Đô Thị Quỷ Ký

Chương 26: 26





Hắn vội đi tới cái tủ cạnh giường, mở điện thoại ra, lên mạng tra cứu một hồi, cũng tìm được bài biết có nhắc tới Hỷ Mộng Bị, hắn vừa vuốt điện thoại xem lướt qua nội dung vừa nói với Nguyệt Nhi: “Trên mạng chỉ có duy nhất một bài viết nhắc tới món đồ này, nhưng là nằm chung trong một bài viết về môn phái Cái Bang chứ không phải là viết riêng về nó.”
“Cái Bang? Cũng hợp lý đấy, vì trên lưng cái chăn có in hình người hành khất, anh đọc nội dung tôi nghe chung với.”
“Bài viết này dài lắm.”
“Không sao, dù gì thì chúng ta cũng tỉnh ngủ rồi.”
“Ừm, vậy thì tôi đọc đây.

Bài viết này của một tài khoản có tên là Lục Tự, viết trong mục Những đồ vật huyền bí cổ xưa.” Hắn bắt đầu đọc.

“Môn phái Cái Bang, tra ngược nguồn gốc lên tới thủy tổ xa xưa nhất cũng chỉ tra được tới Hồng Ngọa Tổ.

Lão thủy tổ này có ba món pháp khí tùy thân, món đầu tiên vô cùng quen thuộc với mọi người, đó là Đả Cẩu Bổng.

Hai món còn lại thì gần như không ai biết, là Hỷ Mộng Bị và Hối Thí Bát.

Hỷ Mộng Bị là một cái chăn bông, mang tới những giấc mơ hiện thực hóa mong ước của người đắp nó.

Mà trong số những ước mong của loài người chính là ái dục, vì không muốn món đồ này bị lạm dụng, Hồng Ngọa Tổ đã sáng tạo ra tâm pháp Định Hỏa Công.

Người đời vẫn thường nghĩ rằng Định Hỏa Công là nội công cơ bản để rèn luyện võ thuật theo hướng chưởng pháp.

Do Giáng Long Thập Bát Chưởng lấy hỏa công làm trọng, nên ai cũng cho Định Hỏa Công là tâm pháp nền tảng cần phải có cho các đệ tử nói chung và cho các đời chưởng môn nói riêng.

Nhưng thực ra, Định Hỏa Công mục đích chính là điều hòa vọng tưởng về ái dục của con người.

Ái dục là nguyên nhân của rất nhiều loại tội ác trong thiên hạ, điều hòa được ái dục thì mới làm chủ được hành động và tư tưởng cá nhân.

Nhất là vị trí chưởng môn, nếu để tâm ma về ái dục hoành hành có thể dẫn cả môn phái vào ma đạo.

Từ sau khi có Định Hỏa Công, Hỷ Mộng Bị đã biến mất trên cõi đời này, không ai thấy nó xuất hiện trở lại nữa.

Còn có lời đồn hết sức hoang đường rằng, cái chăn bông đó là một vật sống, có thể tự hành động và suy nghĩ, Hồng Ngọa Tổ đã giải phóng tự do cho nó, từ đó nó ngao du khắp thiên hạ như một lãng khách, đến như một cơn gió, đi như một giấc mộng.


Để lại hối tiếc cho người đời về một món đồ có khả năng hiện thực hóa những ước mơ điên rồ nhất, dù chỉ là trong mộng.

Còn Hối Thí Bát, đây là thứ được xếp vào hàng bí ẩn nhất, vì tất cả những gì truyền lại chỉ là cái tên của nó.

Không rõ hình dáng, kích cỡ, màu sắc của nó trông như thế nào, đến cả công dụng của nó, ngoài việc là một cái bát, cũng chẳng có ai biết.

Nếu như nó thực sự chỉ dùng để đựng của bố thí thì quả là phí hoài cho danh xưng hai chữ “Pháp khí”.

Nhưng ít nhất từ cái tên, có thể suy đoán rằng Hối Thí Bát đã từng tồn tại chứ không phải là vật trong tưởng tượng, vì nguyên chỉ hoạt động của Cái Bang là nhận bố thí và trả ơn.

Đệ tử Cái Bang hằng ngày đều phải nhận sự bố thí của người đời để sống qua ngày, nghĩa là họ đều mắc nợ cả thiên hạ, món nợ đó nếu kiếp này không trả được thì kiếp sau cũng phải trả.

Thế nên đệ tử Cái Bang hành hiệp trượng nghĩa, nhận bố thí của người này rồi thì phải dùng công sức giúp đỡ cho người nào khác bị nạn.

Nhờ nguyên chỉ này mà một thời Cái Bang được cả thiên hạ nể trọng, vì thiên hạ biết rằng, mỗi một khi họ bố thí cho một đệ tử Cái Bang, họ đã gián tiếp giúp đỡ một người nào đó mắc nạn.

Phước đức cứ thế được nhân lên rộng khắp.

Tiếc rằng, hiện nay Cái Bang là một môn phái chỉ còn lại trong truyền thuyết.

Cùng theo đó, Đả Cẩu Bổng, Hỷ Mộng Bị, Hối Thí Bát là ba món pháp khí trấn phái cũng chỉ tồn tại trong câu chuyện kể của người đời.”
Lữ Hàn dứt lời kể đã lâu mà Nguyệt Nhi vẫn còn nhập tâm theo câu chuyện, tâm trí cô bồi hồi, bay bổng, theo đuổi một hình bóng gì đó trong hư ảo, mãi cho đến khi Lữ Hàn cất tiếng gọi, cô mới giật mình tỉnh lại.

“Cô sao vậy? Sao lại thừ người ra thế?”
“Không, không có gì, chỉ là nay tôi mới biết Cái Bang đã từng là một môn phái có tôn chỉ trượng nghĩa như thế, khiến tôi thấy hơi… xúc động.”
Lúc này đã hơn bốn giờ sáng, cả hai cũng không ngủ lại được nữa nên quyết định bắt chuyến tàu sớm trở về.

Trước khi rời đi, Nguyệt Nhi mở cửa sổ, nói với cái chăn: “Ngươi muốn đi đâu thì đi đi, trời đang còn tối, ngươi bay cao một chút sẽ không ai thấy đâu.”
Không ngờ cái chăn lại cuộn tròn như một cái bánh bông lan cuốn dài, bay tới cắm vào trong túi xách của cô.


“Đây là ý gì?” Cô cau mày hỏi nó.

“Chắc là nó muốn đi theo cô đó.” Lữ Hàn nhanh nhảu đáp thay cho cái chăn.

“Ngươi chắc nhìn ra được chân thân của ta, không sợ ta buồn miệng, đem ngươi ra nhai à?”
Cái đầu chăn ló ra ngoài túi xách lắc qua lắc lại, như thể muốn nói rằng: “Không.”
Thế là Nguyệt Nhi đành phải mang theo nó.

Thời điểm này còn sớm nên ga tàu không nhiều người, nhưng cũng không vắng lắm, toàn là những người phải đi làm ở các thành phố lân cận nên bắt chuyến tàu sớm như hai người.

Lên tàu rồi, Nguyệt Nhi thấy hơi lạnh nên lấy cái chăn ra đắp, còn hăm he trước: “Ta đắp cho ấm, ngươi mà lộn xộn thì ta ném ra khỏi tàu.”
Hơn ba tiếng đồng hồ trôi qua, cả hai đã về đến nhà của Lữ Hàn.

Nguyệt Nhi vào phòng ngủ tiếp, cô vẫn còn cần nghỉ ngơi để hồi phục, còn hắn lại đến công ty đi làm như bình thường.

Do vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn nên hắn làm một tách Double Espresso, pha thêm chút đường cho dễ uống, rồi vừa hớp từng ngụm cà phê đậm đặc vừa mở máy tính trên bàn làm việc.

Nhẩm lại các sự kiện xảy ra ngày hôm qua một lượt, hắn soạn email chính thức gửi cho các phòng ban liên quan, đại khái thông báo rằng khi hắn tiếp cận khách hàng thì tình trạng thị lực của khách hàng đã hồi phục ổn định, không cần sử dụng quyền lợi bảo hiểm Thương tật toàn bộ vĩnh viễn nữa.

Xong, hắn lại soạn tiếp một cái email nội bộ, gửi cho quản lý trực tiếp và CEO:
“Khách hàng Lưu Dương trong quá trình du lịch, vô tình dùng một cái chăn bông là tà vật nên bị nhiễm tà khí.

Lớp tà khí này che phủ đôi mắt khiến cho khách hàng không thể nhìn thấy gì, mặc dù tất cả các kết quả kiểm tra chuyên khoa đều bình thường.

Sau khi tôi dùng một đồ vật cá nhân hút được lớp tà khí này ra thì thị giác của khách hàng đã hồi phục bình thường, không hề để lại di chứng hay hậu quả gì.

Nhìn chung, sự việc lần này có thể gọi là kết thúc tốt đẹp.

Cảm ơn và chúc sức khỏe!”

Gửi xong hai cái email, hắn thấy nhẹ nhõm vì xong được một việc, lại bắt tay vào làm các công việc hằng ngày, trò chuyện linh tinh với các đồng nghiệp xung quanh.

Đến trưa, hắn nhận được tin nhắn từ quản lý: “Trưởng phòng Lâm bên bộ phận pháp chế có việc muốn nhờ, cậu xem giúp được gì thì hỗ trợ nhé!”
Một lát sau, điện thoại bàn hắn đổ chuông, xem tên hiển thị trên màn hình là Lâm Phong Khải.

Là trưởng phòng bên pháp chế.

Hắn nhấc máy: “Vâng, trưởng phòng Lâm?”
“Cậu Lữ?”
“Vâng, tôi nghe đây, trưởng phòng Lâm cứ nói đi.”
“À, là thế này… Thôi tôi xin phép được nói thẳng vào vấn đề luôn, không vòng vo nhé.” Trưởng phòng Lâm bắt chuyện rất hạ mình, “Tôi có một đứa cháu gái, mới vào làm nhân viên tư vấn ở công ty ta được vài tháng.

Do chưa quen việc nên có một số sản phẩm bảo hiểm chưa nắm rõ lắm, không may lại tư vấn cho khách hàng mua đúng sản phẩm mà nó chưa rõ lắm đó, hậu quả là nó tư vấn cho khách hàng sẽ được bảo hiểm quyền lợi thai sản, trong khi gói bảo hiểm mà khách hàng mua là không được bảo hiểm về vấn đề đó.

Bây giờ khách hàng bị hư thai, muốn giải quyết quyền lợi bảo hiểm, tất nhiên là sẽ không được.

Lấy hợp đồng bảo hiểm ra xem thì đúng là điều khoản có loại trừ quyền lợi thai sản thật, nhưng khách hàng không đồng ý, đòi kiện công ty chúng ta.

Trong trường hợp này thì lỗi hoàn toàn thuộc về nhân viên tư vấn, ra tòa tranh luận thì tôi làm được, thí tốt giữ tượng thì tôi làm được, nhưng có điều nó lại là cháu họ tôi, vừa là người nhà, vừa là cha mẹ nó gửi gắm, thế nên tôi muốn xử lý việc này êm đẹp nhất có thể, làm to chuyện đã không có lợi gì cho nó, cho tôi, mà ngay cả công ty cũng bị ảnh hưởng danh tiếng nữa.”
Lữ Hàn ù ù cạc cạc: “Vâng, đến đây thì tôi hiểu câu chuyện rồi, nhưng tôi ở phòng nghiệp vụ, mà yếu tố chuyên môn trong trường hợp này rõ ràng không liên quan gì lắm thì phải.”
“Đúng, chuyên môn nghiệp vụ thì không liên quan, nhưng trong tờ trình yêu cầu giải quyết quyền lợi bảo hiểm thì khách hàng khai báo rằng nguyên nhân hư thai là do ma quỷ quấy phá.”
“Ma quỷ quấy phá dẫn đến hư thai?”
“Chính xác là khách hàng ghi như vậy.”
“Vậy thì chuyện này có lẽ là nghiêm trọng đấy!”
“Nghiêm trọng?” Giọng của trưởng phòng Lâm thoáng nét lo lắng.

“Có lẽ.

Theo tôi được biết, thường là phải có ân oán nghiệp duyên gì đó thì ma quỷ mới gây ra chuyện như thế.”
“Vậy thì tôi nhờ đúng người rồi, tôi có nghe về năng lực tâm linh của cậu, không phải tự nhiên mà cậu làm ở bộ phận nghiệp vụ đặc biệt.

Cậu xem qua giùm tôi chuyện này được không? Vì chuyện này mà đứa cháu của tôi mất ăn mất ngủ suốt mấy ngày rồi.”
Hắn thở dài trong lòng một tiếng, chuyện này vừa xong, chuyện kia lại đến, nhưng về tình về lý thì hắn đều không thể từ chối.

“Được, trưởng phòng Lâm, tôi sẽ xem thử có thể hỗ trợ được gì không.”
“Vậy thì tốt quá rồi, tôi sẽ bảo đứa cháu gái liên hệ với cậu, nó tên là Diệp Chi nhé!”

Cúp điện thoại xuống được vài phút thì điện thoại di động của hắn đổ chuông, có số lạ gọi tới, nếu không phải là cô cháu gái của Lâm Phong Khải thì hắn đi đầu xuống đất.

Thế mà hắn phải đi đầu xuống đất thật, là cuộc gọi nhầm số!
Hắn lầm bầm, uống hết ngụm cuối cùng của cốc cà phê đã nguội ngắt, điện thoại lại lần nữa đổ chuông, lần này thì hết trật, nếu không phải là Diệp Chi gọi thì hắn là con heo nhé!
Sặc! Là cuộc gọi mời mua nhà của một công ty bất động sản.

Hắn thành heo thật rồi.

Tự dưng thấy nản tới mức chẳng muốn làm gì nữa, hắn ngưng ngang các công việc đang làm lại, nằm ườn ra bàn lướt mạng xã hội một lúc, nghĩ đến cái gì lại tìm thử cụm từ khóa “Nói trước bước không qua!”
Thế mà trên mạng cũng có bài viết giải thích về triết lý này thật, bài viết nói rằng khi chúng ta nói trước, từ trong sâu thẳm nội tâm nảy sinh một thứ tâm lý gọi là kiêu mạn, cảm giác kiêu mạn này dễ dẫn đến một nghiệp báo thất bại, vì vậy khi ai đó cảm giác tự tin, nói trước về một vấn đề gì đó mà mình chuẩn bị làm, thì tâm kiêu mạn thẳm sâu bên trong sẽ dễ khiến nhân quả thất bại ngay sau đó.

Trong trường hợp bắt buộc phải nói trước mà muốn tránh bị thất bại, thì hãy nói ra với một tâm lý nhún nhường, dè dặt, cẩn thận, hạ mình.

Lúc đó tâm kiêu mạn sẽ không khởi phát, tránh cho cái hậu quả bước không qua.

Đọc xong, hắn hạ điện thoại xuống trên bàn, chắp tay, lầm rầm: “Con lạy thần điện thoại, xin cho con được rút lại hai lời nói vừa rồi, con không muốn đi đầu xuống đất hay làm con heo đâu, xin sám hối tâm kiêu mạn.”
Nửa đùa nửa thật, nhưng không hiểu sao sau khi khấn xong hắn cảm giác trong lòng có chút gì đó nhẹ nhõm, rồi điện thoại đổ chuông lần thứ ba.

Lần này hắn bắt máy với một tinh thần nhẹ nhàng như lông chim nổi trên mặt nước: “Vâng, Lữ Hàn đang nghe máy đây…”
“Chào anh, em là Diệp Chi, là chú Lâm giới thiệu anh cho em…”
Cảm giác như đang chào hỏi để làm lễ ra mắt người yêu, hắn vui vẻ đáp lại.

Diệp Chi kể lại sơ qua tình huống, không khác lắm so với như Lâm Phong Khải đã nói.

Hai người đặt một cuộc hẹn sau giờ làm việc để gặp nhau trò chuyện rõ hơn, rồi sẽ cùng tới nhà khách hàng xem xét.

Nói chuyện xong với Diệp Chi, hắn nhắn tin cho Nguyệt Nhi bảo cô tối nay ăn tối một mình vì hắn có công việc, hắn áy náy không biết có làm cho cô có cảm giác bị bỏ rơi sau mấy ngày gắn bó vừa qua không.

Nguyệt Nhi vui vẻ nhắn lại đồng ý.

Thấy vậy, hắn cũng yên tâm, đứng dậy đi ăn trưa, chợp mắt một lát, giữ sức làm việc tiếp buổi chiều và cả buổi tối nữa.

Nhưng hắn không ngờ, hắn sẽ không được nghỉ ngơi cho đến tận rạng sáng ngày mai.