Đồ Khốn, Em Muốn Ôm Đùi Anh

Chương 40



Đây là lần thứ hai Khương Tiểu Lạc tới nhà Sở Thiếu Tự. Lần trước cũng là lúc Sở Thiếu Tự dẫn cậu về nhà công bố quan hệ, mọi chuyện kết thúc không mấy vui vẻ.

Xe ô tô mau chóng lái qua cổng nhà, Khương Tiểu Lạc căng thẳng phát run, hai tay cứ vặn vẹo không điều khiển được. Một bàn tay rộng lớn nắm lấy tay cậu, anh nhìn cậu bằng ánh mắt kiên định.

“Yên tâm, có anh đây.”

Phòng khách to như vậy, mặc dù có người nhưng vẫn rất lạnh lẽo. Sở Uyển bước tới, đôi mắt nhìn thẳng vào Sở Thiếu Tự.

“Ba đang ở phòng làm việc, em đi lên đó đi.” Nếu như bỏ qua thái độ ghét bỏ của cô đối với Khương Tiểu Lạc trước đây thì tối nay cô tỏ ra như một vị nữ chủ nhân khéo léo, hào phóng đích thực.

Sở Thiếu Tự bảo Khương Tiểu Lạc ngồi ở phòng khách chờ anh, anh sẽ xuống ngay, giữa hai ba con cũng có chút việc riêng cần tâm sự. Khương Tiểu Lạc ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình tv đang chiếu trong phòng khách.

Sở Uyển bưng một tách trà tới, đặt trên mặt bàn thuỷ tinh, thái độ vô cùng khác thường. Bởi vì không có Sở Thiếu Tự ở bên cạnh, lẽ ra Sở Uyển có thể trở về dáng vẻ vốn có, không biết tại sao vẫn phải làm bộ làm tịch trước mặt cậu như bây giờ.

Đương nhiên, Khương Tiểu Lạc sẽ không ngây thơ tới mức cho rằng một người ghét mình tới tột cùng lại có thể thật lòng đối xử ân cần với mình.

“Cảm ơn chị.”

Khương Tiểu Lạc nhận tách trà, thổi thổi cho bớt nóng rồi mới nhấp môi.

Sở Uyển nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, chờ đợi phản ứng của cậu.

Nước trả trôi vào họng, Khương Tiểu Lạc nhíu mày, vươn lưỡi liếm liếm giọt nước còn vương trên khoé môi, “Trà này đắng quá.”

Sở Uyển im lặng đứng dậy, bỏ đi lên tầng.

Cậu nhếch miệng, không có ai bên cạnh nên cũng bớt câu nệ, thoải mái cầm điều khiển đổi sang kênh mình yêu thích, còn chén nước kia thì đổ xuống gốc cây cảnh bên cạnh làm phân bón.

Vừa xem tv vừa chờ, thấy Sở Thiếu Tự đi lên tầng đã khá lâu rồi, Khương Tiểu Lạc ôm bụng, bất giác nhìn về phía cầu thang.

Cậu đói rồi, khi nào mới được ăn cơm?

Đồ ăn đã được dọn sẵn lên bàn, chỉ chờ người xuất hiện. Khương Tiểu Lạc có thể ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngon. Nghe thấy tiếng bước chân, cậu khẽ liếc nhìn sau đó lập tức cúi gằm mặt xuống.

Là Sở Uyển và Tiêu Danh, nồi nào úp vung nấy, hai vợ chồng nhà này tính cách y hệt nhau. Tiêu Danh huýt sáo một tiếng, ngồi bắt chéo chân trên sofa cùng cậu, cách cậu một khoảng.

Mùi thuốc lá và rượu nồng nặc tản ra, khiến Khương Tiểu Lạc khó thở. Tiêu Danh lười nhác tựa vào ghế, ngả ngớn nói: “Ái chà, người tình bé nhỏ của Sở thiếu đến rồi.” Giọng điệu trào phúng khiến Khương Tiểu Lạc vô cùng phản cảm, còn Sở Uyển chỉ đứng một bên xem màn kịch vui này.

“Ồ? Trên cổ áo anh có dấu son môi kìa.” Khương Tiểu Lạc nói, còn chỉ rõ vào cổ hắn. Vẻ mặt Tiêu Danh thay đổi ngay lập tức, muốn giả vờ ngớ ngẩn để cho qua chuyện này.

“Anh giỏi lắm, Tiêu Danh. Vết son môi kia là do con đĩ nào để lại?”

Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, đôi vợ chồng này một người thì trăng hoa, một người thì chanh chua, đanh đá, mỗi lần cãi nhau đều trở nên hùng hổ chuẩn bị đánh nhau.

Thật ra Khương Tiểu Lạc chỉ nói bừa mà thôi, nhưng kẻ giấu đầu hở đuôi sẽ càng chột dạ, làm cho người ta nghi ngờ. Khương Tiểu Lạc nghe bọn họ chửi nhau ầm ĩ, khiến không khí trong nhà trở nên căng thẳng, trong lòng cậu vui như tết.

Khi Sở Thiếu Tự và ba Sở xuống lầu, chiến tranh trong phòng khách đã kết thúc. Người chủ gia đình cho phép bắt đầu bữa tối. Khương Tiểu Lạc đứng lên, Sở Thiếu Tự tiến tới nắm chặt tay cậu, ngồi xuống cạnh nhau.

Nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của ba Sở, Khương Tiểu Lạc khẽ gật đầu, nhỏ giọng chào hỏi: “Cháu chào bác.”

Người hầu đặt ly rượu vang đỏ xuống trước mặt từng người. Sở Thiếu Tự lại bảo người ta mang ly của mình và Khương Tiểu Lạc đi.

“Đổi một cốc sữa bò.”

Tiêu Danh lắc lắc ly rượu, giơ tay làm động tác cheers, lộ ra dáng vẻ nhà giàu mới nổi. “Sở thiếu không uống rượu sao? Vang năm 82.”

“Tôi còn phải lái xe.”

Dường như bữa tối ở nhà họ Sở còn chưa có cơm, xung quanh cũng không thấy đặt nồi cơm điện, Khương Tiểu Lạc nhỏ giọng nói với Sở Thiếu Tự: “Em muốn ăn cơm.”

Sở Thiếu Tự lại dặn người hầu vừa rồi đi lấy cơm.

Khương Tiểu Lạc gắp một miếng bông cải xanh, cắn cắn trong miệng, một đôi đũa giơ ra trước mặt cậu, đặt vào bát cậu một con cua to đùng.

“Nào, bé con không nên kén ăn nha.”

Hắn cười rất thân thiện, biểu hiện vô cùng khách khí. Khương Tiểu Lạc đang định lên tiếng, Sở Thiếu Tự đã gắp cua trả lại vào bát Tiêu Danh.

“Em ấy không thích ăn cua, anh tự ăn đi.”

Sở Uyển thấy vậy, nói lẩm bẩm: “Đúng là đồ đang sống trong phúc mà không biết hưởng.” Tuy giọng cô rất nhỏ, nhưng những người xung quanh vẫn có thể nghe thấy, dẫu biết vậy cô vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

Cơm được bưng lên, Khương Tiểu Lạc lại gẳp bông cải xanh để ăn với cơm. Cậu đã hiểu hết rồi, bữa cơm hôm nay chính là một màn Hồng môn yến(1).

Ba Sở nhìn thấy mấy việc tranh cãi vặt vãnh của đám con trong nhà cũng không nói gì, chỉ tỏ vẻ như một người cha vô cùng hiền hoà. “Thiếu Tự, hiếm khi có dịp cả gia đình chúng ta quây quần bên nhau, tối nay con ngủ lại đây đi, ba sẽ cho người chuẩn bị phòng cho bạn con.”

Dưới gầm bàn, Khương Tiểu Lạc nhẹ nhàng dùng mũi chân cọ cọ chân Sở Thiếu Tự. Ăn một bữa cơm cũng đủ khiến cậu đứng ngồi không yên rồi, đừng nói tới chuyện ngủ ở đây một đêm.

Cũng may người yêu cậu hiểu ý, lên tiếng từ chối.

“Sớm muộn gì ba cũng sẽ giao toàn bộ công ty và cả cái nhà này cho con, cứ sống ở bên ngoài thì còn ra thể thống gì.”

Khi ba Sở nói những lời này, sắc mặt Tiêu Danh thay đổi rõ rệt, nhưng cũng chỉ là thoáng qua mà thôi, được che giấu kỹ càng ngay lập tức.

“Đúng vậy đó, Sở thiếu. Ba để cho anh giúp ba quản lý công ty, nhưng vẫn còn một số việc anh cần phải học hỏi thêm ở em.” Tiêu Danh cố ý nhấn mạnh.

Khương Tiểu Lạc im lặng ngồi một bên, bởi vì cậu không xen vào chuyện này được. Cậu biết Sở Thiếu Tự sẽ không đồng ý, chắc chắn anh sẽ nghĩ tới cảm xúc của cậu.

“Không cần.”

“Sao hả? Con còn dám tỏ thái độ đấy cho ba xem sao?”

Từ đầu tới cuối, vẻ mặt của Sở Thiếu Tự luôn rất bình thản, người ngoài nhìn vào hoàn toàn không giống như ba con đang trò chuyện mà giống hai người xa lạ hơn.

Khương Tiểu Lạc vừa nuốt một miếng đậu hũ xuống đã nghe Sở Thiếu Tự gọi cậu đi về.

Hả? Cơm còn chưa ăn xong, đã xảy ra chuyện gì vậy? Hai người đi tới cửa còn nghe thấy tiếng rít gào không giận mà nghiêm: “Sở Thiếu Tự, con dám bước ra khỏi cánh cửa này thì đừng nghĩ tới chuyện lấy được một đồng của ba.”

Người yêu cậu vẫn tỏ vẻ thản nhiên hững hờ, kiên định thoải mái đáp. “Nếu ba không thể chấp nhận thoả hiệp, con sẽ không về nữa. Tạm biệt.”

Người đã đi xa vẫn còn nghe văng vẳng tiếng đồ đạc đổ vỡ.

Khương Tiểu Lạc ngồi vào trong xe, theo thói quen rúc vào góc nhỏ, co người thành một cục. “Sao lại thành cãi nhau vậy?”

Màn cãi vã không hề dự báo trước, gần như đột nhiên nổ ra.

“Em có biết ông ấy đã nói gì với anh trong phòng làm việc không?”

Khương Tiểu Lạc chớp mắt, lắc đầu.

“Ông ấy nói, đàn ông phải cưới vợ sinh con, nối dõi tông đường, ở bên ngoài nuôi dăm ba người tình cũng không sao.”

Hoá ra ba Sở định nhượng bộ với một điều kiện tiên quyết, mà điều kiện này cũng chính là thứ mà cả cậu và Sở Thiếu Tự không tài nào chấp nhận được. Quả nhiên, ba Sở là một người vừa tự tin vừa tự phụ.

Khương Tiểu Lạc lắc đầu, thở dài nói: “Thôi bỏ đi, em cũng không tin ba anh có thể đồng ý dễ dàng.” Thấy Sở Thiếu Tự đang nhìn chằm chằm mình, Khương Tiểu Lạc nuốt nuốt nước bọt, lấy tay quẹt quẹt miệng mình.

Chẳng lẽ cậu dính cơm ở miệng? Đâu có đâu.

“Sao vậy?”

“Em chưa ăn no phải không?”

Nghe thấy anh hỏi, Khương Tiểu Lạc bật cười thành tiếng. Xin anh đó, đừng có dùng bộ mặt nghiêm túc đó để nói ra một câu như vậy có được không? Cứ tưởng là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm.

Khương Tiểu Lạc gầm một tiếng nhào tới cắn cắn tai Sở Thiếu Tự: “Em muốn ăn anh cơ. Làm sao đây?” Cậu còn cố tình nghiêng đầu, lộ ra gương mặt ngây thơ vô tội.

Sở Thiếu Tự ôm cậu, nhướng mày hỏi: “Em muốn chơi xe rung hả?”

Khương Tiểu Lạc nhắm tịt mặt, ngồi lui lại, lắc đầu quầy quậy: “Em muốn tới nhà hàng ở đường Tây Tử ăn bún qua cầu.”

Đạp chân ga, xe nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự xa hoa mà không chút tình người này.

***

“No quá, no quá!” Khương Tiểu Lạc vuốt bụng, cảm thấy nó phình ra khá to. Một bát bún qua cầu rất nhiều, căn cứ vào nguyên tắc không được lãng phí thức ăn, Khương Tiểu Lạc cố gắng ăn hết sạch sành sanh, kết quả là không tiêu hoá được.

Cậu vừa ngã ngồi xuống ghế đã muốn mở máy tính, ngay lập tức bị Sở Thiếu Tự tóm lên như bắt gà con.

“Vận động một chút cho tiêu đã.”

Khương Tiểu Lạc xoay xoay eo muốn hất tay anh ra, chợt nhớ tới lúc mình chủ động quyến rũ Sở Thiếu Tự ngày ấy, bất giác đỏ mặt. Đương nhiên, Sở Thiếu Tự không thể biết được cậu đang nghĩ lung tung gì trong đầu.

“Anh tới phòng sách.”

Gần đây, Sở Thiếu Tự chết mê chết mệt cái máy tính trong phòng sách, vừa về nhà đã dính vào nó như hình với bóng. Khương Tiểu Lạc cố sống cố chết giữ anh lại. “Không cho đi, không cho đi.” Sao anh được dùng máy tính còn cậu thì không chứ?

“Anh có muốn thầy Khương dạy anh các động tác tập thể dục theo đài không?” Khương Tiểu Lạc dựa lưng chắn cửa, vênh váo tự đắc.

Tự làm bậy không thể sống, Sở Thiếu Tự dùng ưu thế chiều cao tuyệt đối vây lấy cậu, tạo nên một góc chết khiến cậu không còn chỗ trốn.

Sở Thiếu Tự cười tủm tỉm: “Anh muốn học vận động trên giường hơn.”

Khương Tiểu Lạc há miệng mắng cái tên khốn lúc nào cũng có thể động dục này. “Đồ háo sắc.”

Tiếng cười ranh mãnh của anh vang lên, Khương Tiểu Lạc biết mình lại bị Sở Thiếu Tự đùa giỡn.

“Tiểu Lạc, da mặt em mỏng quá.”

Sở Thiếu Tự vỗ vỗ mông cậu, nhân cơ hội ăn chút đậu hũ. “Được rồi, đi chơi máy tính đi.”

Người yêu luôn đứng đắn của cậu đã trở nên mặt dày như vậy từ khi nào? Khương Tiểu Lạc bất đắc dĩ vô cùng, nhưng lại không có cách nào để đối phó.

Cậu mở máy tính, định lên diễn đàn võng phối xem thử kịch “Cuộc sống hạnh phúc của đôi trẻ” có thêm bình luận mới không. Cậu đã đọc những bình luận phân tích tính cách của nhân vật Đường Đường trước đó, đồng thời cũng nghiêm túc trả lời và tiếp thu góp ý.

Nhưng quả nhiên nội dung tranh luận chủ yếu vẫn xoay quanh nhân vật Lạc Lâm, trong đó thỉnh thoảng xen vào mấy bình luận giục ra kịch mới, Khương Tiểu Lạc vội vàng lướt qua rồi tắt trang web.

Trên trang chủ diễn đàn có một topic được đánh dấu “new” rất bắt mắt, Khương Tiểu Lạc để ý thấy một cái tên rất quen.

“Tình yêu và va chạm”

Staff:

Tác giả: Vô Liêu kun

Chuẩn bị: Đông Phong



“Có lẽ chỉ là trùng tên thôi.” Cậu nghĩ, rồi nhấn mở thử kịch lên nghe.

Lời kịch của nhân vật thụ hoàn toàn giống, Khương Tiểu Lạc chợt nảy ra dự cảm xấu trong lòng, mở mục tác giả để tìm cách liên hệ.

Nếu như cậu chưa ghi âm kịch này thì có thể bỏ qua, nhưng mấy ngày trước Khương Tiểu Lạc đã ghi âm xong và gửi cho Vai phụ kun, cậu tin rằng Đông Phong sẽ không nhàm chán tới mức đùa giỡn cậu như vậy.

Tiếng ho trên QQ mau chóng vang lên, tác giả chấp nhận yêu cầu kết bạn của cậu.

Kỳ Meo: Xin chào tác giả, tôi muốn hỏi bạn một chuyện. Tác phẩm “Tình yêu và va chạm” này chỉ trao quyền cho một tổ kịch thôi sao?

*Chú thích:

(1) Hồng môn yến: Một câu chuyện hư cấu dựa trên 1 giai đoạn lịch sử Hán – Sở tranh hùng. Bữa tiệc tại Hồng Môn đại điện có tính chất quyết định đối với vận mệnh cả dân tộc Trung Hoa. Thường dùng với hàm ý bày bữa tiệc có ý đồ xấu, có âm mưu khác.