Đô Thị Quỷ Ký

Chương 30: 30





“Được rồi.” Lữ Hàn giơ tay, ra hiệu ngừng lại, “Vấn đề ẩm thực của mấy con chó dừng ở đây là được rồi.

Còn cô, chỉ cho tôi xem chỗ nào trong nhà mà cô gặp quỷ?”
Thanh Thanh vâng lời, cung kính dẫn hắn theo lối đi bên hông nhà, ra tới một gian nhà phía sau.

Gian nhà sau này vốn là căn nhà cũ độc lập, sau này khi vợ chồng Thanh Thanh xây nhà mới ở phía trước thì vẫn giữ lại gian nhà cũ này, giữa hai gian cũ và mới nối với nhau bằng một lối đi có mái che men theo vách tường, hình thành một khoảng sân nhỏ.

Cô mở cửa chính ra vào của gian sau, dẫn mọi người vào trong, bật đèn sáng lên, giới thiệu với Lữ Hàn và Diệp Chi: “Đây là căn nhà cũ chồng tôi ở trước khi xây nhà mới phía trước, phía trước là phòng khách, cách vách tường phía sau là phòng ngủ, phòng vệ sinh ở một góc, nhà bếp nằm ở chái hiên bên hông.”
Thanh Thanh đi qua khung cửa nhỏ ngăn cách giữa phòng khách phía trước và phòng ngủ phía sau, chỉ vào cái giường kê sát tường, ngay sát dưới cửa sổ: “Ngày trước chồng tôi ngủ ở đây, sau khi xây nhà mới phía trước thì căn nhà cũ này để không, nhưng mấy tháng trước khi tôi có thai thì cũng ra đây nằm ngủ và gặp phải chuyện đáng sợ.”
“Chuyện đáng sợ như thế nào?” Lữ Hàn hỏi lại.

Khuôn mặt Thanh Thanh trầm lại, ánh mắt trở nên âm u, cô hạ giọng kể lại chuyện cũ: “Mấy năm nay nhịp sinh hoạt của tôi khá đều đặn, sáng lên thành phố làm việc, buổi tối về nhà ở đây, nhưng hai lần mang thai trước đều không giữ được, nên lần mang thai thứ ba vừa rồi, tôi nghỉ việc hẳn, dọn ra căn nhà cũ phía sau này ở riêng để không bị ảnh hưởng.

Điều đáng sợ là cả ba lần tôi đều gặp cùng một chuyện, nhưng ở hai lần trước tôi không để ý tới, chỉ đến lần thứ ba vừa rồi cũng gặp phải chuyện đó nên tôi mới giật mình nhận ra, khả năng rất cao đó chính là nguyên nhân khiến tôi cả ba lần đều không giữ được.”
“Cụ thể đó là chuyện gì?” Lữ Hàn tuy đã nghe trước câu chuyện từ Diệp Chi nhưng vẫn muốn nghe từ chính Thanh Thanh kể lại.

“Chuyện đó… Là thế này… Buổi tối khi nằm ngủ, đang lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe thấy có tiếng khóc của ai đó, nghe một lúc thì nhận ra đó là tiếng phụ nữ, tiếng khóc lúc gần lúc xa, có lúc nghe sát như bên cạnh giường, có lúc lại nghe như văng vẳng từ ngoài sân vọng vào, âm thanh nghe như rên rỉ xót xa, lại vừa nghe như thù hận ai oán, thỉnh thoảng xen lẫn trong tiếng khóc lại có một tràng cười ghê rợn nổi lên.

Đột nhiên mọi thứ im bặt, không gian trở nên yên ắng lạ thường, rồi cửa nhà mở ra một cách chậm rãi, tiếng bản lề vang lên kẽo kẹt trong đêm nghe rất rõ, một cô gái từ ngoài bước vào, cô ấy tóc dài che kín gần hết khuôn mặt, phần mặt lộ ra chỉ thấy màu đen, không nhìn rõ được.

Thoát cái, cô ấy đã bước tới cạnh giường tôi nằm ngủ, tôi muốn ngồi dậy hoặc cất giọng gọi ai đó nhưng đều không thể làm được.

Cô ấy từ từ thò tay ra, chạm vào bụng tôi, rồi ấn mạnh một cái xuyên hẳn vào bên trong, tôi thấy bụng đau nhói, trằn người một cái, lại nghe thấy có tiếng con nít khóc bên tai.

Cái đau rất chân thật, nhưng cũng nhờ nó mà tôi tỉnh lại, nhìn quanh thì thấy không có ai, vẫn là khung cảnh trong phòng ngủ, tôi thở phào một cái, đoán chắc chỉ là do mình bị hiện tượng bóng đè nên bỏ qua, sau đó… thì như tôi đã nói, vài ngày sau tôi phát hiện mình không còn giữ được nữa.

Đến lần mang thai thứ hai thì chuyện này lặp lại, nhưng do cách lần trước đã lâu nên tôi cũng quên bẵng đi mất.


Tới lần mang thai thứ ba vừa rồi, tôi cũng gặp giấc mơ tương tự, giờ thì tôi đã biết đó chính là nguyên nhân của tất cả mọi chuyện.”
Thanh Thanh kể xong được câu chuyện thì nước mắt đã chảy dọc theo hai bên má, Lữ Hàn nghiền ngẫm một lúc rồi hỏi: “Trong giấc mơ, cô có nhận ra được đặc điểm nào của cô gái kia mà cô thấy quen thuộc không?”
Thanh Thanh lắc đầu: “Không, không thể nhìn được khuôn mặt cô ấy, còn trang phục chỉ là bộ đồ bằng vải trắng toát, tôi không nhận ra được đặc điểm nào cả.”
“Còn chồng của cô? Cô có kể cho anh ấy nghe về chuyện đó không?”
“Có, tôi có kể, nhưng anh ta vốn không tin vào ma quỷ, nên chỉ cho rằng tôi gặp ác mộng mà thôi.”
“Ngoài những lần đó ra, cô có gặp lại cô gái kia lần nào nữa không?”
“Không, ba lần mang thai thì chỉ gặp được đúng ba lần.”
“À, có câu hỏi này hơi tế nhị, nhưng dù sao cũng nên hỏi qua, hai vợ chồng cô có gây thù chuốc oán gì với ai nặng nề không?”
Lúc này thì người chồng bưng một khay trà bước vào, đặt lên bàn, trả lời câu hỏi thay cho vợ: “Tất nhiên cuộc sống thì không thể vừa lòng được tất cả mọi người, nhưng không có ai đến mức phải tìm cách làm hại vợ chồng chúng tôi như vậy cả.”
Nói xong, người chồng rót trà ra hai cái ly, mời Lữ Hàn và Diệp Chi dùng trà.

Lữ Hàn khách sáo nói lời cảm ơn, vừa uống một ngụm trà, vừa chớp mắt một cái, mở ra năng lực Thấu Thị quan sát một vòng nhưng không phát hiện gì bất thường trong gian nhà này.

Đột nhiên, một loạt tiếng lộp độp vang lên, cơn tức mưa cả buổi tối được giải phóng khỏi cái tức nghẹn nơi lồng ngực, đổ nước rào rào xuống mái nhà, tiếp sau đó là điện phụt tắt.

Lữ Hàn và Diệp Chi vội lấy điện thoại ra soi sáng, người chồng nói lớn, át cả tiếng mưa: “Ở đây, mưa to là bị cúp điện, để tôi đi lấy đèn.”
Lát sau, người chồng mang tới cây đèn dầu cùng hai cây nến, đặt rải rác trong phòng để lan tỏa đều ánh sáng, rồi bảo: “Trời đã khuya, gần nửa đêm rồi, ngoài trời mưa lại to, hay thầy ở lại đây một đêm, sáng mai hãy về.”
Lời đề nghị của người chồng vừa đúng ý Lữ Hàn, hắn cũng muốn ở lại đây xem có gặp được nữ quỷ kia không, liền gật đầu đồng ý: “Vậy cũng được, có điều tôi muốn ngủ ở giường này? Xem coi có gặp chuyện gì kỳ lạ xảy ra hay không?”
“Được, để tôi sắp xếp giường chiếu tươm tất một chút.” Thanh Thanh nói xong thì rời đi để chuẩn bị chăn gối cho hắn.

Lữ Hàn quay sang nhìn Diệp Chi: “Còn cô ngủ ở nhà trên với Thanh Thanh nhé?”
Diệp Chi nãy giờ nghe hết câu chuyện, trải qua nhiều điều kỳ lạ từ chỗ cây xăng, đến miếu hoang dọc đường, gặp thêm chuyện lá bùa và bầy chó âm, cô hiểu rằng Lữ Hàn là tấm bùa hộ mệnh duy nhất mà mình có trong tay lúc này, ở gần hắn chừng nào thì an toàn thêm chừng đó, nên cô dứt khoát đáp lại: “Không, anh ngủ ở đâu thì em ngủ ở đó.”
Hắn nghe vậy thì có phần hơi mất tự nhiên: “Ơ, chuyện đó… e là…”
Diệp Chi đoán được suy nghĩ của hắn: “Không sao, anh cứ nằm trên giường, em trải tấm đệm nằm dưới đất là được rồi.”
Người chồng nghe thế thì đề nghị: “Vậy để tôi lấy thêm một tấm đệm nữa, có thể trải nằm dưới đất, còn việc ai nằm ở đâu thì hai vị tự sắp đặt.”
Một lát sau, hai vợ chồng Thanh Thanh đã yên vị ở nhà trước, còn Lữ Hàn và Diệp Chi cũng yên vị ở căn nhà cũ phía sau, tất nhiên Lữ Hàn không thể để Diệp Chi nằm dưới đất được, mà Diệp Chi cũng ý thức được đây là việc cần nhờ cậy hắn, nên phải mất một lúc lâu thuyết phục, cô mới đồng ý vị trí nằm trên giường.


Mưa càng rơi càng nặng hạt, ánh nến đặt trên bàn lập lòe, nhảy múa theo làn hơi nước vấn vít bên ngoài.

Tiếng động do nước mưa đập xuống mái nhà ầm ĩ, người nằm bên dưới cũng khó mà dỗ mình vào giấc ngủ.

Tiếng của Diệp Chi từ trên giường vọng xuống: “Anh ngủ chưa?”
“Vẫn chưa, tôi đang nghe tiếng mưa rơi thôi.”
“Anh thích nghe tiếng mưa à?”
“Phải, ở nhà chung cư thành phố, cùng lắm chỉ nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ, mà mấy cái cửa sổ ở đô thị hiện đại được thiết kế với chất liệu kính, trời mưa là phải đóng kín bưng, chỉ có nhìn mưa là rõ, chứ nghe thì chẳng thấy gì.

Chỉ có ở vùng ngoại ô như này thì mới nghe được tiếng mưa rơi trên mái nhà.”
“Lúc nhỏ, nhà em cũng ở vùng ngoại ô, cũng thích nghe tiếng mưa như thế này.

Mà nhắc đến mưa mới nhớ, chỗ em ở ngày trước có một truyền thuyết về vùng đất ăn thịt người trong mưa rất ghê, tụi con nít lúc nhỏ như em ngày đó mỗi khi nghe người lớn kể về chuyện đó là chạy vào giường trùm chăn kín mít, không dám ló đầu ra ngoài, y như bây giờ vậy.” Diệp Chi vừa kể vừa xoay người ra sát cạnh giường, chăn trùm kín người, chỉ ló đầu ra nhìn xuống Lữ Hàn đang nằm dưới đất kế bên.

“Cô nói là… vùng đất ăn thịt người?”
“Phải, anh đã nghe kể về nó lần nào chưa?”
“Chưa, tôi chưa nghe bao giờ, cụ thể chuyện đó là thế nào?”
“Chỗ em ở đó, từ xưa truyền lại rằng, mỗi khi trời mưa xuống, sẽ thỉnh thoảng xuất hiện một vùng đất kỳ lạ, ai vô tình đứng trên khu vực đó sẽ biến mất không để lại dấu vết, nhưng không chỉ có người mà kể cả động vật nếu đứng chung trên đó cũng không thoát được.

Vùng đất này xuất hiện ngẫu nhiên, không ở một điểm cố định, nó chỉ xuất hiện trong mưa chứ không xuất hiện lúc khác, mà không phải lúc nào mưa thì cũng xuất hiện.”
Lữ Hàn nhận xét: “Hoặc giả lúc nào nó cũng xuất hiện, nhưng không có vật gì ở đúng chỗ đó để bị biến mất, nên người ta không biết được là nó có xuất hiện hay không.

Chưa kể nếu ở nơi quá rộng lớn, mà nó chỉ xuất hiện lúc trời mưa thì đâu thể lúc nào cũng có người trông thấy được.”
Diệp Chi vừa nằm vừa gật đầu: “Anh nói cũng có lý, em còn nhớ có một đặc điểm là cây cối ở trên vùng đất đó tuy không bị biến mất mà lại bị héo úa đi, phân biệt rất rõ so với xung quanh.”
“Vùng đất đó kích cỡ có to không?”
“Không to lắm, em nghe người lớn bảo nó cỡ tương tự như một căn phòng.” Nói rồi Diệp Chi nhìn quanh một vòng, “Chắc cũng cỡ căn phòng này đấy.”
“Ha ha, có khi nào sáng mai thức dậy, hai chúng ta bị biến mất luôn không nhỉ?”

“Ôi!” Diệp Chi kêu thốt lên, rụt đầu vào trong chăn, “Anh đừng dọa em, em sợ thật đấy.”
Được một lúc, cô lại thò đầu ra: “Thôi, anh ngủ đi nhé, em cũng ngủ đây, em buồn ngủ rồi.”
“Uhm, cô ngủ ngon.”
Diệp Chi quay mặt vào trong nằm ngủ, còn hắn thì vẫn thao thức, muốn chờ đợi xem có gặp được nữ quỷ kia hay không.

Tiếng động trên mái nhà đã nhỏ lại, chứng tỏ mưa đã dần ngớt hạt, từ trên giường phát ra tiếng thở đều, Diệp Chi chắc đã ngủ say.

Hắn ngồi dậy, bước lại gần cửa sổ, đây là loại cửa bằng gỗ, đóng ra mở vào, cấu tạo bằng các bản gỗ xếp song song chéo xuống dưới, vửa đảm bảo thông gió, vừa đảm bảo nước mưa không tạt vào trong.

Hắn nhìn xuyên qua các bản gỗ ra ngoài, mưa vẫn rơi đều, từng giọt nước mưa bắn tung tóe xuống mặt sân lúc này đã sâm sấp nước.

Hơi nước xộc vào mũi, vừa mang mùi ẩm ướt đặc trưng, vừa mang mùi sạch sẽ của không khí được gột rửa.

Ánh nến đặt trên mặt tủ gần đó rọi bóng hắn lập lòe lên tường, ngọn lửa lắc lư theo luồng khí lạnh lưu chuyển cũng khiến cái bóng của hắn đong đưa, hắn chợt nhớ tới Nguyệt Nhi, không biết giờ này cô đã ngủ chưa, là hình người ôm gối nằm ngủ hay là hiện ra chân thân nằm cuộn tròn trong chăn ấm.

Một buổi tối xa lạ, trong một căn nhà xa lạ, ở cùng một người xa lạ, lòng lại cảm thấy nhớ một người xa lạ khác.

Mà không đúng, hắn với Nguyệt Nhi chí ít thì cũng đâu có còn là xa lạ nữa.

Đang chăm chú nhìn cái bóng của mình lay đọng với những suy nghĩ miên man, khóe mắt của hắn chợt thấy có bàn chân ai đó vừa lướt qua bên ngoài khung cửa.

Người đó lướt qua rất nhanh, mà các bản gỗ xếp song song theo kiểu hướng xuống khiến hắn chỉ nhìn thấy đôi chân ở dưới chứ không thấy được phần thân trên, tuy nhiên tà váy dài gần sát tới mắt cá gợi ý cho hắn người ở bên ngoài là phụ nữ.

“Thanh Thanh?” Hắn gọi khẽ.

Không có tiếng đáp lại.

Lòng nghi hoặc chợt gợn sóng, hắn bước nhanh tới cửa chính, vặn tay nắm, mở nhanh ra một bên cánh.

Ngoài sân vắng hoe, không một bóng người, hắn men theo mái che, bước tới vị trí bên ngoài cửa sổ mà khi nãy đã thấy chân người đi qua, ngồi xuống quan sát, chỉ thấy mặt rêu ẩm ướt chìm dưới mặt nước mưa.

Vấn đề là, khi hắn ngẩng đầu lên, chắn ngay trước mặt hắn là góc tường.


Người ban nãy, là từ trong góc tường này bước ra!
Hơi lạnh từ từ len lõi vào sau lưng áo khiến da gà hắn nổi khắp toàn thân, lông tơ trên hai cánh tay như dựng đứng.

Một tia sét rạch ngang trời, soi sáng khắp không gian, rọi bóng hắn in trên nền đất sũng nước.

Nhờ ánh sáng soi tỏa, hắn hít sâu một hơi lấy can đảm đứng dậy, xoay người lại nhìn ra sau lưng, tiếng sấm ì ùng từ xa vẳng đến, trong khoảnh sân nhỏ này vẫn chỉ có một mình hắn.

Hắn chớp mắt, mở ra năng lực Thấu Thị quan sát nhưng không phát hiện ra tà vật nào xung quanh.

Hắn cứ thế men theo mái che tiến đến cửa sau của gian nhà trước, rồi đi vòng lên phía trước theo con đường bên hông.

Được nửa đường, có một cửa sổ trổ nhìn ra bên hông, đây là loại cửa có khung sắt bên trong và cửa kính bên ngoài.

Hắn tò mò nhìn vào, bên trong là một đoạn hành lang, gần cuối hành lang có một cửa ra vào, nhìn họa tiết trên cửa khá chỉnh chu, hắn đoán là cửa phòng ngủ.

Trong bóng tối lờ mờ, hắn thấy trên sàn nhà, sát chân cửa có thứ gì đó động đậy.

Thứ đó có dáng vẻ tròn trịa, di chuyển tới lui không theo quy luật nào, lại giống như đang đung đưa qua lại.

Đúng lúc này, một tia sét nữa lại xuất hiện, chiếu qua cửa sổ soi sáng không gian bên trong, nhờ vậy Lữ Hàn nhìn rõ thứ bí ẩn đó là gì.

Thì ra cái thứ tròn trịa đó là một đứa bé đang còn rất nhỏ, đang bò qua bò lại trước cửa căn phòng.

Ánh chớp lóe sáng liên tục trong vài giây, đứa bé cũng giật mình nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một bóng đen cao lớn bên ngoài đang đứng lom lom nhìn chằm chằm vào nó.

Đứa bé hoảng sợ, khóc thét lên, quơ quơ hai bàn tay rồi biến mất.

Lữ Hàn đứng bên ngoài thấy toàn bộ diễn biến, trở nên chưng hửng, ngẩn ngơ.

Từ xưa tới nay vốn chỉ có quỷ đứng bên ngoài cửa sổ dọa người trong nhà, thời đâu ra lại có người đứng ngoài cửa sổ dọa cho một con quỷ anh bên trong sợ hãi đến khóc thét!