Đô Thị Quỷ Ký

Chương 23: 23





Thấy dáng vẻ khó xử của người lái xe, Nguyệt Nhi nghĩ ra một cách, cô hạ giọng nói: “Không sao đâu, anh cứ nói cho chúng tôi biết đi, chúng tôi biết rồi thì sẽ làm như lời anh nói, không đặt chân lên tầng thượng đó là được.”
Nét dịu dàng trong lời nói của một cô gái trẻ, cộng thêm cách nói đã làm mềm bức tường phòng ngự của đối phương, khiến người lái xe thoải mái hơn.

Ông ta bắt đầu kể:
“Trong vòng mấy năm trở lại đây, có vài người lúc đêm khuya leo lên tầng thượng rồi nhảy xuống sống tự tận.

Theo báo chí đưa tin thì ban đầu là một người do nợ nần rồi nhảy cầu, đó vốn không phải là chuyện hiếm, nhưng những trường hợp tiếp sau đó thì không điều tra ra được nguyên nhân, người ta bắt đầu cho rằng, những người chết sau là do kẻ chết đầu tiên hóa thành quỷ rồi đẩy người xuống nước để thế mạng cho nó.”
Nguyệt Nhi nghe ra có điểm không đúng: “Nghe không hợp lý nhỉ, cho dù người chết đuối có hóa thành lan quỷ thì cũng ở dưới nước, đâu có thể nhảy ngược lên mấy tầng lầu trên cầu cao chót vót mà hại người được.”
Người lái xe một tay với lấy điện thoại đặt ở hốc để đồ gần cần số, đưa ra sau cho hai người: “Mở điện thoại ra, vào phần hình ảnh, gõ chữ nhện nước để kiếm, tôi đã đặc biệt đặt tên cho tấm ảnh đó theo như cách người ta gọi.”
Nguyệt Nhi cầm lấy điện thoại, làm theo lời người lái xe, trong phần hình ảnh tìm được một tấm ảnh tên là “Nhện Nước”.

Tấm ảnh được chụp vào buổi tối, hơi mờ, người chụp dường như đứng ở đâu đó trên bờ, gần chân cầu, hướng chụp nhìn về giữa thân cầu, tâm điểm giữa bức hình là một kiểu kiến trúc giống như mấy tầng lầu, có lan can khá cao, nhưng không giống như nhà cửa bình thường vì có quá nhiều những khoảng hở.

“Đây là…?” Cô ngập ngừng.

“Là hình chụp bên hông cầu Thanh Long đó, mấy tầng lầu đó là lối đi bộ mà chúng ta đang nói đến, vấn đề không nằm ở đó, mà nằm ở thứ bên ngoài thành cầu ấy, hai người có thấy vật gì không?”
Cả Lữ Hàn và Nguyệt Nhi đều chụm đầu lại quan sát tấm hình, bên ngoài thành cầu có một thứ gì đó mờ mờ, trông giống như một con nhện, bởi nó có mấy cái chân dài dài, vừa loằng ngoằng vừa gấp khúc, đang bám vào thành cầu.

So sánh kích thước thì mấy cái chân đó phải dài tới mấy mét.

“Đây là…?” Đến lượt Lữ Hàn thốt lên.

“Người ta gọi nó là nhện nước đó.”
“Nhện nước? Nó to như vậy à?” Nguyệt Nhi ngạc nhiên.

“Tôi cũng không biết đâu, nhưng dạo đó có mấy người trong nhóm nghiên cứu các sinh vật huyền bí gì ấy, viết bài về tấm ảnh này rất nhiều, tôi đọc được nên mới biết nó là nhện nước, nhưng sau đó các bài ấy đã bị xóa đi, tấm ảnh này may mà tôi lưu lại về điện thoại mới còn đấy, chứ bây giờ trên mạng chẳng còn thông tin gì nữa.”
“Anh còn nhớ nội dung của những bài viết đó không?”
“Còn nhớ sơ sơ thôi, đại khái là giống nhện nước này vốn sống ở dưới nước, thân hình to lớn, nhưng cơ thể nó trong suốt giống như loài sứa nên ít khi bị phát hiện.

Nó thích treo mình, bám ngược vào dưới lòng thành cầu vào lúc đêm khuya, nhưng người ta không rõ vì sao nó thích làm vậy.

Thức ăn của nó thường là các loại rong tảo trôi nổi dưới nước, nó không ăn tôm cá hoặc các loại động vật còn sống khác, có điều nó lại rất thích ăn xác người.

Nơi nào thường có người nhảy cầu tự tận, thì khu vực sông gần đó thường có nhện nước, có điều nó sẽ không ăn hết xác người mà chừa lại một thứ.”
“Là thứ gì vậy?” Nguyệt Nhi hiếu kỳ, gấp gáp hỏi lại.

“Hai người nhìn kỹ tấm ảnh lại xem, có thấy thứ gì đặc biệt không?”
Lữ Hàn và Nguyệt Nhi lại cùng châu đầu vào xem kỹ tấm ảnh, dường như thấy ở khớp nối giữa một cái chân của con nhện, lờ mờ có một khuôn mặt người, cô thốt lên: “Có mặt người trên cái chân của nó.”

Người lái xe gật đầu: “Mấy bài viết kia có nói, nhện nước sau khi ăn xác thì chừa lại cái đầu, đem gắn nó vào khớp chân, mỗi lần nhện nước cử động mạnh, đầu người bị đau sẽ cất tiếng khóc rên rĩ.

Nơi nào có nhện nước sống lâu năm, đã ăn nhiều xác thì nơi đó tràn ngập tiếng khóc dưới mặt nước, người bơi lội tới đoạn sông đó sẽ nghe tiếng khóc bên tai, tâm thần bấn loạn, tay chân đờ đẫn, tự nhiên mà chết đuối, rồi bị nhện nước ăn thịt, vĩnh viễn không tìm được xác nữa.”
Thấm thoát xe đã tới cầu Thanh Long, người lái xe dừng lại ở một chỗ trống gần chân cầu, quay lại nói với Nguyệt Nhi và Lữ Hàn: “Xe lên cầu rồi thì không dừng được, hai người xuống xe ở đây rồi đi bộ một đoạn là tới rồi.”
Lữ Hàn trả tiền xe rồi cùng Nguyệt Nhi leo xuống, đi bộ một đoạn dọc theo bờ sông có hàng lan can bằng sắt to tướng, mặt đất lát gạch to bản, in hoa văn nổi gờ.

Hắn bước không quen, thỉnh thoảng cứ bị vấp chân vào mấy cái hoa văn này.

Tới sát chân cầu, có cầu thang gập khúc nhiều đoạn để leo lên lầu đi bộ.

Đặt chân lên được tầng đầu tiên của hành lang đi bộ này, cả hai mới thấy được sự hùng vĩ của cầu Thanh Long.

Dưới mặt đường là tám làn xe, chia đều cho mỗi bên bốn làn.

Bên hông cầu là hành lang cho người đi bộ, được xây rộng rãi như một ngôi nhà bốn tầng, có điều nếu xem hướng nhìn ngang ra sông là mặt trước cửa nhà thì căn nhà này chiều ngang kéo dài gần cả cây số, còn chiều sâu thì chỉ khoảng năm mét.

Và cả tám làn xe cộng với hai hành lang đi bộ ở hai bên hông đều nằm lọt thỏm vào trong bụng của một con rồng xanh, đủ thấy sự to lớn của con rồng này là như thế nào.

Rồng xanh uốn lượn theo chiều dài của thân cầu, nhìn từ xa sẽ thấy giống một con rồng bắc qua sông, cho mọi người và xe cộ đi từ bờ bên này sang bờ bên kia trong bụng của nó.

Nguyệt Nhi nhìn công trình vĩ đại này một hồi lâu thì nhận xét: “Con rồng quá vĩ đại, nhưng thiết kế phải để các khoảng hở thông khí nhiều như vậy, cảm giác như thân mình con rồng bị thủng vô vàn các lỗ, làm mất đi linh khí.”
Hắn thấy cô nói không sai, nhưng nếu muốn không để thân rồng thủng lỗ thì bên trong sẽ kín bưng, bít bùng, e rằng có hại nhiều hơn có lợi.

Nguyệt Nhi nói tiếp: “Rồng vốn là linh vật trong trời đất, đáng lẽ cầu Thanh Long này sẽ có linh khí ngập tràn, nhưng vì phải thiết kế thông gió nên trông như con rồng đã bị vô số vết thương mà chết rồi vậy, không còn linh khí, nhện nước mới có thể xuất hiện ở đây.”
Hắn trộm nghĩ bản thân cô là rắn, thấp hơn rồng một bậc, cấu trúc thân hình theo chiều dài cũng có nét tương đồng, cảm thấy những lời cô nói này nghe rất có lý.

Thời điểm này là giờ tan tầm, xe cộ chạy bên dưới thì đông, nhưng trên hành lang đi bộ này thì khá thưa thớt, trong số đó có những cặp đôi đứng ngắm cảnh, tạo dáng chụp hình, có người chạy bộ, tập thể dục.

Dọc theo lối đi, có những cầu thang dẫn lên tầng trên.

Đến giữa chừng, Nguyệt Nhi rủ hắn leo cầu thang lên trên cho biết.

Tầng hai trên này có cấu trúc như ở tầng một bên dưới, có điều khung cảnh bớt nhộn nhịp hơn, xa xa có mấy bà dì lớn tuổi xếp hàng tập dưỡng sinh, có một đám trẻ tuổi đang nhảy múa gì đó, lại có mấy cô cậu nhóc choai choai chơi trượt ván.

So sánh hai tầng lầu thì tầng một là nơi phù hợp cho các hoạt động đơn lẻ cá nhân, di chuyển nhiều, liên tục.

Còn tầng hai phù hợp cho các hoạt động tập thể, các hoạt động di chuyển luẩn quẩn quanh một khu vực nhỏ nào đó.

Đứng ở tầng hai này nhìn xuống mặt sông vừa rộng vừa xa bên dưới đã đủ thấy choáng ngợp.


Mặt nước chảy không nhanh, chỉ lững lờ trôi chậm rãi, nhưng ẩn bên dưới là nội hàm mạnh mẽ, có thể cuốn đi mọi thứ.

Thế mà người ta vẫn có thể xây lên một cây cầu đồ sộ như thế này!
Tuy thế gian có rất nhiều công trình hùng vĩ còn lớn hơn, nhưng cầu Thanh Long này cũng xứng đáng nhận được một sự thán phục cho sức mạnh và ý chí của những con người đã góp sức, chung tay hoàn thành.

“Tôi chụp cho cô vài tấm hình nhé?” Hắn gợi ý cho cô.

“Cũng được, để tôi giữ lại làm kỷ niệm.” Cô đáp rồi lấy điện thoại từ trong túi xách ra đưa cho hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn chụp ảnh riêng cho một cô gái thế này, hắn giơ điện thoại lên, nghiêng bên này, nghiêng bên kia, chỉnh chỉnh, thu gần thu xa, bấm bấm vài kiểu.

Chợt nhận ra năng khiếu chụp hình của hắn quanh quẩn đâu đó gần con số 0.

Đáng lẽ trong thời đại của smartphone hiện nay, chụp hình căn bản là một kỹ năng sống mà mọi người nên tham gia một khóa học mới phải.

Nguyệt Nhi chụp hình không đưa tay lên làm mấy cái động tác hình chữ V hoặc phồng má, chu môi, trợn mắt như thường thấy trên mạng, cô chỉ đứng làm dáng nhẹ nhàng trong bộ váy liền thân màu xanh lơ trang nhã, nghiêng bên này một chút, lại nghiêng bên kia một chút, nắm túi xách bằng một tay rồi chuyển sang nắm bằng hai tay, dáng vẻ thuần khiết, sang trọng, dịu dàng.

Nhờ người mẫu đẹp, vào tay một kẻ chụp hình hạng bét cũng có thể cho ra những tác phẩm đáng để thưởng thức.

Hắn đang ngẩn ngơ đứng ngắm mấy tấm hình đã chụp trong điện thoại thì nghe cô nói: “Có lối lên tầng ba này.”
Hắn cố nhớ lại những gì người lái xe đã nói: “Hình như ông lái xe hồi nãy bảo chúng ta cùng lắm thì lên tới tầng ba thôi phải không?”
Cô gật đầu: “Đúng rồi, chúng ta lên đi.”
Hắn lại lốc cốc bám theo tà váy của cô leo từng bậc lên trên.

Tầng ba tuyệt nhiên không một bóng người.

Khác hẳn với hai tầng dưới ồn ào và huyên náo, tầng ba này rất vắng lặng, trên mặt đất phủ một lớp bụi mỏng, chỉ lác đác có vài dấu giày đi lại.

Đáng lẽ càng lên cao thì cảnh ngắm sẽ càng đẹp, nhưng nguyên tắc này hiện tại áp dụng thì không đúng.

Khung cảnh hoang vu ở tầng này chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi, sống lưng cứ thấy gai gai lạnh, chẳng còn tâm trí đâu mà thưởng thức mặt sông xa xa nữa.

Đi thêm một lúc, đến một đoạn lại có cầu thang dẫn lên trên, nhưng ngay trên bậc thang đầu tiên giăng ngang một sợi xích chắn lối.

Lữ Hàn có chút e ngại: “Trên đó là tầng bốn.”
“Chúng ta đi lên xem cho biết.” Nguyệt Nhi nói xong rồi không đợi hắn phản ứng, đã nhấc chân leo qua sợi xích bước lên bậc thang.


Hắn vội vàng cũng leo qua sợi xích theo cô, một cơn gió lạnh từ trên thổi ào xuống tạt vào mặt hắn, trong cơn gió mang theo mùi của hơi nước ẩm ướt.

Hắn cứ nghĩ lên càng cao thì sẽ càng sáng, không ngờ tầng thượng này lại là tầng tối nhất, và cũng là tầng rộng nhất.

Tầng này nối từ hông cầu bên này qua hông cầu bên kia nên rộng như một sân bóng đá, có điều do sát với lưng rồng phía trên nên trần mái kín bưng, chỉ có ánh sáng từ hai bên rọi vào.

Ánh sáng soi tới khoảng không gian ở giữa là yếu hẳn đi, trở nên rất mờ nhạt, tối tăm.

Nguyệt Nhi hít nhẹ một hơi, quay sang nói với hắn: “Có mùi quỷ nước.”
Đoạn Nguyệt Nhi nương theo mùi quỷ, nhìn tới một phía sát thành cầu, ở đó có một cô gái đang chống hai tay lên thành lan can chồm người ra ngoài.

Ngay phía sau cũng là một cô gái thân thể ướt sũng, nước nhỏ xuống từ khắp nơi trên cơ thể, giơ hai tay đẩy vào lưng cô gái phía trước.

Cô gái đằng trước dáng vẻ không chống cự mà cũng không buông xuôi, cả người cứ run rẩy, lừng khừng mãi với tư thế chồm người trên lan can ấy, nửa như muốn lao ra bên ngoài, nửa như muốn ở lại bên trong.

Nguyệt Nhi chỉ tay về phía đó, hét lên với Lữ Hàn: “Có quỷ nước phía sau muốn đẩy cô gái kia ra ngoài.”
Cả hai cùng chạy ào tới phía đó, đến một khoảng cách đủ gần, Lữ Hàn phóng ra một lá bài thép, nhắm hướng ngay sau lưng cô gái bay tới.

Quỷ nước vội vàng dùng hết sức, đẩy mạnh vào lưng cô gái.

Cô gái bị đẩy văng ra khỏi lan can, lao thẳng xuống dòng sông bên dưới.

Nguyệt Nhi và Lữ Hàn chạy tới nơi, chồm người qua lan can, nhìn ra ngoài, tầng thượng này quá cao so với mặt sông bên dưới, cả hai thấy cô gái vẫn đang rơi xuống chứ chưa chạm tới mặt nước.

Hắn không kịp suy nghĩ gì, đặt một chân leo lên lan can, muốn nhảy theo cứu cô gái.

Nguyệt Nhi vội dùng hay tay chụp lấy hắn, kéo ngược lại: “Không được, dòng nước ở đây quá mạnh, hơn nữa chưa biết còn có thứ gì quỷ dị bên dưới không, anh nhảy xuống thì chỉ tăng thêm một người chết nữa thôi.”
“Vậy phải làm sao để cứu cô ấy?”
“Để tôi xuống.” Nói rồi, cô nhanh chóng trút bỏ bộ váy liền thân màu xanh lơ.

Hắn đang ngơ ngẩn nhìn khung cảnh thần tiên thì cô nhét cái váy và túi xách vào tay hắn, chỉ về mé bờ bên phải của dòng sông: “Anh cầm theo đồ của tôi chạy xuống đó, tôi sẽ cứu cô ta đưa vào bờ.”
Đoạn Nguyệt Nhi quay đi, trên người chỉ còn mặc bộ nội y xuyệt tông màu xanh lơ, nhảy qua thành lan can với tư thế đầu xuống trước, hai tay duỗi thẳng, khép vào nhau, dẫn đường bay cho thân người.

Cả cơ thể cô uốn thành đường cong tuyệt đẹp trước khi thành một đường thẳng tắp, lao thẳng xuống dòng nước cuồn cuộn bên dưới.

Hắn không để chậm trễ thêm giây phút nào, cũng quay người chạy đi, hướng tới mục tiêu cô đã hẹn gặp.

Nguyệt Nhi lao thẳng xuống sông, xuyên qua mặt nước làm bắn lên một tia nước rất nhỏ.

Khi đã hoàn toàn chìm vào trong nước, cô lắc người, hiện ra chân thân là một con rắn to lớn.

Nguyệt Nhi uốn mạnh thân, bơi vòng quanh, căng mắt tìm kiếm cô gái kia.

Lúc này trời đã gần sập tối, mặt trời chỉ còn le lói vài tia sáng cuối cùng trước khi tắt hẳn, thế nên dưới mặt nước lại còn tối hơn nữa, trước mặt cô chỉ là một màn nước tù mù, tối đen.


Cô phải vận yêu lực, hai đôi mắt phát sáng, chiếu ra hai luồng sáng xanh như hai ngọn đèn pha, quét qua quét lại trong nước.

Thấy rồi! Cô gái kia đang chìm sâu hơn cách đó một khoảng, không vùng vẫy chân tay gì như phản ứng của những người ngạt thở, mà chỉ đờ ra, thả trôi theo dòng nước.

Nguyệt Nhi lập tức quẫy đuôi, xuyên qua dòng chảy, rẽ nước, bơi xuống về phía cô gái.

Khoảng cách thu hẹp dần, chỉ còn một đoạn ngắn nữa là chạm tới được cô gái thì Nguyệt Nhi cảm nhận trong dòng nước có sự biến đổi, luồng nước lan tỏa đến nhanh hơn và mạnh hơn.

Tiếp đó là một luồng kình lực xô mạnh đến, Nguyệt Nhi tuy chưa rõ là thứ gì nhưng cũng kịp lắc người, tránh được một đòn tấn công này.

Cô ngay lập tức hướng hai luồng sáng từ đôi mắt chiếu về hướng phát ra đòn công kích vừa rồi, thứ hiện ra trước mắt khiến cô giật mình kinh hãi, thì ra cô đang ở phía dưới bụng một con nhện khổng lồ.

Chân thân của cô vốn đã rất to lớn, thế nhưng còn nhện này còn to hơn gấp nhiều lần, cả cơ thể của nó gần như trong suốt, phủ lên trên cô như một cái dù lọng khổng lồ, và thứ tấn công cô khi nãy là một cái chân của nó.

Chưa kịp định thần thì con nhện lại co một chân khác lên, tiếp tục đâm thẳng xuống, Nguyệt Nhi lắc mình lần nữa, nhưng lần này đòn tấn công đã nhanh hơn rất nhiều, đâm sượt qua da của cô.

Nguyệt Nhi muốn đổ mồ hôi ở ngay trong nước!
Chân thân của cô dù là ở trên cạn hay dưới nước thì chuyển động cũng đều đã rất nhanh rồi, nhưng không ngờ con nhện này còn nhanh hơn nữa.

Nó bắt đầu dùng chân đâm xuống tấn công liên tục.

Nguyệt Nhi chỉ có thể luồn lách hết bên này tới bên kia, chật vật tránh những cú đâm từ mấy cái chân con nhện, trong khi uốn lượn thân mình, cô thoáng liếc nhìn về phía cô gái kia.

Cô gái đó đã chìm sâu xuống hơn trước, nếu để lâu thêm nữa, e rằng có cứu được thì cũng chỉ là cứu một cái xác.

Nguyệt Nhi bất ngờ thay đổi quỹ đạo, quẫy mạnh đuôi một cái, đảo ngược hoàn toàn hướng bơi của mình khiến con nhện bị hẫng một nhịp tấn công.

Tranh thủ khoảnh khắc này, cô lao thẳng xuống dưới, há to miệng, nuốt trọn cô gái kia vào trong miệng mình theo chiều dọc rồi dùng tốc độ nhanh nhất có thể, bơi xa ra khỏi con nhện.

Không ngờ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, một loạt những sợi tơ trắng từ miệng con nhện phun tới, dính chặt lấy thân thể Nguyệt Nhi, giật ngược lại.

Cô cảm thấy đau rát toàn thân, những sợi tơ nhện bám chặt trên da kéo căng như muốn bóc hẳn lớp da cô ra khỏi cơ thể.

Càng vùng vẫy thì càng đau đớn, mà lại không có hiệu quả, trong khi vẫn bị kéo dần về lại phía con nhện.

Nguyệt Nhi quyết định rất nhanh, nếu để càng lâu thì cả cô và cô gái kia đều chết cả, cô quay ngoắt đầu lại, phun nọc lên chính cơ thể mình chỗ bị tơ nhện dính chặt.

Nọc độc phát huy tác dụng, đốt cháy tơ nhện bong ra.

Không chậm trễ thêm một giây, cô quay ngoắt đi, bơi mất dạng.