- Hai bạn hiền hạnh phúc quá hen! _ Hoàng Lâm nói và chen vào giữa khoác tay lên vai cả hai người.
Cả hai người đều không nói gì mà thay vào đó chỉ nở nụ cười nhẹ.
…
- Ái chà chà couple mới toanh của nhà mình đến rồi đây, vỗ tay! _ thằng Phát Xêkô lanh chanh.
“Rào rào rào”
- Lớp mình hôm nay có chuyện gì vui vậy? _ thầy Khánh bước vào lớp.
Hôm nay bọn nó không sợ như mọi hôm nữa, tất cả đều chậm rãi bước về chỗ ngồi, đứa nào cũng tủm tỉm; còn cô thì không thể nào giãn nổi cơ mặt.
- Dạ thưa tía nhà mình mới có một couple mới toanh đó tía! _ Kì Lâm.
- Vậy sao? _ thầy bật cười. – Vậy sao thiệp mời tía không có phần nhỉ? Mà cặp nào vậy ta?
- Ư hừm… Kiên hắng giọng, cầm quyển vở cuộn tròn lại làm micro. – Thưa tất cả mọi người tôi xin trân trọng giới thiệu đôi trai tài gái sắc: Gia Bảo và Na Na.
“Rào rào rào… woooo rầm rầm…” _ bọn nó vỗ tay, hò hét lẫn đập bàn ghế om xòm.
Cô chỉ ước có thể độn thổ mà tẩu thoát khỏi chỗ này, mặt cô như vừa ăn ớt hiểm xong vậy. Ngược lại, cậu vẫn tỉnh bơ như chả có chuyện gì xảy ra.
- Ra vậy, chúc mừng hai đứa! Nhưng… – thầy Khánh chỉnh lại kính nói với giọng nghiêm ngặt. – Các anh các chị có biết cái tuổi này chỉ có học tập là chính không? Ở đó mà yêu với đương.
Mặt đứa nào cũng biến sắc trở thành tím tái.
Thầy Khánh đi vòng một lượt xuống góc lớp rồi quay lên bước lên bục giảng.
- Đã lâu chưa? _ thầy lấy lại giọng bình thường.
- Phù… đứa nào cũng nhũn vai ra.
- Tía biết tình yêu của tuổi học trò rất trong sáng, rất đẹp và rất thiêng liêng. Hai con phải trân trọng những điều ấy và xác định con đường tương lai thật tốt, cùng nhau tiến bộ thì được nhưng cùng nhau thả dốc tình thì sẽ không ổn với ông tía già này biết chưa?
- Dạ vâng thưa tía! _ cậu thưa to, chắc nịch.
Đứa nào cũng nhìn cậu mà trầm trồ sự ngưỡng mộ.
- Cậu điên ah? _ cô khẽ nhíu mày, giật áo cậu
Nhưng cậu chỉ nháy mắt để đáp lại cô.
- Thôi, giờ học bắt đầu nào! _ thầy Khánh cầm viên phấn bắt đầu giảng bài.
++++
“Tùng tùng tùng…” _ cuối cùng giờ nghỉ trưa bọn nó chờ đợi cũng đã tới.
Cậu đoán trước bọn này nhất định sẽ không để hai người yên nên vội vàng kéo cô chạy khỏi lớp nhưng… kế hoạnh bị phá sản hoàn toàn. Vừa đứng dậy hai người đã bị bọn nó đè ngồi xuống ghế trở lại.
- Anh chị định tẩu hả? _ Vy khoanh tay trước ngực.
- Bây giờ phải có buổi ra mắt chứ nhẩy? _ Hoàng Lâm ý kiến.
- Ô kế để tao! _ Phát lanh chanh. – Và bây giờ là màn ra mắt của couple… tèn ten ten ten… tèn tén tèn ten… tèn tèn ten… ui ya _ Kiên đang hí hửng làm nhạc miệng thì bị cậu gõ lên đầu.
- Mày có muốn tao nhờ em Quỳnh cho mày ăn chanh không hở? _ cậu khoác vai Phát.
- … _ Phát Xêkô nhìn Quỳnh rồi nhìn lại cậu.
- E hèm… _ Kiên đẩy cậu ra nhẹ nhàng khỏi Phát. – Còn để xem là Quỳnh bạn có muốn làm thế không nhá! _ Kiên khoanh tay trước ngực hất mặt về phía Quỳnh ngồi.
- Hèhè hai bạn muốn đêm nay ăn ngonnnn ngủ yênnnn thì phải cho tụi này hưởng chút lộc đê, nhờ tụi này một phần mà hai bạn mới được thế này đấy nhé! Còn chưa kể đến cuốn phim đẹp từng milimét đây hàhà… _ Quỳnh cười ranh mãnh, tay cầm chiếc máy quay phim mini huơ huơ.
- Phim? _ cô không hiểu.
- Không lẽ bọn này… _ cậu đoán ra điều gì đó.
- Hôm nay tao “đói”, “khó” quá rầu, haizzz chắc phải đem bán thước phim này để kiếm “miếng ăn” mất thôi… haizzz _ Kì Lâm cầm chiếc máy quay xoa xoa bụng.
- Từ từ, trước khi bán nó thì phải để cả nhà mình thưởng thức đã chứ! _ Quỳnh nói rồi cầm máy đến cắm vào máy tính đưa lên trình chiếu cho tất cả cùng xem.
Đứa nào cũng chăm chú nhìn lên màn chiếu chờ đợi…
- A, thằng Bảo kìa! _ một đứa la lên.
- Ô bé Na đằng kia! _ một đứa khác.
- Đứa nào quay mà chuyên nghiệp phết nhỉ? Không bị rung hình, tiếng thu cũng chuẩn luôn.
- Xuỵt! Yên lặng coi phim nào. _ Kì Lâm ra lệnh.
Từng giây trôi qua là từng thước phim được lên sóng, bọn nó hết cuời, nheo mày rồi lại trầm trồ cả lên theo từng cảm xúc.
- Tao là tao khoái cái đoạn Na “còng” Bảo lắm nhé hôhố… _ Hoàng Lâm cười đểu.
- Ra giá đi! _ không chịu nổi nữa cậu đành chịu thua bọn nó.
- Có vậy chứ anh bạn. _ Hoàng Lâm vỗ vai Bảo thân mật.
- Như cũ thôi, đã bảo là cho cả bọn hưởng chút “lộc” thui mờ, _ Quỳnh nhướn mày.
- Vậy tối nay quán cũ, ok?
“Wooooo… ầm ầm ầm…” _ bọn nó sung sướng.
- Nek! Cậu điên ah? Cậu có biết bọn nó ăn thế nào không? Toàn động vật “gặm nhấm” không đấy! Mo nì cậu đâu racho xuể chứ? _ cô ghé gần cậu, nói nhỏ.
- Hì yên tâm đi! Điên vì nhà mình thì có gì đâu. _ cậu nhe răng.
- Đây! Xin trao lại kỉ niệm đẹp cho khởi đầu của hai anh chị. _ Hoàng Lâm nói rồi cầm tay cậu lên đặt chiếc máy quay lên tay cậu. – Sau này có gì cần lưu giữ thì quay hết lại để đến khi baby có hỏi thì còn đưa cho nó xem ha! _ Hoàng Lâm nhướn mày.
- Cậu nói baby là ý tứ gì hở? _ cô đanh giọng.
- Thì… ý hai bạn sao ý mình vậy đó! Hêhê _ Hoàng Lâm cười gian manh.
Hai người chỉ biết bó tay bó toàn thân với bọn tiểu quỷ này, nhúc nhích cục cựa sao nổi nữa.
***
Trong thời gian đó, tại một điểm khác cũng ở ngôi trường này…
Hội trường…
“♫ ♪ ♫ ♪ ♪ ♪ ♫ ♫ ♪ ♪ ♪ …” _ có một người đang dạo khúc nhạc trên những phím đàn piano. Nhưng tiếng đàn của anh thật rối rắm, đầy ủ dột, không lối thoát.
…
“Đốp đốp đốp” _ tiếng đàn vừa dứt thì một tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên dưới hàng ghế khán đài.
Quốc giật mình quay sang… là một cô gái, còn mặc đồng phục của trường chắc vẫn là học sinh trường này. Nhưng anh không quan tâm, lạnh lùng đứng dậy bỏ đi mà không thèm nhìn lại cô gái đó lấy một lần.
- Anh đàn rất giỏi! Em rất thích cách anh đánh đàn! _ cô gái lên tiếng.
Quốc khựng lại
- Bạn mới chỉ là một cô bé, sao có thể hiểu tôi đàn thế nào. Đừng nói chuyện phiếm, hãy lo học hành cho tốt đi! _ Quốc dứt câu rồi bỏ đi.
- Em còn bé nhưng không hề nhỏ bé đâu, em có thể hiểu tâm trạng của anh qua tiếng đàn lúc nãy. Anh đàn bằng chính cảm xúc và tình yêu của mình, tuy tiếng đàn có gì đó rối rắm, không lối thoát nhưng nó vẫn là một bản nhạc ý nghĩa. Hy vọng lần sau sẽ là tâm trạng khác của anh dành cho bản nhạc này, vì tác giả của nó có tâm trạng khác khi viết nên nó chứ không giống như anh! _ cô gái nói rồi đi ra ngoài.
Quốc nhíu mày suy nghĩ nhưng rồi nhanh chóng bỏ qua.
…….
Tan trường sau khi tạm biệt bọn nó cô và cậu tiếp tục đi trên con đường quen thuộc mà hai người vẫn thường qua mỗi ngày. Hôm nay trời có vẻ dịu hơn mọi khi, không còn cái nóng hừng hực nữa. Thay vào đó là bầu trời cao với màu xanh thiên thanh, những cơn gió lướt qua nhẹ đủ để thổi mái tóc của ai đó bay bay khiến tim ai xuyến xao.
Mọi hôm thật nhiều chuyện để nói, thật nhiều vấn đề để tranh cãi đúng sai hay những trận rượt đuổi mệt nghỉ trên con đường này. Vậy mà hôm nay thứ gì cũng trở nên mới toanh, có chút gượng gạo khó đỡ. Có lẽ không phải cảnh mới mà do “người mới” đấy thôi.
Hôm nay hai người không còn cạnh nhau với tư cách là bạn bè nữa mà xuất hiện với mối quan hệ là người yêu của nhau. Mối quan hệ mới, tư cách mới, “người mới” không phải người bạn mà là người yêu.
Cô nhìn xuống tay mình đã thấy tay cậu đan vào tay cô từ lúc nào không biết, cậu biết cô có ý định gì liền nắm thật chặt.
- Lỡ có ai nhìn thấy thì sao? _ cô cố gỡ ra.
- Mình danh chính ngôn thuận chứ có thụt thò gì đâu mà sợ!
- Nhưng… tớ ngại lắm! _ cô nói.
- Cậu mới nói gì? _ cậu giật tay cô lại.
- Ngại lắm.
- Không! Trước câu đó cơ.
- Ờm… không nghe rõ thì thôi đừng có hỏi nữa. _ cô thoáng đỏ mặt.
Cậu biết ý nên không nói gì thêm, nở nụ cười mãn nguyện rồi tiếp tục nắm tay cô bước đi.
0-0-0-0
Muốn vào bếp làm những chiếc bánh thật ngon cho cậu nếm thử nên cô phải đến một siêu thị gần đó mua nguyên liệu. Chưa bao giờ cô muốn làm ra những chiếc bánh của hạnh phúc ngon nhất như lúc này. Cô chạy thật nhanh vào siêu thị chọn những đồ cần thiết và chạy về. Bây giờ niềm hạnh phúc trong cô đã lấn át đi mọi cảm giác đối với môi trường bên ngoài thường ngày của cô, điều đó là tốt hay xấu…?
Vẫn loáng thoáng chiếc mũ phớt đen lúc nào cũng lẽo đẽo theo cô, dạo này hắn xuất hiện bên cạnh cô mỗi lúc một nhiều. Rốt cuộc hắn đang muốn gì? Tại sao lại theo dõi cô? Tại sao phải thậm thụt lén lút như thế…??? Tiếc rằng cô không nhận ra có người đang theo dõi mình, vẫn cô tư trên con đường về nhà.
…
- Anh Quốc! _ đi được một đoạn thì thấy Quốc đang tản bộ trên đường, cô nhảy lên gọi to.
- … _ Quốc chăm chú nhìn về phía sau cô nên không nghe cô hỏi.
- Anh Quốc! _ cô huơ tay gọi Quốc.
- Ờ… sao em?
- Anh không nghe em hỏi ah?
*…* _ Quốc nheo mày suy nghĩ gì đó.
- ANH QUỐCCCCCCC…!!! _ cô hét to.
- Dạaaaa anh đây ạ! Hề, em hỏi anh chuyện gì ấy nhỉ? _ Quốc cười trừ.
- Haizzz… _ cô thở dài.
- Ah ah anh nhớ rồi.
- Vậy anh trả lời đi!
- Anh định đến nhà nội đây, tại xe anh đang được bảo dưỡng nên anh chịu kiếp đi bộ vài hôm, hì.
- Vậy hai anh em mình cùng đi ha, em cũng đang về nhà đây!
- Ờ, hì. Mà em mua gì nhiều đồ vậy? _ Quốc nói nhưng đôi mắt lén liếc ra phía sau cô.
- Dạ em định làm bánh ạ.
- Ô vậy là anh có lộc ăn rồi, đi, đi nào, mau về làm nào, anh nhớ bánh của em đến nỗi ăn cái gì cũng thấy không vừa miệng nek!
- Anh chỉ được cái nịnh để em làm bánh thôi.
- Hì hai anh em mình về nào! _ Quốc cố tình nói to.
- Ah Na này!
- Dạ?
- Em về trước nhé, anh đi đây xíu rồi về liền. _ Quốc nói nhỏ đủ để anh và cô nghe.
- Dạ em biết rồi!
Đến khúc cua anh tách khỏi cô và đứng khuất sau thân cây lớn gần đó.
…
- Chào cậu! _ Quốc đút tay vào túi quần, dựa lưng vào gốc cây lên tiếng.
Hắn bị bắt thóp nhưng không hề bất ngờ, vẫn thái độ bình tĩnh.
- Cậu khá hơn tôi tưởng đấy. _ hắn trả lời.
- Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp nhau trong tình huống này. _ Quốc đứng thẳng, nhìn vào hắn ta.
- Hư… _ hắn cười nhạt. – Tôi tưởng não cậu đã được tẩy sau khi rời khỏi nơi đó rồi, không ngờ vẫn còn tôi trong đó nhỉ?
- Sao tôi quên được những ngày tháng đó, sao tôi quên được cậu… tk2!
- Haha cậu vẫn còn gọi tôi bằng cái tên đó ah, tôi nghĩ cậu phải dốc lòng để quên nó đi rồi chứ… tk3!
- Tôi không có thời gian, vào vấn đề chính luôn nhé!
- Ok ok! _hắn gật gật đầu.
- Hãy để yên cho Na Na đi! Cô bé không là gì khiến cậu phải phí sức.
- Nếu quả thật là vậy thì cậu không cần phải cản tôi, đúng hay không thì sẽ biết thôi mà.
- Ba mẹ, anh trai… vậy là quá đủ rồi, đừng lấy đi Na Na nữa, tôi xin cậu!
- Hết chuyện rồi tôi đi nhé! _ hắn hững hờ bỏ đi.
- Nếu cậu còn cố tình tôi đành phải xin lỗi cậu! _ Quốc nói chắc nịch.
- Cậu không còn chuyện gì khác để nói với tôi sao?
- … _ Quốc im lặng.
- … _ hắn quay lại nhìn Quốc với ánh mắt lạnh thấu xương. – MK… hay… tk1 chẳng hạn.
- … _ ánh mắt Quốc có phần thay đổi nhưng anh vẫn lặng thinh.
- Tất cả đều rất nhớ cậu đấy, lúc nào cánh cửa MK cũng dang tay chờ cậu…
- Không bao giờ! _ Quốc gằn lên.
- … Ok, chào cậu! _ hắn quay lưng bước đi nhưng được vài bước thì khựng lại. – Nhưng cậu hãy suy nghĩ kĩ đi, tôi mong sẽ nhận được tin tốt từ cậu!
- Tôi đã nói là không đời nào! _ Quốc gằn lớn tiếng.
- Hư… _ hắn cười nhạt rồi đi hẳn.
Đợi bóng hắn đã khuất Quốc mới giám thở hắt ra ngồi bệt xuống gốc cây và dựa lưng vào, anh từ từ khép đôi mi lại…
…
“Rinh rinh rinh” _ điện thoại của anh đổ chuông.
Là cô gọi
Anh hít thở sâu để lấy lại tâm trạng và trả lời cô.
- Anh đang về nek!
- …
- Ưhm! Bye em. _ cất điện thoại vào túi, Quốc vịn vào cây đứng dậy.
Nhìn cô say sưa làm bánh trong bếp, cả những chiếc bánh thơm nức mũi trên bàn kia của cô anh không thể làm dịu đi thứ cảm xúc đang trào lên trong anh.
*Anh phải làm sao bây giờ? Phải làm sao… Na ơi!…*
- Anh quốc! Anh về lúc nào vậy?
- Cũng mới thôi em. _ Quốc ngồi xuống bàn. – Wao… bánh thơm thật!
- Đây! Dành riêng anh đây! _ cô dặt đĩa bánh trước mặt anh, ngồi đối diện với anh.
- Của riêng anh? _ Quốc hỏi lại.
- Vâng! Anh nếm thử xem tay nghề của em có hơn xưa tẹo nào không.
- Anh là anh ăn luôn chứ không có thử thiếc gì hết.
- Dạaaa vậy anh ăn đi ạ.
- … _ Quốc nêm thử chiếc bánh đầu tiên. – Ưm… _ Quốc nhăn mặt.
- Sao anh?
- Ngon quá! _ Quốc cười hiền.
- Vậy mà làm em tưởng…
- Ah mà loại bánh này lạ vậy? Để anh thử nhé! _ thấy đĩa bên cạnh có những chiếc bánh mà theo Quốc thì nó là mới nên anh định thử.
Nhưng chưa kịp cầm miếng bánh cô đã giật đĩa bánh dấu đi.
- Cái này anh không được ăn.
- Why?
- Vì… vì… _ cô ấp úng.
- Vì nó là của Gia Bảo-người yêu em! Sao không nói luôn đi còn ngại nữa. _ nội trên phòng xuống nói thay lời cô.
- Nội! _ cô đanh lại.
Quốc buông chiếc bánh còn dở trên tay xuống đĩa, miếng bánh còn trong miệng anh trở nên đắng nghét. Uống ngụm nước để trôi đi những gì đắng chát trong miệng, anh vẫn cố giữ nụ cười *Đã chấp nhận thì phải cố chịu Quốc ạ!* _ anh tự nhủ thầm.
- Con chào nội! _ anh nở nụ cười chua chát.
Với nụ cười ấy anh có thể lừa được cô nhưng với nội thì anh không thể.
- Thôi đưa sang cho nó đi kẻo nguội hết mất ngon. _ nội giục cô.
- Hì lát con đưa cũng được mà! _ cô cười trừ.
- Thôi đi giùm cái cô nương để đây thêm coi chừng lát nữa nó không còn nguyên vẹn đâu à! _ nội kéo cô đứng dậy rồi đẩy vai cô đi.
- Được rồi để con tự đi mà!
Nội nhìn cô ra khỏi cổng mới quay trở vào nơi Quốc đang ngồi.
- Nội có chuyện muốn nói với con ạ? _ Quốc hỏi.
Nội nở nụ cười nhẹ.
- Con rất hiểu chuyện! Con đã biết nên nội cũng không giấu nữa.
- Vâng! Con nghe ạ.
- Chắc con đã biết tình cảm của bé Na đúng không?
- … _ Quốc không trả lời, ánh mắt nói lên nỗi đau trong anh.
- Nó đã chọn Bảo, thằng nhóc cũng có vẻ tử tế và hiểu chuyện nên…
- Con biết thưa nội! _ anh ngắt lời nội. – Con cầu chúc cho hai người, dù người Na chọn không phải con nhưng con luôn mong em ấy được hạnh phúc. Yêu một người là phải để người ấy hạnh phúc chứ không phải có được người ấy.
- Cám ơn con!
- Nhưng con vẫn sẽ luôn bên cạnh Na, con vẫn còn là một người anh nữa mà!
- Con bé thật có phước khi có con bên cạnh! Nhưng Quốc à, không chỉ có bé Na mới là con gái đâu con còn rất nhiều cô gái tốt hơn nó và nội chắc rằng sẽ có một người tốt nhất trong số đó đang đợi con phía trước! Đừng mãi đứng yên nha con.
- Bây giờ con không còn quan tâm đến vấn đề đó nữa, điều con muốn bây giờ là lo cho sự nghiệp thôi nội ạ!
- … _ nội thở dài. – Thôi được rồi, chuyện đó để sau hãy tính để đến khi trong con đã bình lặng.
Quốc không nói gì thêm chỉ lặng nhìn những chiếc bánh còn trên đĩa-những chiếc bánh cô làm cho riêng anh nhưng chỉ như sự quan tâm và tình cảm của một cô em gái dành cho anh trai mà thôi.
Thực ra những điều anh nói với nội chỉ là tự dối mình và gạt người thôi, không biết đã bao lần anh tự nói với mình những câu nói đó; rằng… hãy quên cô đi! Hãy rời xa cô! Hãy… nhưng không lần nào anh làm được cả. Tự nhủ lòng hãy cố quên nhưng càng nhớ có lẽ là đây.
…
Nhà ngoại…
Cô bưng đĩa bánh lên phòng cho cậu *Để xem cậu này có ngăn nắp ko…? Haha kiểm tra đột xuất vầy chắc nhìn mắc cười lắm!* _ cô tủm tỉm. (chu choa… chưa chi đã đòi quản người ta rồi nek! Hehe…)
- Ặc… hự… _ cậu đưa tay lên cổ, giống đang bị nghẹn.
- Cậu… cậu sao vậy? _ cô vuốt lưng cho cậu lo lắng.
- Hự… _ cậu chỉ chỉ vào cổ mình.
- Trời ơi! Tôi phải làm sao đây? _ cô quýnh lên.
- Huhu… hic… tại tớ không nỡ nuốt nó xuống bụng, hức ngon quá! _ cậu cảm thán.
- … _ mặt cô nghệt ra, không vui không buồn không tức giận.
- Ngon thật đấy! Khụkhụ… ngon lắm luôn ý!
- Cậu này… cậu này… _ cô đánh vào vai cậu.
- Ấy ấy, tớ đang ăn mà.
- Làm người ta lo chết được, cậu mà còn thế nữa tôi kệ cậu luôn biết chưa?
- Dạ anh biết rồi! _ cậu làm vẻ đáng yêu. – Khụ khụ…
- Cậu không sao thật chứ?
- Không mà!
- Không sao mà sao tớ thấy cậu cứ ho nãy giờ, mặt còn đỏ nữa, trán toát mồ hôi nữa này. _ cô lau mồ hôi trên trán giúp cậu.
Cậu nhẹ nhàng cầm tay cô xuống và khẽ đặt lên má cô một nụ hôn.
Máu của cô từ đâu dồn hết về khuôn mặt làm nó đỏ ửng như trái ớt chỉ thiên chín căng mọng, trái tim bắt đầu loạn nhịp không thể kiểm soát.
Đứng gần như cậu chắc chắn đã nghe tiếng tim đang đập dồn dập trong lồng ngực của cô. Nhìn cô như gà mắc tóc mà cậu bật cười *Lúc nào cậu cũng ngoan thế này có phải dễ thương không?*
Cậu đút tay và túi quần, cúi xuống, ghé mặt mình lại sát mặt cô.
- Có cần tớ làm cậu tỉnh lại không?
- …
- Như công chúa ngủ trong rừng ấy.
- Hợ… tớ về đây. _ cô nói rồi đưa vội đĩa bánh cho cậu và chạy một mạch.
- Hi dễ thương thật! _ cậu nở nụ cười hạnh phúc. – Khụkhụkhụ… _ cậu ho mỗi lúc một nhiều hơn.
Ai bảo là không sao, thực ra cậu bị dị ứng với hạnh nhân nhưng trong bánh của cô có rất nhiều hạnh nhân. Mỗi lần ăn phải nó dù chỉ là một ít thôi cũng đủ làm cậu khổ sở, cổ họng ngứa và đau rát, những cơn khó thở khiến cậu đau đớn. Muốn làm người yêu vui cũng phải lựa việc mà làm khiến cả hai bình an chứ, nếu biết cậu làm vậy vì cô liệu rằng cô có vui được không? Vì không biết nên bây giờ cô đang vui đến mức muốn nhảy lên chín tầng mây và hét lên và khoe với cả thế giới này về nụ hôn của cậu đây.
Cô đưa tay ôm lấy bên má in nụ hôn của cậu trên đó cười tủm tỉm.
(Không biết sáng mai cô nàng có đủ “dũng cảm” để rửa mặt không nhỉ??? Lỡ trôi đi nụ hôn ấy chắc cô sẽ tiếccc lắm đây!)
♥♥♥ + ♥♥♥
Những ngày hạnh phúc đầu mùa của hai người thật vui vẻ và bình lặng, một ngày trôi qua là thêm một nấc thang cô cậu bước lên-nấc thang đo tình yêu của hai người.
—–
Một buổi tối đến sớm…
Trong khi hai người đang tràn ngập tiếng cười thì… nơi khác có một người đang bị dày xéo với trái tim tan vỡ; một nỗi đau khôn nguôi, một nỗi buồn sâu thẳm hằn lên trên đôi mắt anh.
Quốc chọn một bar để giải sầu, nhưng không phải với thứ nhạc nonstop trong sàn mà là một bar hết sức nhẹ nhàng với tiếng piano, violon,… làm dịu lòng người.
Anh “trốn” vào một góc nhỏ khuất nhất của bar, uống những ngụm rượu cực mạnh với hy vọng vị đắng lẫn cay xè trong rượu sẽ lấn át đi những đắng cay trong anh.
Bỗng…
Tất cả đều im lặng để chờ đón một điều gì đó…
“♪ ♫ ♪ ♪ ♫ ♫ ♫ ♪ ♪ ♪ ♫ ♪…” _ điệu nhạc có cảm giác quen vang lên bên tai Quốc.
Bản nhạc đúng như tâm trạng của anh, càng nghe tim anh càng nhói và càng uống nhiều.
“Rào rào rào…” _ tiếng vỗ tay vang lên cũng là lúc bản nhạc kết thúc, cũng là lúc anh tạm dừng uống.
…
- Chào bạn! Bạn có thể cho chúng tôi hỏi một số câu về bản nhạc này không? _ một vị khán giả đứng dậy đề nghị.
- Vâng! Tôi rất sẵn lòng. _ giọng một cô gái trẻ.
*Giọng nói này…* _ anh ngờ ngợ khi nghe được giọng nói ấy.
Trong góc khuất lại quay lưng về sân khấu nên anh không thấy rõ được người có giọng nói ấy là ai, nhưng không quan tâm anh lại tiếp tục uống rượu.
- Bản nhạc này lần đầu tiên tôi nghe, nó có phải là của bạn?
- … Vâng!
- Ồ… _ rất nhiều người ngạc nhiên.
- Thường thì những người viết nên những bản nhạc đạt đến trình độ thế này là những người đã từng trải và rất có kinh nghiệm, tại sao một cô gái trẻ phải nói là rất trẻ như bạn lại có thể…?
- Âm nhạc không phân biệt tuổi tác, người biết ít hay nhiều mà nó giúp con người xích lại gần nhau hơn dù họ đang ở đâu.
“Rào rào rào…” _ tràng pháo tay là lời tán thưởng cho câu trả lời thông minh của cô gái trẻ.
- Bạn có thể cho mọi người biết về tuổi và ngành nghề bạn đang học không?
- Năm nay tôi 17 và tôi đang học tại lớp 11 trường Nguyễn Trãi.
- Ồ… không thể tin được… _ sự kinh ngạc của tất cả mọi người không hề nhỏ.
Nghe đến trường Nguyễn Trãi, anh ngờ ngợ ra điều gì đó *Chủ nhân ca khúc… Cô bé đó…?* _ anh giật mình quay lại thì không còn bóng dáng cô gái nào bên cây piano nữa.
Quốc chạy nhanh ra ngoài tìm thử nhưng không có kết quả gì. Anh tiếc vì không gặp được người đó, anh hỏi lại một bartender thì biết được cô ấy thường hay đến bar này và là khách mời đặc biệt của quán và cũng biết được tên cô ấy là…