Cũng may là những vật dụng quan trọng cô đều mang bên mình. Đồng phục đi học của cô còn rất nhiều. May là cô đều để chúng ở trên trừơng. Như vậy thì khỏi phải mua thêm đồ, mặc tạm đồng phục luôn vậy. (=_=)
Băng rất ghét đi mua sắm, vì cứ phải chọn lựa giữa 1 đống đồ với nhiều màu sắc, kiểu dáng khác nhau. Cô không có nhiều thời gian rảnh đến vậy. Cho nên mỗi lần cần mua đồ là toàn do 1 mình dì cô chọn. Cô cũng không kén đồ cho lắm, có mặc là đựơc.❇
Tối, cô đến làm gia sư như thừơng lệ. Trong nhà chỉ có 1 mình nhóc Bảo. Mẹ cùng anh trai nó đều đã đi dự tiệc. Bảo đang ngồi thẫn thờ trơ mắt nhìn ra cửa sổ. Khuôn mặt lộ rõ vẻ u buồn, 1 vẻ mặt không đáng có ở 1 đứa nhóc mới 8 tuổi.
- Ồ, bà chị đến rồi sao?_ Bảo ỉu xìu nói.
Băng không nói gì, cô ngồi xuống đợi Bảo lên tiếng trứơc. Đây là cách rất riêng của Băng, đối với cô những lời dư thừa đều không cần thiết.
- Chị có thấy tôi đáng ghét hay không?_ Lát sau Bảo vẫn nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ, hỏi.
- Thỉnh thoảng_ Băng thản nhiên đáp.
- Có lẽ vì tôi như vậy nên ai cũng ai cũng không ưa tôi cả. Lời của 1 đứa trẻ hư quả thật không đáng để lắng nghe mà_ Bảo nhếch môi, ánh mắt nhìn về phía xa xăm.
Băng đột nhiên đứng dậy bứơc lại gần Bảo. Cô vung tay búng 1 cái "Phóc" vào trán Bảo.
- Chị làm cái quái vậy? Ngừơi ta đang cần an ủi mà_ Bảo nhăn nhó xoa xoa trán, than vãn.
- Tôi đang an ủi nhóc đây_ Băng bình tĩnh đáp, khuôn mặt không nhìn ra cảm xúc.
- Gì chứ? Đây mà là an ủi à, thiệt tình...._ Vừa nói tới đây giọng Bảo lại tắt ngấm. Băng đang vòng tay ôm lấy Bảo. Hôm nay quả thật là 1 ngày mệt mỏi đối với cô. An ủi Bảo cũng chính là đang an ủi bản thân cô.
- Nếu muốn khóc thì cứ khóc thoải mái, không có ai nhìn thấy đâu_ Băng dịu dàng dàng xoa đầu nhóc Bảo. Khi nhìn nhóc ấy cô đột nhiên lại nhớ đến em trai mình lúc trứơc. Cũng bứơng bỉnh như vậy, nhưng bên trong lại kiên cừơng hơn ai hết.
Có lẽ mọi ngừơi chưa biết nhưng Băng còn có 1 ngừơi em trai sinh đôi nữa, em ấy đã bị thất lạc từ lâu.
- Khóc sao? Bà chị... Đang nói... Hức... Cái gì vậy...hức...hức_ Tuy nó cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng cuối cùng nó cũng đã rơi nứơc mắt.
- Hức... Bọn họ... Hức... Chẳng có ai chịu nghe tôi cả. Mọi ngừơi đều cho rằng... tôi sai. Đấy là... Hức... Lần đầu tiên mẹ tôi lại nặng lời với tôi như vậy_ Bảo dựa vào ngực của Băng nức nở.
- Thế... Em có nghĩ rằng mình sai hay không?_ Băng vuốt vuốt tóc Bảo, bình thản hỏi. Đột nhiên cô cũng thay đổi cách xưng hô.
Bảo hơi ngạc nhiên ngứơc đôi mắt ngập nứơc lên nhìn Băng.
- Thật ra thì... Em cũng không biết_ Bảo hơi cụp mắt xuống, buồn bã nói.
- Nếu em không tin bản thân mình thì làm sao có thể khiến ngừơi khác tin tửơng em đựơc chứ_ Băng vẫn nhẹ nhàng xoa đầu Bảo.
- Nhưng... Đó chỉ là cảm giác mà thôi. Em cũng không chắc chắc lắm_ Bảo sụt sùi lau nứơc mắt, lí nhí nói.
- Vậy em có tin vào cảm giác của mình không?
Nói tới đây mắt Bảo bỗng nhiên sáng lên, như hiểu đựơc điều gì đó. Nhưng rồi vài giây sau lại tiếp tục buồn sầu.
- Vậy thì sao chứ? Cho dù là thế thì cũng chẳng ai quan tâm đến những lời em nói
- Đồ ngốc_ Băng lại búng cái "Phóc" vào trán Bảo.
- Chuyện đó giờ không quan trọng, chủ yếu là em phải tin vào bản thân mình. Nếu Không Muốn Bị Ngừơi Ta Khi Dễ Chỉ có Thể Dựa Vào Chính Mình_ Câu nói này, trứơc kia mẹ cô đã nói với cô. Và cô luôn ghi nhớ ở trong lòng.
- Chỉ có thể dựa vào chính mình sao?_ Bảo ngây ngô lặp lại lần nữa. Lúc này nó cũng đã nín khóc hoàn toàn, tuy khoé mắt còn hơi ươn ứơt.
- Đựơc rồi, bắt đầu học bài thôi, đã hơi trễ rồi đấy_ Bỗng nhiên thái độ của Băng quay ngựơc lại 180 độ. Không còn dịu dàng mà chỉ lạnh lùng ra lệnh.
Bảo đơ ngừơi nhìn Băng 1 lát. Và... Chị ấy lại trở về như cũ. Nó thật không hiểu 1 ngừơi lạnh lùng đến vô cảm như vậy lại có mặt dịu dàng sao? Cứ như toàn bộ chuyện lúc nãy chỉ là ảo ảnh của riêng nó vậy.
Bảo chầm chậm ngồi vào bàn học.
- Chị... Không muốn nghe câu chuyện của tôi sao?_ Bảo nhìn chăm chăm trên bàn, hỏi. Nó thật sự không hiểu bà chị này đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Chẳng lẽ chỉ không thắc mắc hay tò mò gì sao?
- Tôi sẽ chờ, đến khi nhóc đã sẵn sàng_ Băng cắm cúi viết gì đó, miệng hơi nhếch, trả lời.
Lúc này đột nhiên Bảo nở nụ cừơi, cừơi tươi đến mức 2 mắt híp cả lại. 1 nụ cừơi tự nhiên, không hề toan tính.
.....
Ngày kế tiếp là Thứ 7, lại 1 đêm nữa cô ngủ ở bệnh viện. Cũng may là số đĩa phim cùng lap top cô đều có mang bên mình. Dì Hoa vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Ở bệnh viện hoài cũng không phải là 1 ý hay. Với lại, Chủ Nhật cô không đựơc ngủ lại bệnh viện, đây vốn là luật ở đây. Vì ngày này có rất ít ngừơi trực ca đêm. Nên để đảm bảo an toàn, ngừơi nhà phải rời đi trứơc 9 giờ.
Dạo gần đây tin đồn về quan hệ giữa 2 ngừơi Trần Nhật Tuệ và Lăng Thiên Hạo càng lúc càng nhiều. Mặc dù Băng là 1 ngừơi mù thông tin nhưng vẫn nghe đựơc chút chút. Cũng phải thôi, mọi ngừơi bàn tán ở sát bên tai cô mà.
Chủ yếu là về 2 ngừơi là gì gì đó thanh mai trúc mã. Rồi ba của Hạo có ý tứ muốn kết thông gia cho 2 nhà. Nào là 2 ngừơi thân mật với nhau như thế nào. Nghe mà lùng bùng cả 2 tai.
Nhưng mà... Chẳng hiểu sao tâm trạng của cô hôm nay không đựơc tốt cho lắm. Chẳng lẽ là do vụ việc ngày hôm qua. Không đâu,... Cảm giác này khác hơn nhiều. Nó ập đến khi cô nghe đựơc tin tức liên quan đến Tuệ và Hạo.
Nghĩ đến đây, dòng suy nghĩ của Băng đột nhiên đình chỉ. Cô đứng dậy, bứơc vào nhà vệ sinh rửa mặt. Dòng nứơc mát lạnh làm cô tỉnh táo hẳn ra.
....
5h00 chiều... Băng vẫn chưa ra về.
Sau khi làm xong đống bài tập Băng vẫn đi lang thang trên hành lang trừơng. Cô chỉ bứơc theo bản năng chứ không hề xác định vị trí cụ thể.
Băng đang nghĩ đến việc thuê nhà nhưng mà dạo này lệ phí tăng cao nhiều lắm. Tiền nhà chắc chắn là cô sẽ không chi trả nổi. Huống chi cô còn phải chi trả tiền để dì Hoa đựơc theo dõi và chữa trị tại bệnh viện. Nhà thì cũng cháy rồi nên không thể bán vật dụng đựơc. Phải làm sao mới ổn thoả đây?!!?
Băng thở dài, mệt mỏi xoa xoa 2 bên huyệt Thái dương. Lúc nhìn đừơng lại phát hiện cô bất tri bất giác theo thói quen 1 đừơng đi thẳng đến phòng âm nhạc.
Biết là giờ này sẽ không có ai ở đây nhưng mà... Cô... giống như là đang chờ đợi 1 điều gì đó. Băng mở cửa bứơc vào, những tửơng bản thân sẽ lại thất vọng nhưng không ngờ trong phòng thực sự có ngừơi.
Hắn đang nghiêng ngừơi ngồi trên bệ cửa sổ. Mái tóc màu bạch kim thả bay theo làn gió nhẹ. Ánh nắng hắt nhẹ lên khuôn mặt tuấn mỹ tạo nên 1 khung cảnh cực kì mê ngừơi.
Ánh mắt Băng hiện lên 1 tia kinh diễm, nhưng rất nhanh liền biết mất. Lúc này, Hạo cũng đã phát hiện ra sự có mặt của Băng. Căn phòng phút chốc đựơc bao phủ bởi sự im lặng.
- Tại sao cô còn ở đây?_ Hạo nhảy xuống từ bệ cửa sổ rồi bứơc đến gần cô.
Băng không lên tiếng, đúng hơn là cô không biết phải đáp lại như thế nào. Tại sao trong lòng cô lại rối bời đến như vậy. Băng cúi mặt nhìn mãi xuống mũi chân của mình.
- Không còn nơi để về_ Đến lúc Hạo tửơng chừng như cô sẽ không lên tiếng thì cô lại mở miệng.
- Hửm...?_ Hạo khó hiểu.
- Nhà cháy_ Vẫn là cung cách nói chuyện đó nhưng mà Hạo lại có cảm giác nó khác hơn so với bình thừơng.
10 phút trôi qua trong im lặng, tửơng chừng như cuộc trò chuyện sẽ kết thúc tại đây thì Hạo lại lên tiếng:
- Vậy thì qua nhà tôi ở đi