Thời gian trôi thật nhanh, mới đó đã gần hết học kì II và kết thúc năm học chuẩn bị cho năm học cuối cấp với những tháng ngày đầy bận rộn phía trước.
Công viên…
- Yahoooo! Em thắng rồi. _ cô nhảy cẫng lên vì vui.
Trận đấu cầu lông 1:1 ngang tài ngang sức cuối cùng cũng phân thắng bại, tốn bao công sức thắng cuộc là phần thưởng xứng đáng dành cho cô.
- Hôm nay tâm trạng em rất tốt! _ Quốc cầm chai nước uống rồi nói.
- Chứ không phải em chơi tốt hả?
- May be.
- Xời…
- Còn không lâu nữa thôi là đến nghỉ hè rồi em nhỉ?
- Dạ sắp rồi anh, thôi hai anh em mình về đi vừa đi vừa nói.
- Ưhm!
…
- Em đã xác định được khối học và ngành học chưa?
- Dạ… _ cô lắc đầu.
- Sao vậy? Anh nghĩ em đã có chuẩn bị hết rồi chứ?
- Em không tìm được ngành nào phù hợp với mình cả, trong một khối thì được môn này mất môn kia, khối tạm ổn thì em không thích ngành nào haizzz.
- Vậy em thích làm gì?
- Làm bánh. _ cô không ngần ngại mà trả lời ngay.
“Cốc”
- Ái u…
- Em nói lại anh nghe nào!
- Em biết! Em biết ý anh rồi, chính vì vậy em mới đang tìm trường thi vào nè.
- Em nghĩ được vậy thì tốt còn bây giờ đi dằn cái bụng đã nào.
- Ok! Quy tắc cũ.
Hai con người giữa phố quắc mắt nhìn nhau…
- – Oẳn tù tì ra cái gì ra bữa ăn nè… _ cả hai cùng đọc câu “thần chú”
- Ô hô hô… anh thắng nè, cảm ơn em gái nhiều nhé!
- Grư grư grư… _ cô tức xịt khói, lần nào cũng để thua. – Không có giề.
- …
Đã đi một đoạn mà không thấy Quốc đi cùng, cô quay lại gọi:
- Anh muốn mất xuất không hở?
- Em đi trước gọi cho anh luôn đi anh bận chút việc sẽ tới ngay.
Quốc nói rồi vẫy tay ý bảo cô đi trước.
…###…
- Hự _ một tên thanh niên bị Quốc ghì cổ dồn vào tường.
- Tôi đã nói hãy để cho cô ấy yên mà. _ Quốc rít qua kẽ răng.
- Tôi không thích. _ vẫn tên mũ đen với giọn điệu ngạo mạn.
- Cậu muốn gì?
- Cậu không thả sao tôi nói.
Quốc từ từ nới lỏng tay và buông hẳn.
- Nói!
- Tôi chỉ làm theo sứ mệnh được giao, nếu cậu muốn biết thêm điều gì đó hãy tự mình tìm hiểu. _ vừa nói xong hắn đã vụt đi đến Quốc cũng không kịp trở tay.
*Cậu vẫn còn tin vào hai chữ sứ mệnh sao?*
…+…
Hôm nay là ngày cuối tuần nên theo lịch sẽ có hoạt động ở tu viện Maria của cô và cậu.
Siêu thị…
- Cậu mua gì mà lắm đồ vậy Bảo?
- Cho mấy nhóc chứ làm gì nữa.
- Có rinh nổi hông đó?
- Đợi tớ lát. _ cậu nói rồi thả tay khỏi xe đẩy.
Tay áo ngắn nên không tốn nhiều thời gian để cậu xắn cao nó lên.
- Cậu làm gì đấy?
- Thấy cái gì đây không? _ cậu gồng tay lên.
- Cái gì? _ cô hỏi.
- Chuột.
- Rồi sao?
- Cậu thấy sao?
- … _ cô bỉu môi, nhíu mày suy nghĩ. – Tạm.
- Đây mới chỉ là chuột con thôi nhé, chuột mẹ đi vắng rồi đó.
- A hahahaha… _ cô cười nắc nẻ như chưa bao giờ được cười, tự biến mình thành nhỏ mắc bệnh khìn khìn trong mắt những người khác.
- Chị này bị động kinh hả mẹ? _ một nhóc giật tay mẹ nó hỏi.
- Hợ… _ cô cháy mặt.
- Hi hi híhíhí… _ cậu kìm chế đến đỏ cả mặt để không cười to. – Hahaha… _ nhưng không nhịn nổi.
- Cậu muốn chết không? _ cô trợn mắt.
- A chạyyyy.
Lúc này cậu mà để cô tóm được thì chết là cái chắc
“Yêu một ai là khi từ trong nghĩ suy là bao đợi mong
Đời em đã vui hơn xưa vì ta đã gần bên nhau
Love me, love me (à ha) kiss me, kiss me (moahh)…”
Điện thoại cô đổ chuông, có thể nói nó là anh hùng của cậu.
- Alo!
- “…”
- Dạ?
- “…”
- Nhưng…
- “…”
- Khoan đã!
“Tút tút tút”
- Có chuyện gì vậy? _ thấy cô lạ cậu hỏi.
- Không kịp mất, lẹ lên. _ cô nói rồi bỏ chạy.
- Ơ khoan, còn đồ ở đây…
- Tính sau, bây giờ có việc gấp hơn. _ cô vừa chạy vừa nói.
Nhanh chóng bắt một chiếc taxi đến tu viện Maria…
Mới tới cô đã mở cửa vội chạy vào trong
- Đợi tớ lát. _ cô bắt cậu ngồi ngoài xe chờ.
…
Cô chạy vào tìm Kì Lâm
- Hộc hộc hộc… Kì Kì Lâm. _ cô thở không ra hơi.
- Gì mà gấp vậy Na? _ Kì Lâm vẫn tỉnh bơ phơi đồ.
- Đi với tao nhanh lên! _ cô nắm tay Kì Lâm tiếp tục chạy.
- Nhưng đi đâu? _ Kì Lâm kéo cô lại.
- Chậc… hộc hộc… Johnny…
- Có chuyện gì?
- Lên xe rồi tao nói.
Cô kéo Kì Lâm ra tới xe đã thấy Hoàng Lâm đứng đó, nhưng không còn thời gian để thắc mắc mấy chuyện đó, cả bốn cùng yên vị trên xe để bác tài làm phần việc còn lại.
…
Hôm nay là ngày cuối cùng Johnny ở Việt Nam, anh đã kết thúc khóa học của mình và bây giờ là lúc anh phải về nước để giúp đỡ công việc của ba mẹ mình. Không có nhiều bạn bè nên không tốn thời gian để tạm biệt trước khi đi, vả lại anh cũng không muốn nhiều người biết. Muốn gặp Kì Lâm một lần để nói lời tạm biệt nhưng lại sợ không nỡ nên anh quyết định không gặp, vậy mà… đến lúc đến sân bay lại nhớ đến cô. Có phải đơn giản vì muốn tạm biệt cô hay… chỉ có cô mới hiểu được Johnny đang nghĩ gì, cần gì nên anh đã quyết định nói với cô lời ra đi???
Một mình ngồi trong băng ghế chờ chính Johnny cũng không hiểu bản thân mình tại sao lại làm vậy, đã dứt áo ra đi không muốn để lại vết tích tại sao còn nói với cô…???
Trong cuộc đời chạy taxi của bác tài từ giờ về sau chắc sẽ không bao giờ mong gặp lại tứ quái các cô cậu hay những người như tứ quái này thêm một lần nữa.
- YÊN LẶNG! _ đến khi bác tài gắt gỏng bực bội các cô mới chịu ngậm miệng.
Sân bay…
Mỗi đứa một chân chạy khắp sân bay để tìm Johnny, chỉ cần thấy dáng vóc hay linh cảm là anh ấy đều gọi tên.
Sau một hồi đã thấm mệt vì công cuộc tìm kiếm, cô cậu và song Lâm gặp lại nhau
Lắc đầu
Lắc đầu
Lắc đầu
Và…
Lắc đầu
Bốn cái lắc đầu đã thể hiện rõ kết quả
Bọn cô đành bất lực…
- Anh ấy đi thật rồi! _ cô nhìn lên chiếc máy bay đang chuẩn bị cất cánh vào bầu trời kia.
Có thể thấy tâm trạng bọn cô buồn thế nào khi nhìn vào mặt họ, thời gian qua họ biết ơn Johnny rất nhiều. Có lẽ không ai buồn hơn Kì Lâm khi anh đi, dù tình cảm không thành nhưng anh luôn đứng sau giúp đỡ nó, từ việc dành nguồn tài trợ cho tu viện Maria, luôn là một người anh trai đứng sau che chở cho em gái, hơn thế còn là một người thầy nó kính trọng,…
- Tại sao? Tại sao anh ấy không nói là sẽ đi? Chả lẽ anh ấy không coi tao là một đứa em gái nữa sao? Hức… _ Kì Lâm nghẹn ngào.
- Anh ấy nhất định sẽ quay lại! _ Hoàng Lâm ôm Kì Lâm gục vào vai mình.
- Hức hức… có lẽ là không…
- …
- Mấy đứa làm gì ở đây vậy?
Giọng một thanh niên từ phía sau bọn cô làm tất cả đều giật mình nai tơ nhìn lại
…
“Chớp chớp chớp…”
- Hức… _ Kì Lâm chạy lại ôm trầm lấy Johnny khiến anh không kịp phản ứng. – Sao anh đi mà không nói với em? Anh không coi em là em gái nữa sao?
- Chả phải bây giờ em gái đang đứng đây với anh trai rồi sao?
- Anh đi thật ạ? _ Kì Lâm nhìn anh.
- Ưhm!
Hoàng Lâm và cô cậu bước lại gần Johnny…
- Em tưởng anh lên máy bay rồi. _ cô nói.
- Còn 30’ nữa em à. _ Johnny nhìn đồng hồ và trả lời.
- Phù… làm bọn em tưởng anh đi mất rồi chứ.
- Sắp thôi em.
- …
- Thượng lộ bình an! _ cậu đưa tay ra trước mặt Johnny đợi một cái bắt tay.
- Cám ơn em! _ Johnny vui vẻ.
- Hãy trở lại bất cứ khi nào anh muốn! _ Hoàng Lâm nói.
- Cảm ơn cậu!… _ anh lặng đi một chút rồi cầm tay Kì Lâm đặt vào tay Hoàng Lâm. – Từ giờ tôi giao Kì Lâm cho cậu, hãy chăm sóc và bảo vệ cô em gái của tôi thật tốt!
- Em hứa! _ Hoàng Lâm cười nhẹ.
- Anh đi nhớ giữ gìn sức khỏe, chúc anh thuận buồm xuôi gió trong tất cả! _ Kì Lâm vẫn nghẹn ngào.
- Cảm ơn em gái!
- …
- Anh có thể nói chuyện với em được không Na Na? _ Johnny nhìn cô.
- …
- Tớ ra trước đợi cậu. _ hiểu chuyện, cậu nói rồi cùng song Lâm đi trước.
…
- Anh sẽ quay lại chứ?
- Nhất định.
- …
- Cảm ơn em!
- …
- Cảm ơn em vì đã cho anh thấy được thế nào là thực sự yêu! Thấy Kì Lâm tươi cười trong suốt thời gian qua là hạnh phúc nhất đối với anh. Và anh biết chỉ có Hoàng Lâm mới đem lại hạnh phúc cho Kì Lâm. _ Johnny nở nụ cười thanh thản.
- Em rất vui khi anh nghĩ được như vậy!
- Còn em?
- Dạ?
- Đâu là bến bờ hạnh phúc của em?
- … _ cô nhìn ra ngoài, mặt thoáng đỏ.
- Hi anh chỉ hỏi vậy thôi, Gia Bảo là một người đàn ông tốt, hãy biết trân trọng lẫn nhau!
- Cảm ơn anh!
- Chuyến bay đến xxx sắp khởi hành xin mời … _ là tiếng thông báo đã đến lúc Johnny phải đi.
- Đến lúc anh phải đi rồi.
- Nhớ giữ liên lạc! _ cô dặn.
- Nhất định! Anh có thể ôm tạm biệt em chứ?
- … Yes! Hihi.
Một cái ôm tạm biệt thật ấm áp, lúc nào cô cũng mang lại cảm giác bình yên nơi mọi người.
Cô đứng nhìn Johnny đến lúc anh khuất hẳn mới chịu quay ra…
…
Cả bốn cùng nhìn lên chiếc máy bay đang dần rút bánh khỏi đường bay lên bầu trời cao vút kia, cùng giơ tay thật cao vẫy chào Johnny, và cùng thầm chúc anh sẽ hạnh phúc.
@@@@
“Vù” _ tiếng động như gió lướt qua khiến người ta dựng tóc gáy.
Một mình Quốc trên đường…
…Bỗng
Sau lưng anh…
Một bàn tay lạnh buốt đang ngày càng tiến gần gáy Quốc… mỗi lúc một gần… một gần…
- Hậy… _ theo phản xạ con nhà võ anh rút chân né sang một bên đưa tay thủ thế “dự chiến”.
- Bác nè bác nè! _ old lady vội la lên.
Thì ra là bác lao công vẫn thường quét con đường này về đêm mà anh quen.
- Phù… bác làm con tưởng…
- Tưởng ma chứ gì?
- Dạ?
- Thanh niên các cậu bây giờ nhát thế, cứ như chúng tôi ngày xưa băng qua rừng qua suối trong đêm thâu làm nhiệm vụ mà có sợ ma ó phương nào đâu.
- Dạ con đâu có sợ ma, chỉ là phản xạ tự nhiên thôi bác.
- Ưhm! Theo phản xạ tự nhiên của nỗi sợ ma, bác biết mà.
- Con…
- Thôi muộn rồi con về nghỉ đi bác làm tiếp đây.
- Dạ vâng! Bác cẩn thận, con về.
- Haizzz đúng là giới trẻ ngày nay. _ bác lắc đầu.
…
- Có lẽ mình phản ứng quá mạnh chăng? _ Quốc chẹp miệng.
Nhưng rõ ràng anh vẫn không nguôi được cảm giác một bàn tay lạnh, cứng chắc đang tiến đến sau gáy mình. Cảm giác nhột nhột khiến anh cứ mãi dùng tay xoa cổ mà không hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
…
Về đến nhà, anh đút tay vào túi lấy chìa khóa mở cửa…
Nhưng… chút tập trung cho việc mở khóa đã khiến anh mất đi sự cảnh giác của mình…
“Xẻng” _ chùm chìa khóa trên tay Quốc rơi xuống đất.
Trực giác của Quốc nãy giờ là không sai.
- Ặc… ặc… _ một cánh tay rắn chắc xiết lấy cổ Quốc làm anh không thở nổi.
Cố gắng dùng cùi chỏ chỏ thục vào bụng hắn nhưng đã bị tay kia của hắn khóa chặt.
- Nói! Thằng Tuấn đâu? _ một giọng nói lạnh thấu xương tủy khì khè bên tai Quốc.
- Tao… hự… không… ặc… biết.
- Mày muốn sống hay muốn giữ cái bí mật đó xuống mồ? _ hắn rít qua kẽ răng.
- Tao… tao đã nói… ặc… tao không biết.
- Không sao, hư _ hắn kéo dài câu nói và cười khảy. – Vẫn còn con nhỏ em gái nó mà.
- Mày… _ nghe hắn nhắc đến tên cô, Quốc điên lên. – Mày muốn đụng đến cô ấy… ặc… thì bước qua xác tao trước… ặc ặc.
- Hư _ lại một cái cười khảy.
Sau khi đạt được mục đích hắn dần buông lỏng cánh tay, Quốc rã rời khụy xuống thềm cửa thở dốc.
- Khụ khụ khụ… ặc ặc… hộc hộc hộc… khụ… Mày… mày là ai? _ Quốc cố nhìn mặt hắn ta sau chiếc mũ phớt đen đã che hết mặt.
- Không nhận ra tôi sao người anh em? _ giọng hắn thay đổi 180o, không còn vẻ lạnh lẽo hoang dại trong đó.
Quốc nhíu mày cố nhớ ra giọng nói ấy… Không phải giọng của tên khốn tk2… vậy là ai???
- Ai là anh em với kẻ định ra tay sát hại mình? _ Quốc nói.
- Hahahaha… _ hắn cười lớn.
- Buồn cười lắm sao? _ Quốc nhếch mép.
- Haizzz _ hắn từ từ đưa tay lên đầu.
Quốc đoán hắn có ý định gì đó liền lùi lại và đứng dậy
Chiếc mũ dần dần rời khỏi đầu hắn để lộ khuôn mặt anh tuấn với đôi mắt xoáy sâu vô đáy khiến một ai khi đã bị ánh mắt ấy “thôi miên” sẽ bị xoáy theo vào đó mãi mãi.
Quốc loạng choạng dựa vào bức tường sau lưng mới có thể đứng vững.
- Có cần sợ tôi đến thế không? _ hắn lại cười.
- Cậu…
- Tôi đây! Thằng bạn chuyên ăn bám của cậu đã về đây.
- … _ Quốc lặng thêm vài giây. – Tuấn! _ Quốc chỉ thốt lên được mỗi tên anh và vội ôm anh thật chặt.
Cái ôm của hai thằng bạn đã ra đi rất lâu mới trở lại.
…
Quốc mở cửa để Tuấn vào nhà…
Anh pha hai pha tách cafe nóng hổi đưa cho Tuấn một tách, tách còn lại cho mình.
- Cậu vẫn giữ loại cafe này à?
- Her tôi dành phần cho thằng bạn ăn hại chờ ngày nó về tiếp tục ăn hại đây.
- Cậu vẫn như xưa nhỉ? Trong hoàn cảnh nào cũng có thể cười và đùa được.
- Cảm ơn quá khen vì đó là tài sản của tôi mà.
- Hahaha… _ Quốc cười lớn. *Còn câu nói “Tự tin chính là tài sản của tôi” là của ai nhỉ? Haizzz đúng là hai anh em này* _ Quốc bỗng nghĩ đến cô.
- Cười gì?
- Không có gì. _ Quốc xua tay. – Lần này cậu về…
- Cậu hãy cẩn thận! Cho cậu và cả cho bé Na, rời khỏi MK không có nghĩa cậu hoàn toàn thoát khỏi con cáo già đó, cậu hiểu ý tôi chứ? _ Tuấn cắt ngang câu hỏi của Quốc.
- Chính vì vậy mà tk2 đã thả vó đúng không?
- Cậu hiểu là được rồi.
- …
- Mà này. _ Tuấn gọi.
- Ưhm.
- Cậu vẫn còn dùng thứ mật ngữ đó à?
- Mật ngữ? _ Quốc hỏi lại.
- Thả vó. _ Tuấn nhắc lại.
- Cậu nghĩ có thể quên những ngày đó không?
- Tốt nhất là không.
- Tại sao?
- Để biết rằng muốn sống thì phải chết như thế nào.
- Câu nói hay nhất từ một con sâu đục thân tôi từng nghe. _ Quốc nhướn mày.
- Đến lúc tôi phải đi rồi, cảm ơn cậu vì còn nhớ con sâu đục thân. _ Tuấn đặt tách cafe còn bốc khói xuống bàn và đứng dậy.
- Cậu không gặp bé Na sao? Cô bé rất nhớ anh trai.
- Làm ơn giữ kín giúp tôi! Cậu hiểu hơn ai hết lí do mà.
Nói ngắn gọn rồi đội lại chiếc mũ che mặt, kéo khóa kín cổ và chỉ mất 5 giây để anh Tuấn rời khỏi nhà Quốc.
…
Không đơn giản để khiến Tuấn xuất hiện trở lại, chắc chắn đó không chỉ là một lời cảnh báo đề phòng anh muốn nhắn tới Quốc. Liệu Quốc có hiểu được dụng ý của anh không???
*Chúng ta vẫn còn là một cặp ăn ý chứ anh bạn?* _ Quốc nhìn tách cafe còn lại trên bàn của Tuấn và tự hỏi.