- Lần này thì chắc chắn nhỏ phải nhìn mình cới con mắt khác rồi. Haha _ cậu khoái trí.
Cậu xong chuyện cũng là lúc nghỉ giải lao toàn trường. Cậu chạy nhanh về lớp để khoe chiến công với cô.
Đến cửa lớp nhìn bọn nó đứa nào cũng ủ dột thở dài ngắn trông đến thương, cô thì hết đi đi lại lại sốt ruột rồi đến leo lên bàn lại nằm thườn xuống ghế. Giờ ra chơi mà cứ như giờ mạc niệm vậy *Chậc chậc đã lâu không có trò gì vui vui nhẩy…!* _ cậu khựng lại, để tạo chút không khí xua đi đám mây đen xịt trên đầu tất cả bọn nó cậu quyết định pha chút trò. Cậu vò cho đầu tóc rối tung, cài lệnh đi một nút áo, quần xắn ống cao ống thấp, cậu còn tự lôi quần kéo áo mình cho xộc xệch đi, làm bộ đeo bộ mặt tội nghiệp, tả tơi rơi rụng, cậu bắt đầu cà nhắt bước vào lớp.
Vừa nhìn thấy cậu cô đã la lên:
- AAAAAAAAAAAA B..Ba…Ba…Bảo? Cậu… ực _ cô chỉ vào người cậu nuốt khan.
Những đứa còn lại đều tròn xoe mắt nhìn không giám chớp mắt, có đứa còn dụi dụi mắt để nhìn rõ hơn.
- Hàhà… her chắc không phải đâu, thằng Bảo mà trông như thằng vừa móc dưới cống lên thế này ak _ Kiên nói xua đi.
Không cần hỏi nhiều cô chạy lại, cầm tay cậu lay lay.
- Chuyện không thành ah?
Cậu quay sang nhìn cô với ánh mắt vô hồn.
- Cậu nói gì đi chứ!… Mà thôi, tôi nhìn là biết rồi. Không sao thua keo này bày keo khác, mình kiếm cách khác vậy. Trông cậu… thảm quá, thua te tua hả trời? Haizzz _ cô thở dài thất vọng.
- Cần gì hỏi trời, nhân chứng sống đó nhìn là biết rồi còn gì. Tao nói rồi lão ấy không dễ xơi đâu, đời nào lại chịu thua bọn nhà tép như mình. _ thằng Phát Xêkô nói.
- Sao mày biết? _ cậu giật mình hỏi.
- Thấy bọn nó chán đời quá tôi nói cho bọn nó có tí hy vọng để thở ak mà. _ cô trả lời.
- Thất bại thật hả Bảo? _ Hoàng Lâm hỏi.
- Huhu hu hức… _ cậu bỉu môi khóc mà mắt không dính ướt tẹo nào.
- Thôi chuyện đâu còn có đó, cậu cũng cố hết sức còn gì! _ cô đătj tay lên vai cậu.
- Oa oa oa… _ cậu càng khóc to hơn, từ từ gục xuống vai cô.
- Thôi được rồi, cậu hãy khóc cho đã đi! _ cô vuốt vuốt lưng cậu “dỗ dành”.
Cậu dĩ nhiên là vòng tay ôm chặt cô rồi.
Phía sau lưng cô cậu cười ngoác miệng, nháy mắt với bọn nó.
- Ohhhhhhh… _ bọn nó ồ lên, nhưng không giám ồ to, đứa nào cũng bụm miệng cười khoái trá.
- Tôi… tôi… _ cậu ấp úng.
- Không phải nói gì đâu, tôi biết mà. _ cô vẫn dỗ dành cậu.
- Nhưng tôi phải nói.
- Vậy cậu nói đi! _ cô đẩy cậu ra nhưng bị cậu ôm chặt hơn.
- Nhóc thắng rồi! Mình thành công rồi nhỏ ơi! _ tay vẫn ôm chặt cô, cậu quay qua ghé sát tai cô thì thầm.
Cô dùng sức đẩy cậu ra, chộp tay cậu cắn thật mạnh.
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA _ cậu hét toáng lên, bọn nó thì dùng mình dựng tóc gáy, che mắt lại để che đi sự đau khổ trên mặt cậu.
- Xít ah xít ah… ha… _ cậu xuýt xoa.
- Thật hả? AAAAAAAA là thật, thầy Khánh đươc quay lại làm việc rồi. _ cô nhảy lên.
- Vậy sao cắn tôi? _ cậu gắt.
- Thì… mà này ai cho cậu giám gạt tôi hả? ak ah cậu lợi dụng ôm tôi phải không? Cậu muốn chết ah! _ cô xắn tay áo, tiến về cậu.
- Mày định làm gì Bảo của tao đấy hả? _ cái Vy đứng dang tay che cho cậu đanh lại cô.
- Ọc… _ đứa nào cũng mắt chớp chớp mồm đớp đớp cười không thành tiếng nói không nên lời.
- Mày có tránh ra không? Đồ trọng sắc bỏ bạn! _ cô mắng.
- Ai nói tao trọng sắc bỏ bạn? Bảo cũng là bạn tao chứ bộ! Mày không thấy cậu ấy đã đáng thương lắm rồi hả?
*Đốp đốp đốp* _ bọn nó vỗ rát tay cổ vũ hai “vì sao”.
- Good!
- So good!
- …
Bọn nó thay nhau khen lấy khen để.
- Hứ, vậy thì mày giữ cậu ta luôn đi tao không thèm. _ cô tức giận bỏ về chỗ.
- Bảo… lược này, chải tóc đi! _ Vy đưa e thẹn.
- Hờ hờ…ơ… cám ơn nhưng tôi không dùng chung lược với người khác, tôi vuốt tay được rồi. _ cậu nói rồi vuốt tóc mình chỉn chu lại.
- Vậy để mình cài lại cúc áo cho! _ Vy đưa tay định cởi nút áo cậu.
- Không cần! _ cậu giật lùi ra sau. – Tôi tự làm được.
Tiện thể cậu chỉnh lại quần áo, cavast cho chỉnh tề để Vy khỏi đụng chạm.
Cô không thèm nhìn Vy với cậu nữa, bỏ ra ngoài.
- Na! Na! Na!!! _ cậu gọi nhưng cô không chịu nếm xỉa.
…
- Đáng ghét, đồ khó ưa, đồ… đồ… ashhhhh… _ cô ra gốc cây hoa giấy vặt hết hoa lá trút giận.
- Làm gì mà em tra tấn nó dữ dội vậy? Nó đắc tội gì với em ah? Để anh xử nó cho em nhé! _ Quốc không biết từ đâu xuất hiện.
- Anh Quốccccc! _ cô gắt.
- Ơi! Anh đây nek em! _ Quốc quàng tay qua vai cô.
- Anh định châm thêm dầu vào lửa ah? _ cô đẩy Quốc ra, đanh mặt lại.
- Ơ… em có chuyện gì bực bội ah? Anh tưởng… anh xin lỗi! _ Quốc đặt tay lên vai cô.
- Em phải xin lỗi mới đúng! Xin lỗi đã gắt với anh! _ cô xụ mặt.
- Em chắc đang giận hờn vu vơ anh nào chứ gì? Haha… _ Quốc khoanh tay trước ngực.
- Em mà thèm giận vu vơ cái tên ấy ah? Không thèm! Hứ
- Vậy tức là có anh ấy? _ Quốc vẫn cười nhưng khuôn mặt lẫn giọng nói thoáng nỗi buồn vô hạn.
- Em không có!
- Thôi được rồi cô bé! Cười lên cho anh xem nào. _ Quốc bẹo mà cô.
- AAAAA đau em, xem cái gì mà xemmmm aaaaa _ cô đánh tay Quốc nhưng anh ngoan cố không thả.
- Để anh xem chiếc răng khểnh của em kia có dài thêm được tẹo nào không. _ Quốc chọc cô.
- Anh làm như nanh heo không bằng, dài với ngắn nữa. _ cô đánh vào người Quốc.
- A đau anh! _ Quốc bỏ chạy.
- Anh biết đau ah? Anh có biết em đau khôngggg? _ cô rượt Quốc vòng vòng cây hoa giấy.
- Hớk… tưởng bỏ ra ngoài làm gì, thì ra để gặp hắn. _ cậu chạy theo cô, khi thấy cô cậu định ra nhưng thấy Quốc đến cậu khựng lại, đứng một góc khuất theo dõi. Nhìn hai người vui vẻ cậu tức giận đấm mạnh vào tường rồi bỏ đi.
…
- A Bảo! cậu đây rồi! Có bưu phẩm gửi cậu này! _ Kiên đưa cho cậu một chiếc hộp nhỏ được bọc giấy.
- Của ai vậy? _ cậu hỏi.
- Chịu! không ghi tên. _ Kiên nhún vai.
Cậu nhìn dò xét rồi cũng nhận lấy.
- Mở xem có gì không Bảo? _ Kì Lâm lau chau.
- Khoan đã! Coi chừng có bom thì chết, trong phim hay thế mà. _ Vy ngăn.
- Hâm, đây không phải là phim Vy “cô lương” ạ! Mở đi ông Bảo! _ Hoàng Lâm nói.
Cậu bắt đầu bóc bưu phẩm, bọn nó nín thở dõi theo cậu.
- OAAAAAAAAAAAA… trời ơiiiii! _ mắt đứa nào cũng long lanh khi thấy chiếc Galaxy S4.
- Uầy uầy…
*Ông cũng biết điều đấy! Lại rất nhanh nhẹn, mới 30’ mà đã có câu trả lời.* _ thấy điện thoại cậu đoán ra ngay tác giả của bưu phẩm là ai.
- Mày… mày có phúc thật đấy! tao đây mà mới đến S3 mày tới luôn S4 rồi đấy? _ Phát Xêkô xuýt xoa.
- Mà khoan! Tao nhơ không lầm thì bé Na nói Bảo cũng là người khó khăn về tài chính mà sao… kiếm cái S4 xít oách dạ? _ Như Quỳnh vuốt cằm nói.
- Đây đâu phải tôi mua! _ cậu nói.
- Gì? Không phải của mày mua?
- A tao biết roài! _ lại thằng Xêkô.
- Biết gì?
- Chắc em nào thấy khoái Bảo nên tặng cậu chiếc SH xí lộn S4 để tiện bề tối đến… trăng lên cao… cảm xúc dâng trào… tâm sự chơi ấy mà. Mở xem coi có số điện thoại em trong đó không?
- Ờ thằng này nói có lý! _ Hoàng Lâm cũng hùa theo.
“Coóc”
- Mày hả mày? _ Vy gõ mạnh lên đầu Phát. – Tinh tướng, suốt ngày gái với gú là nhanh.
- Thôi thôi! Bọn mày cho tao xin hai chữ im lặng đi! Cái này không phải tao mua cũng không phải gái mua nhưng là của tao, ok? Đừng thắc mắc cũng đừng ý kiến gì nữa, ok? _ cậu cầm chiếc điện thoại về chỗ lắp sim vào rồi cất vào túi.
…
“Tùng tùng tùng”
- Hô lê… cuối cùng cũng xong, giờ mình đến nhà tía báo tía tin vui để tía còn mừng ha các em? haha _ Kiên hỏi to.
- OK! Anh cả. _ cả lớp đồng thanh.
Bọn nó kéo nhau đến nhà thầy Khánh
——o——
- Tía ơi tía! Tía ơi bọn con tới nek tía! _ chưa thấy người đã thấy tiếng, bọn nó kêu inh ỏi lên.
- Tía ơi tía!
Không trả lời
- Tía ơi!
- Tía không có ở nhà đâu, cửa khóa rồi nek!
- Chắc tía tới bệnh viện rồi! mình thử đến đó đi! _ cô nói.
- Ưhm! Đúng đấy. _ bọn nó tán thành.
Bọn nó lại tiếp tục di chuyển đến bệnh viện.
…
Bệnh viện
- Phải tía không bọn mày? _ Kiên chỉ về người đàn ông đang hớt hải chạy theo giường bệnh được đẩy gấp gáp vào phòng cấp cứu.
- Đúng rồi! _ bọn nó chạy theo.
- Tía! Tía ơi!
- Mấy đứa hả? _ thầy chau mày, trông thầy rất lo lắng.
Bọn nó nhìn nhau, đứa nào cũng bắt đầu lo lắng xen lẫn cả sự sợ hãi…
- Bé Ti sao hả tía? _ Kì Lâm hỏi.
- Hầy! _ Hoàng Lâm đẩy nhẹ vai Kì Lâm, hất mặt vào phía cánh cửa cấp cứu đang đóng chặt, đèn đỏ trước phòng đang sáng chứng tỏ đang có một cuộc đấu tranh giữa ranh giới snh và tử âng xảy ra.
- Hôm qua bé Ti tự nhiên đòi về nhà, tía thấy bé Ti khỏe khỏe nên đã xin bác sĩ cho về vài bữa tĩnh dưỡng biết đâu ở nhà yên tĩnh lại giúp bé nhanh bình phục… đến chiều tía đưa nó về, nó vui lắm, ăn được rất nhiều, cười cũng nhiều hơn… nhưng ai ngờ… _ thầy nghẹn ngào. – Sáng sớm nay, nó bỗng sốt cao, lên cơn co giật rồi thổ huyết… _ thầy áp mặt vào hai tay không nói thêm được nữa.
- Tía, tía đừng lo lắng quá! Bé Ti rất mạnh mẽ em ấy sẽ không sao đâu. _ cậu ngồi cạnh thầy, ôm lấy vai thầy an ủi như một người con với một ông bố thật sự.
- Ưhm! _ thầy gật nhẹ đầu.
“Tinh” _ chiếc đèn đỏ tắt, cánh cửa phòng cấp cứu mở. Một vị bác sĩ đeo khẩu trang y tế bước ra.
- Bác sĩ con tôi sao rồi? _ thầy Khnhs vội bật dậy chạy lại cầm tay vị bác sĩ hỏi.
Bọn nó cũng chạy theo vây quanh vị bác sĩ ấy.
Từ từ tháo bỏ chiếc khẩu trang trên mặt xuống
- Haizzz _ bác sĩ khẽ thở dài, mi mắt cụp xuống. – Chúng tôi đã cố gắng hết sức! Nhưng thể trạng bé quá yếu, chúng tôi…
- Anh đừng quá buồn! _ bác sĩ nói rồi quay vào trong.
Bọn nó lặng người đi, đứa nào cũng ướt nhòe mi mắt nhưng cố giữ để không bật thành tiếng, chỉ thoáng nhẹ vài tiếng xụt xịt của mấy đứa con gái.
- Tía! _ cô vội dìu thầy khi thấy thầy hơi loạng choạng.
Bọn nó đỡ thầy ngồi xuống ghế, có đứa lấy tay quạt quạt cho thầy.
- Nó vẫn đang sống, chỉ là sống ở một thế giới khác mà thôi. Một thế giới nó không còn phải đấu tranh từng ngày vì sự sống nữa, nơi ấy bé Ti sẽ hạnh phúc và vui vẻ biết bao nhiêu. Sẽ có ngày tía gặp lại nó ở đó mà, tía phải vui mới đúng chứ! _ thầy gượng cười.
- Nhất định rồi! Em ấy sẽ hạnh phúc mà. _ đôi mắt đỏ hoe nhưng không phải khó nhọc kìm nén giọt nước mắt chảy xuôi như chúng nó, cô bình tĩnh nói.
Bọn nó đều hiểu rằng bé Ti chính là nguồn động viên, nguồn an ủi duy nhất của thầy. Giờ sức mạnh ấy đã rời xa, thầy sẽ làm sao để bước tiếp…?
- Để con đi chuẩn bị…
- Không cần đâu! _ thầy ngăn Kiên.
Thầy biết Kiên đang định đi chuẩn bị tang lễ nên đã ngăn lại
- Tâm nguyện cuối cùng của bé Ti là được trở về với cát bụi, nó muốn theo làn gió đi khắp bốn phương, đến những nơi nó chưa được đến để bù lại những tháng ngày nó phải nằm một chỗ điều trị. Bé Ti muốn được hỏa táng. _ thầy khó nhọc nhắc lại tâm nguyện của bé Ti. – Mọi chuyện còn lại để thầy lo được rồi, các con về đi muộn lắm rồi kẻo ba mẹ lại lo lắng.
- Bọn con không về đâu!
- Đúng!
- Con cũng vậy!… _ đứa nào cũng không chịu về.
- ĐÃ BẢO LÀ VỀ HẾT ĐI MÀ! _ thầy gắt lớn.
Đứa nào cũng im bặt, hẳn bọn nó hiểu tâm trạng của thầy lúc này. Cuối cùng bọn nó cũng chịu ra về.
- Hức… huhu… huhuhuhu… _ đợi bọn nó ra về hẳn thầy mới bật lên khóc, đôi vai rung bật lên từng hồi.
- Lần đầu tiên tía khóc như thế! Chắc tía đau lắm phải không? _ cô để bọn nó về hết đứng lại núp sau bức tường nhìn thầy.
- Cậu nghĩ có thể không đau được sao? _ cậu nói.
- Hợ… _ cô giật mình khi thấy cậu.
- Định đứng đây mãi ah? _ cậu hỏi.
- Chứ biết làm gì bây giờ? Tía muốn một mình mà!
- Đã bảo cô là nhỏ ngốc mà. _ cậu lắc đầu.
Nói rồi cậu bước nhẹ đến cạnh thầy Khánh, cậu ngồi xuống ngả lưng ra dựa đầu vào tường.
Thấy có người ngồi cạnh mình thầy dần kìm lại cảm xúc, nhìn qua người ấy. Thoáng ngạc nhiên khi thấy cậu vì thầy đã gắt lên thế mà còn có đứa ở lại với thầy.
Lại thêm một người nữa xuất hiện, cô cũng ngồi xuống cạnh thầy và dựa đầu vào tường như cậu. Hai cô cậu khẽ xoay đầu qua nhìn nhau rồi cười nhẹ.
Thầy Khánh cũng bắt đầu thả lỏng người ngả lưng ra ghế và dựa đầu vào tường như hai người.
- Sao hai đứa chưa về? _ thầy hỏi.
- Vì tía còn ở đây! _ cô trả lời.
- Cả bé Ti nữa! _ cậu tiếp.
- Con bé rất ngoan, rất biết nghĩ cho người khác…. Giường như nó đoán được trước chuyện gì sẽ xảy ra, nó dặn tía rất nhiều điều về sau này. Bé Ti còn nói cả những điều trước giờ chưa bao giờ nói tới, từ tâm nguyện, ước muốn, những điều nó thích hay không thích, về cả thế giới bên kia… Tía còn gắt lên mắng nó không được nói gở, nhưng nó vẫn cười. Nó bắt thầy sửa soạn cho thật đẹp và chụp một tấm hình nữa… _ thầy nghẹn ngào, từ khóe mắt một dòng suối nhỏ chảy xuống. – Bé Ti nói phải đặt tấm ảnh đó làm ảnh “đại diện” cho con. Và bây giờ thì… _ thầy chống tay lên đùi, đan hai tay vào nhau.
- Em ấy rất lạc quan, quả là một cô bé mạnh mẽ! _ cô nói.
- Còn một điều ước nó mong mỏi đã lâu mà chưa kịp thực hiện.
- Là gì hả tía? _ cậu hỏi.
- Được đứng trên sân khấu, được mọi người trao tặng những tràng pháo tay.
- Em muốn được làm ca sĩ ạ?
- Không!
- Vậy…
- Nó muốn là nữ sinh thanh lịch và duyên dáng nhất, hơn bất cứ ai trên đời này. Nó mong lắm được một lần bước lên sân khấu ấy nhưng giờ thì hết rồi.
- Có phải vì thế mà tía dành bằng được quyền dự thi cho bọn con không? _ cậu hỏi.
Thầy gật đầu
- Tía thật ích kỉ phải không? Tía xin lỗi!
- Không! Tía làm vậy là đúng! Nếu là con con nhất định cũng làm vậy. _ cô đáp.
- Ta muốn nhờ hai đứa một việc được không?
- Vâng! _ hai người đáp.
- Hãy giúp tía thực hiện ước mơ của nó được không? _ thầy nhíu mày.
- Dạ… con… chuyện này… _ hai người ngập ngừng.
- Lớp mình còn nhiều người xứng đáng mà tía! Như Kiên, Quỳnh,… con nghĩ mình không xứng đáng! _ cậu trả lời.
- Nhưng tía tin vào sức mạnh của hai đứa là rất xứng đáng! Các bạn ấy cũng rất tốt nhưng để đấu với các thí sinh khác thì chưa đủ.
- Nhưng…
- Nếu hai đứa thấy không được thì thôi vậy! _ thầy hơi thất vọng.
- …
- …
- Không! Con sẽ làm! _ cậu nói.
- Thật chứ? _ thầy cầm tay cậu.
- Con… con cũng vậy! _ cô nở nụ cười.
- Cám ơn! Cám ơn các con!
- Tía đừng nói thế! Còn vì danh dự của cả nhà D3 mình nữa mà. _ cô cầm tay thầy.
Thầy Khánh cười trong nước mắt-giọt nước mắt có phần đắng nghét nhưng đầy mãn nguyện trong thầy.
======
- Sao cậu không nói gì? _ cậu khẽ hỏi cô.
Cô ngồi sau xe để cậu chở suốt một quãng đường cũng gọi là dài vậy mà cô không hề mở miệng nói lời nào. Thấy hơi lo lo cho cô nên cậu hỏi.
- Tôi biết nói gì đây? _ cô trả lời với giọng buồn thiu.
- Sao cậu không khóc đi? Tôi thấy chỉ có mình cậu trong mini family (gia đình nhỏ) này là giữ được bình tĩnh đến lúc này đấy! Mà lại còn là con gái nữa.
- Sao cậu biết tôi không khóc?
- Cậu khóc mà nước mắt không nhỏ lấy một giọt ah?
- Chỉ là… nó không rớt được thôi.
- Tôi không hiểu.
- Tôi bị tắc tuyến lệ.
“Kít” _ cậu thắng gấp xe.
- Tắc tuyến lệ?
- Ưhm!
- Tại sao?
- Khóc quá nhiều, haizzz chả thế mà tôi đeo danh đá cuội ngần mấy năm trời sao. _ cô cười nhạt.
Cậu tiếp tục đạp xe lại
- Tôi cho cậu mượn đấy!
- Mượn gì? _ cô hỏi.
- Tấm lưng.
Cô nhìn lên lưng cậu
- Làm gì?
- Tùy sử dụng!
- …
- Cậu cho tôi mượn bờ vai giờ tôi sẽ tặng cậu tấm lưng này, muốn làm gì với nó thì tùy! _ cậu nói.
- Lưng của cậu tặng tôi thế nào, khùng.
- Tôi đã bảo là tặng rồi mà, sử dụng nhanh không tôi đổi ý đó.
Bỗng… cậu thấy có thứ gì đó ấm ấm từ sau lưng mình *Nhỏ đang…!* _ cậu nở nhẹ nụ cười.
Cô tựa đầu vào lưng cậu, nhắm nghiền mắt mắt lại.
Cứ thế hai người đi qua từng dãy nhà, từng con hẻm trên phố, chỉ mong… con đường này cứ thế dài mãi dài mãi…
+=+=+=+
Sáng hôm sau, tại trường học
- Ủa bọn này điên ah? _ h/s1
- Xời chắc là định thích chơi trội đây mà. _ h/s2
- Hay là biểu tình đòi cái gì nữa đây? _ h/s3
- … vân vân và vân vân… _ đó là những lời bàn ra tán vào của các học sinh trong trường khi nhìn thấy bọn nó.
Không hẹn mà cùng, không ai biết vì sao đứa nào trong lớp cũng mặc đồ đen chỉ chừa ra duy nhất chiếc áo đồng phục là màu trắng, từ quần, áo khoác, kẹp tóc, nơ, đến dày dép cũng đen. Thật không thể tin nổi, đứa nào nhìn thấy nhau cũng ngạc nhiên nhưng rồi cũng phì cười.
- Công nhận anh em mình hiểu ý nhau ghê! Hi _ dù không còn lòng dạ để cười thật lớn nhưng bọn nó vẫn thấy vui vui khi cả lớp đồng lòng như vậy.
- A Bảo, Na! _ một đứa reo lên khi thấy hai người tới.
Hai người bước vào lớp tròn mắt nhìn bọn nó rồi nhìn lại mình.
- Sao bọn mày… _ cô ngạc nhiên.
- Công nhận anh em mình nhất chí đồng tâm hết sức. Phải cám ơn bé Ti nhiều lắm vì đã tạo cơ hội cho anh em mình được thấy nhau thế này chứ nhỉ? _ Kiên nói.
- Để kỉ niệm ngày này mình chụp một tấm hình gia đình đi! _ Phát Xêkô nêu ý kiến.
- Đúng đấy! _ bọn nó tán thành.
- Đúng gì mà đúng? Gia đình mà người thiếu người hụt thế này hả? _ cậu nói.
- Mày… cái thằng… chỉ được cái… nói chuẩn! _ Hoàng Lâm bật ngón tay cái về cậu.
- Tao chắc là ai cũng đang nghĩ như tao đúng không? _ cô khoanh tay trước ngực nói với bọn nó.
- Còn phải hỏi, làm luôn đi! _ cậu nói rồi đút tay vào túi quần đi trước.
Nối theo là tất cả bọn nó và cô.
Đúng là nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò, mà quỷ thì chưa ai thấy, ma thì có hay không đang còn là một dấu chấm hỏi, còn tuổi học trò chúng mình đã được xác định vậy nhất không nhì không còn lại học trò thì cầm chắc “giành cup vô địch” còn gì.
Thực ra đứa nào cũng chuẩn bị sẵn từ nhà là hôm nay sẽ cúp tiết để đến tiễn bé Ti, mặc dù không đứa nào nói với đứa nào câu gì nhưng cuối cùng cả lớp chúng nó lại nghĩ giống nhau thế.
——o——
Bọn nó chạy thật nhanh đến bệnh viện-nơi bọn nó biết chắc “tía và đứa em” của chúng nó đang ở đó.
Vừa tới cổng bệnh viện bọn nó đã gặp thầy Khánh.
Thầy cũng mặc một bộ vest màu đen, tay bê hũ tro của…
Bọn nó không còn hò hét hay reo lên khi nhìn thấy thầy như mọi khi nữa, thay vào đó là một không khí hết sức trang nghiêm.
Thầy Khánh không mấy ngạc nhiên khi thấy bọn nó ở đây vào lúc này lắm, vì thầy đã đoán trước được điều này. Cái “lũ quỷ” mà thầy biết là bọn nó mà, “nuôi dạy” chúng nó lâu vậy chả lẽ còn lạ cái tính “đánh chết cũng nhất quyết phải làm” của bọn nó đó sao.
…
Thầy đến một cánh đồng đầy hoa cỏ dại, mùi hoa thơm ngát hòa với mùi nắg mới. Thầy Khánh tìm đến một gò đất cao nhất, nơi đấy có một cây cổ thụ lớn tỏa bóng mát rượi.
Thầy đeo bao tay trắng, cầm từng năm tro tung vào không gian để những cơn gió “mang Ti đi”, mang Ti đến những vùng đất mà Ti muốn đến và tới cạnh những người Ti muốn bên cạnh.
- Hãy đi thật nhiều nơi! Hãy cười thật nhiều! Hãy yêu thương thật nhiều và hãy làm gì con thích nhé con gái yêu của ba! _ thầy nói trong thanh thản.
Con đường cô và cậu sắp bước đi như thế nào? Bằng phẳng hay gập ghềnh sỏi đá? Mọi chuyện rồi sẽ về đâu? Liệu hai người có chiến thắng hay phải chấp nhận thua cuộc?… Tất cả sẽ sớm được “mở nắp” thôi! Mong mọi người hãy đón đọc trong chương 24 sắp tới nhé!