Ở nứơc Mĩ, bệnh viện đa khoa AG, trên hành lang, 1 cô gái khá xinh xắn với mái tóc đen hơi ngắn ,dài ngang vai đang đi qua đi lại gặm bánh.
Cô gái này chính là Thanh Ngân. Cũng tại bọn họ bắt đầu ca phẫn thuật quá sớm. Làm cô chỉ kịp mua ít bánh mì nhai đỡ đói. Mặc dù cô không cần chầu chực ở đây nhưng mà cô lo lắng a. Băng đã giao trách nhiệm chăm sóc dì ấy cho cô, cô không thể lơ là nhiệm vụ đựơc.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì điện thoại cô lại reo.
- Alô, ai vậy?_ Ngân hơi nhíu mày, là số lạ.
_ Bên kia là giọng nói trầm thấp lạnh lùng.
- Tôi?... Là ai?_ Theo bản năng Ngân mơ mơ hồ hồ đáp lại. Vì sáng phải dậy sớm nên đầu óc không đựơc tỉnh táo cho lắm. Mí mắt nặng trĩu.
_ Tuấn chẳng hề nể mặt ai. Vừa buông 1 câu liền mắng chửi.
- Ngu ngốc ngu ngốc. Anh mới là kẻ ngu ngốc, cả nhà anh đều ngu ngốc. Mẹ nó, Mới sáng sớm mở miệng ra liền chửi ngừơi ta ngu ngốc. Rốt cuộc anh là tên điên nào hả?_ Vừa nghe bị chửi, cơn buồn ngủ cũng liền bay hơn phân nửa. Ngân mở mồm chửi bới.
_ Tuấn nhếch môi từng câu từng chữ đều mang lực sát thương rất nặng.
Ngân vừa nghe đến đây mặt liền tái mét. Hắn ta chính là cái tên khó ưa đó. Mẹ nó, đúng là âm hồn không tan mà. Ngân trong lòng âm thầm lôi 18 đời tổ tông nhà anh ra mà chửi.
- Là anh. Gọi tôi có việc gì?_ Ban đầu khi biết anh ta là hội trửơng cô còn lễ phép 1 chút nhưng mà càng ngày cô càng cảm thấy chứơng mắt cái tên này. Riêng chuyện bị phun nứơc miếng đầy mặt cũng đủ làm cô căm hận anh muốn điên rồi.
_ Tuấn cố tình kéo dài giọng nói, không chịu vào vấn đề chính.
- Nếu vậy thì tôi cúp máy đây_ Ngân lạnh lùng đáp. Đang định tắt máy thì Tuấn lại lên tiếng.
_ Tuấn ra vẻ thần bí, nhưng vẫn chưa chịu vào vấn đề chính.
- Con mẹ nó, có gì nói nhanh bổn cô nương không rảnh_ Ngân bực bội chửi thề 1 tiếng.
_ Giọng điệu vẫn vô cùng bình thản.
- Tôi cúp máy đây..._ Ngân ra vẻ, hù doạ ngừơi kia.
_ Anh dùng thuật ngữ nhẹ nhàng nhất ám chỉ ngừơi đã mất. Chỉ là... Ngân nghe vào, hoàn toàn không hiểu, lại nghĩ sai ý của anh.
- Đã đi? Cậu ấy có thể đi đâu đựơc chứ? Băng đâu có giống ngừơi ham chơi._ Ngân nheo mày, khó hiểu hỏi.
_ Tuấn cố ý giảm nhỏ âm lựơng. Không hiểu sao, anh đối với tâm trạng của cô gái này lại cực kì để ý, không muốn để cô phải buồn.
-......_ Đáp lại cậu là khoảng không yên tĩnh đến kinh khủng. Ngân không đáp lời. Tuấn cũng im lặng để cô suy nghĩ.
Bầu không khí quỷ dị này duy trì khoảng 3 phút.
- A ha ha ha... Anh nói đùa vui thật đấy!_ Đột nhiên Ngân bật cừơi, 1 nụ cừơi gựơng gạo.
Nghe thấy lời này, Tuấn cũng không có đáp lại. Anh biết, giờ phút này lòng cô đang rối bời, nhất định không chịu chấp nhận sự thật này.
- Là thật sao?_ Ngân thều thào, giọng nói rất nhỏ nhưng Tuấn vẫn nghe thấy đựơc.
1 giọt nứơc mắt trong veo lăn xuống. Ngân cắn răng để tiếng khóc Không bật ra ngoài. Sao có thể? Chuyện này sao có thể xảy ra chứ? Cô không tin.
- Nguyên nhân_ Giọng điệu hơi run run.
_ Nghe ra giọng điệu bất thừơng của Ngân, Tuấn hơi nhíu mày. Trong lòng liền dâng lên 1 cỗ cảm giác khó chịu.
Tút... Tút... Tút...
Vừa nghe đựơc câu trả lời của Tuấn, Ngân liền cúp máy. Cô lấy 2 tay bụm mặt, khóc nức nở. Cô rất muốn tin đây không phải là sự thật. Rất muốn tin là Tuấn đang nói dối. Nhưng mà cô biết anh là loại ngừơi khinh thừơng làm những việc như vậy. Với lại Tuấn cũng không có lí do gì để nói dối cô cả.
"Là thật sao? Cậu đã đi rồi sao Băng? Nhưng mà tớ còn chưa có hoàn toàn nguyện vọng của cậu nữa mà. Cuộc trị liệu của dì Hoa căn bản còn chưa có bắt đầu mà cậu đã đi rồi sao?"
Lát sau, khi tâm trạng cô đã bình ổn đôi chút. Ngân gọi điện thoại về nứơc để xác nhận việc của Băng. Trong lòng nhen nhóm lên 1 chút hi vọng. Nhưng khi nghe câu trả lời của ngừơi kia tất cả hi vọng của Ngân đều tan thành mây khói.
Băng thật sự đã....
❇
.
....
Ở bên này, sau khi Tuấn nói chuyện với Ngân xong thì lại gọi cho 1 ngừơi khác.
- Thằng nhóc sao rồi?_ giọng điệu của Tuấn hơi ảm đạm.
_ Hải thở dài 1 hơi. Giọng nói mang đầy vẻ bất đắc dĩ.
- Ừ, cảm ơn. Lát tao sẽ tới ngay, đừng để thằng bé chạy loạn. Tâm trạng nó đang vô cùng bất ổn._ Tuấn lo lắng dặn dò tỉ mỉ.
_ nói xong rồi cúp máy.
Tuấn ngồi đó lại thở dài. Kể từ khi Băng rớt xuống vách núi kia tên Hạo cứ như ngừơi điên, vẫn không ngừng bơi qua bơi lại dứơi biển dứơi vách núi. Nếu anh không phát hiện kịp thời chỉ sợ hắn sẽ tìm ngừơi đến khi chết đuối mất.
Sau khi nghe loáng thoáng đựơc chuyện của 2 ngừơi anh đã vô cùng kinh ngạc. Càng không thể ngờ rằng Băng lại dám nhảy tới vách núi cứu Hạo. Có lẽ anh đã đánh giá quá thấp tình cảm của Băng dành cho Hạo rồi.
.....