chết rồi, em quên không dọn dẹp.”

Khương Tiểu Lạc xem cách làm bánh ga tô trên weibo, muốn thử làm một lần theo phương pháp đơn giản tới mức ai cũng làm được, trong nhà có sẵn nguyên liệu, chỉ là kết quả tất nhiên thất bại. Bánh ga tô không nở, bốn quả trứng gà mà chỉ thành một xíu bánh như vậy. Khương Tiểu Lạc ăn một ít, còn dư lại phần cho Sở Thiếu Tự o(*≥▽≤)ツ

Khương Tiểu Lạc dùng môi xới cơm cố gắng khoét “bánh” ra, vốn định đặt lên đĩa cho sang nhưng lại thấy phiền phức, dùng tay đút cho Sở Thiếu Tự luôn.

Cậu nở một nụ cười mỉm dịu dàng như “vợ hiền”, “Em làm đấy, anh nếm thử xem.”

Sở Thiếu Tự hơi nhíu mày, thấy ánh mắt mong đợi của cậu nên cắn một miếng, cắn xong lập tức nhổ ra. Anh nhận xét thẳng thắn: “Dở quá, em không cho đường à?”

Đúng là không cho _(: 3″ ∠)_

“Hơn nữa không đủ độ mềm.”

Ừ, còn hơi cứng là đằng khác.

“Em không…”

“Stop! Stop!” Khương Tiểu Lạc vội vàng ngăn anh lại, cái tật xấu chê mãi không dứt, để tránh làm tổn thương lòng tự tin của chính mình, Khương Tiểu Lạc không muốn nghe tiếp.

Nhưng cái bánh cậu khó khăn khổ sở làm theo công thức mãi mới được vậy mà Sở Thiếu Tử nhổ ra ngay lập tức như vậy, Khương Tiểu Lạc phát hiện ra trong nồi còn một ít, cậy ra bỏ vào miệng mình, nhân lúc Sở Thiếu Tự không phòng bị thì áp lấy môi anh, đẩy bánh vào trong miệng anh. Sợ rằng Sở Thiếu Tự lại nhổ ra lần nữa, cậu dính chặt lấy môi anh không chịu rời ra.

Cổ họng hơi động, Sở Thiếu Tự nuốt bánh vào, trong miệng không còn chướng ngại vật, anh lập tức cuốn lấy lưỡi Khương Tiểu Lạc mà liếm láp đùa giỡn. Cậu hoàn toàn không có ý này, bất ngờ bị anh tranh thủ ăn đậu hũ. Cậu định đẩy Sở Thiếu Tự ra, nhưng bị ép nhận một nụ hôn sâu.

Ưm…

Sở Thiếu Tự dịu dàng cười nhẹ: “Tiểu Lạc, gần đây em thật chủ động, thèm muốn quá à?”

Ai thèm, đồ háo sắc, Khương Tiểu Lạc mằng thầm trong lòng.

Đột nhiên, cậu ôm lấy cổ Sở Thiếu Tự, gặm một miếng lên miệng anh giống như con mèo nhỏ, duỗi đầu lưỡi vào trong, sau đó lại bất mãn lui ra.

“Sở Thiếu, anh chủ động chút đi.”

Sở Thiếu Tự rất phối hợp ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại của cậu, khiến cậu phát ra tiếng rên ri hưởng thụ thỏa mãn. Đầu lưỡi Sở Thiếu Tự liếm láp trong họng, hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn.

Cho tới khi Khương Tiểu Lạc không thở nổi nữa, Sở Thiếu Tự mới thả người. Cậu nói thêm: “Được rồi.”, sau đó lau hết nước bọt vương trên môi, chạy vào phòng ngủ.

“Mau nấu cơm đi, em đói rồi.”

Hiện trường tanh banh do bánh ga tô để lại cho Sở Thiếu Tự dọn dẹp.

Khương Tiểu Lạc vào phòng ngủ, mới được mấy bước thì quay lại, núp ở cửa lén lút nhìn. Sau khi xác định Sở Thiếu Tự đang nghiêm túc dọn phòng bếp, cậu mới hoảng loạn mở phần mềm ghi âm CE, vội vàng ghi âm nốt phần kiss ngắn trong kịch bản.

Chỉ còn thiếu cái này, cậu ghi âm nhiều lần vẫn không tìm được cảm giác, vừa rồi bị Sở Thiếu Tự kích thích nên có linh cảm để ghi âm. Đề phòng Sở Thiếu Tự đột nhiên vào, Khương Tiểu Lạc đeo tai nghe, quay lưng ra cửa, hoàn thành hai mươi giây thu âm. Chỉ là một nụ hôn mà biên kịch yêu cầu hai mươi giây, quả là phóng đại.

Thật ra biên kịch còn cẩn thận chú thích: Nếu như quá dài thì cứ ưm ưm a a vài giây cũng được. Xét cho cùng vẫn là do bạn nhỏ Kỳ Meo quá nghiêm túc mà thôi.

Lúc ăn cơm, Sở Thiếu Tự đề nghị mua cho cậu một cái lo nướng, tiện hơn nồi cơm điện mà hương vị cũng ngon hơn. Khương Tiểu Lạc thấy Sở Thiếu Tự nghiêm túc như vậy, vội vàng giải thích.

“Em chỉ đang có hứng thôi, làm vài lần sẽ chán không muốn làm nữa, mua lò nướng rất lãng phí.”

Cuối cùng Sở Thiếu Tự cũng phải bỏ cái suy nghĩ này đi.

“Vậy lần sau em làm bánh thì nhớ bôi một lớp mỡ vào đáy nồi cơm điện trước, cũng tiện cho anh rửa.”

Xem ra anh đang oán giận cậu bày thêm việc, Khương Tiểu Lạc ngoan ngoãn “ừ” một tiếng, biểu thụ em biết rồi. “Khi nào anh rảnh nhớ mua thêm cọ rửa.”

Ăn xong cơm, bình thường Sở Thiếu Tự sẽ dọn dẹp, Khương Tiểu Lạc lêu lổng. Nhìn bóng dáng anh rửa chén, thật sự càng nhìn càng thấy đẹp trai, càng nhìn càng giống trung khuyển, cậu nhịn không được nhấc điện thoại di động lên, lén lút chụp bóng lưng anh.

Kỳ Meo: Bạn trai nhà tôi thật tốt! [Ảnh bóng lưng Sở Thiếu Tự ].

Bình luận 1: Có chồng như vậy, đời này còn cầu gì nữa. Meo thụ thật có phúc!

Kỳ Meo trả lời Bình luận 1: Này này, lẽ nào không phải là “có vợ như vậy”?

Bình luận 2: Meo thụ, anh không cần thần tượng nam thần của anh nữa sao ﹁_﹁ @Sở Lạc.

Kỳ Meo trả lời Bình luận 2: Nam thần là nam thần, bạn trai là bạn trai ﹁_﹁

Song Mộc Lâm: Lại khoe ân ái, chậc chậc.

Kỳ Meo trả lời Song Mộc Lâm: Có bản lĩnh thì anh cũng tìm một người đi *che miệng cười*

Khương Tiểu Lạc vui vẻ chơi weibo, thấy Sở Thiếu Tự đi tới thì tắt weibo đi. Lúc này, cậu không hy vọng Sở Thiếu Tự sẽ nhớ ra cái weibo đã mọc đầy cỏ xanh của anh, đợi một thời gian nữa là được.

Cậu biết Sở Thiếu Tự đang trong trạng thái một chân ngoài giới võng phối, một chân trong giới võng phối. Anh vốn chỉ thu âm xong một màn sẽ tiếp tục ở ẩn, nào ngờ bị lôi vào nhóm tổ kịch, còn bị mình mặt dày quấn lấy.

“Đang xem cái gì mà cười ngu thế?”

“Không có gì! Em đang tìm việc làm. Quên nói cho anh biết là em thất nghiệp rồi.”

Sở Thiếu Tự gật đầu tán thành: “Đúng là em nên ra ngoài nhiều hơn.”

Này! (#`O′)  Lẽ ra trong kịch bản phải là: Bảo bối, không sao đâu, anh sẽ nuôi em cả đời…

“Làm gia sư đi, thời gian tự do mà tiền lương thì cao.” Sở Thiếu Tự chân thành đề nghị.

Khương Tiểu Lạc thuận miệng đáp: “Anh định giới thiệu cho em à?”

“Đúng vậy, hàng xóm đối diện nhà chúng ta đang tìm gia sư tiếng Anh cho con học tiểu học năm ba.”

“Anh đúng là cái gì cũng biết. Lúc nào rảnh em sẽ di hỏi thăm xem họ còn cần tìm không.” Mặc dù Khương Tiểu Lạc ít khi ra ngoài, nhưng dù gì cũng chạm mặt hàng xóm vài lần, chắc người ta vẫn nhớ cậu.

Hình như đó là một dì rất hiền lành, còn có một bé shota mặt bánh báo khiến người ta rất muốn bóp.