Độ Xứng Đôi 100% Với Chiến Thần Đế Quốc

Chương 46



Giản Dụ chưa bao giờ tò mò đáp án của một câu hỏi đến thế.

Cậu thật sự rất muốn biết, “dụ dỗ” của Olderhain là gì.

Nhưng đối phương cứ nhất quyết không chịu nói cho cậu, rõ ràng đây chính là lúc nên tức giận, nhưng cảm xúc trong lòng Giản Dụ lại không có chút gợn sóng.

Cảm giác xoắn xít bủa vây Giản Dụ, làm mong muốn tìm lại ngọc đồng sinh của cậu càng mãnh liệt hơn.

Cuối cùng Guate bị giam lại, làm bạn tù với Filer, hoàng thất đánh úp quá bất ngờ làm phòng Noah không kịp dọn dẹp dấu vết.

Hoàng thất bám riết theo sau, chộp được không ít dư đảng.

“Dị loại phải chết!” Người bị bắt hét lớn như phát điên.

Đáng tiếc “dị loại” trong miệng bọn họ không thèm quan tâm đến bọn họ nữa, cũng không để bụng chuyện này, sau khi chắc chắn đã bắt đủ người, Olderhain quyết định cứ nhốt một tháng trước rồi tính.

Hắn không thèm quan tâm đến mấy con hề này, chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là tham gia Cúp Đốm Lửa với Giản Dụ.

Sau khi có thể kết nối với bên ngoài lại, Olderhain đã nhìn thấy rất nhiều lời bàn tán về Giản Dụ trên mạng, rõ ràng ngón áp út của cậu đã có một chiếc nhẫn, nhưng vẫn có vô số người mơ ước Giản Dụ.

Olderhain bắt đầu có kế hoạch dùng hình người xuất hiện công khai với Giản Dụ.

Chiến hạm mở chế độ tàng hình quang học, nối với tinh hạm của Cúp Đốm Lửa, Giản Dụ im hơi lặng tiếng quay lại tinh hạm của cuộc thi.

Cậu không quen với tuyển thủ nào, chỉ có Akin chú ý đến sự biến mất ba ngày của Giản Dụ.

“Giản Dụ! Cậu quay lại rồi!” Akin đến tận cửa, mấy ngày này anh đã coi hết toàn bộ video ghi lại của các livestream trước đó, cuối cùng cũng biết một tháng này Giản Dụ ở đâu.

Tò mò của mèo lớn được giải đáp, cũng không khó chịu như ban đầu nữa.

Anh không hỏi mấy ngày qua Giản Dụ đi nơi nào, chỉ nhắc đến chuyện của tòa thành dưới lòng đất.

“Cậu biết không? Tôi học chuyên ngành lịch sử ấy, tòa thành đó chắc chắn có tuổi thọ lâu lắm rồi! Đây quả là một phát hiện của thời đại mà!”

Người khác chú ý đến vibramium dẻo được dùng để xây nên tòa thành, chỉ có Akin thao thao bất tuyệt về phong cách kiến trúc của nó.

Nghe được mấy chữ kia, Giản Dụ nghĩ ra gì đó, vội nói: “Anh học lịch sử?”

“Đúng ớ.” Akin ngại ngùng gãi đầu: “Tôi dở hơn mấy học trò khác của thầy nên thầy cứ mắng tôi miết thôi, thế nên tôi lén ra ngoài đi thi để thay đổi không khí.”

“He he, không ngờ có thể đi được đến vòng cuối cùng.”

Ải thứ hai kết thúc, tuyển thủ đủ điều kiện đậu chỉ còn lại sáu mươi người, vượt qua được mấy chục ngàn người ban đầu vào đến vòng này đã rất giỏi.

“Sớm biết vậy ngày xưa tôi đã thi vào các trường quân sự rồi, không ngờ tôi lợi hại đến thế ~”

Giản Dụ không để ý mấy câu mèo khen mèo dài đuôi của Akin, cậu do dự một chút, lại hỏi: “Thế anh từng nghe về sinh vật mình người đuôi cá chưa?”

“Liên quan thôi cũng được.”

Nghe được câu hỏi này, rắn nhỏ co lại thành một mét đang nhìn Akin một cách khó chịu đột nhiên nhỏm dậy, nhìn Giản Dụ.

“Mình người đuôi cá?” Akin nghi ngờ: “Trạng thái nửa thú hóa hả?”

Anh cắt phần đuôi của mấy con cá dưới biển dán vào hai chân của con người, hình ảnh vừa xuất hiện đã run lên, hình như không đẹp chút nào.

“Không phải, đây là một loài riêng biệt, họ vừa sinh ra đã là mình người đuôi cá rồi.” Giản Dụ dừng một chút, cuối cùng vẫn không nói thêm một chuyện rằng loài này có thể biến đuôi thành hai chân sau để đi lại trên đất liền.

Akin lại bắt đầu lục lọi trí nhớ của mình, Giản Dụ không làm phiền anh, chỉ giơ tay vuốt ve rắn nhỏ theo bản năng.

Cậu có tìm được một ít sách trên mạng, tất cả tài liệu liên quan đều nói nước đôi, không cái nào chắc chắn.

Chẳng lẽ suy đoán của cậu đã sai?

“Hình như thầy của tôi từng nhắc đến rồi.” Akin có chút ngại ngùng, đây là một chuyện rất lâu về trước: “Lúc đó tôi bận làm thứ khác, không hứng thú nên không nghe kỹ.”

“Cậu yên tâm, khi nào trận đấu này kết thúc tôi sẽ hỏi thầy tôi cho!”

Nhìn Akin vỗ ngực bảo đảm, Giản Dụ nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

“He he.” Nghe cậu cảm ơn mình, Akin cười ngây ngô đáp lại: “Giúp được cậu là tốt rồi.”

“Ban đầu tôi muốn lập đội với cậu, kết quả đồng đội tôi tìm được không đáng tin chút nào.” Akin buồn bã nói, có thể thấy mắt nhìn người của anh chẳng đâu vào đâu.

“Tôi còn tính bảo vệ cậu nữa cơ, không ngờ cậu đỉnh đến vậy.” Giọng Akin càng ngày càng nhỏ: “Nếu không phải tôi cứ mặt dày mày dạn quấn cậu, có lẽ cậu cũng không cần đồng đội gì, cho dù tạm thời cũng không.”

“Tôi cũng không hiểu tại sao lại thấy cậu hợp mắt mình đến thế…”

Giản Dụ đột nhiên nhận được một đoạn bày tỏ từ tận tấm lòng: “…”

Giản Dụ có chút suy đoán về lý do tại sao Akin lại thích mình, bèn nói một câu: “Có lẽ, có liên quan…đến hình thú của tôi.”

Cậu nhớ hình thú của Akin là động vật họ mèo.

“Hả?”

Akin chưa kịp hỏi lại, đã bị rắn nhỏ mất kiên nhẫn chen vào giữa cả hai, trừng Akin.

Thấy ánh mắt của rắn nhỏ, Akin giật mình: “Thế, cậu mới quay lại nên nghỉ ngơi đi ha, tôi đi trước.”

Nói xong đã phắn ngay, cứ như bị ma đuổi.

“Đừng có dọa anh ấy.” Giản Dụ lấy tay búng nhẹ vào trán rắn nhỏ.

“Em thích thể loại này?” Thấy xung quanh không có ai, lúc này rắn nhỏ mới lên tiếng, giọng thiếu niên giận dữ vô cùng: “Em thích lông xù?”

Giản Dụ: “?”

Rắn nhỏ không phục hừ một tiếng, không phải chỉ là lông thôi à, hắn vừa có lông vừa có vảy đây, Giản Dụ thích sờ cái gì cũng có, hơn con sư tử ngố kia vạn lần.

Tại sao phải nghe tên đó lảm nhảm?

“Ta cũng có thể cho em sờ lông.”

Giản Dụ hoàn toàn không bắt kịp mạch não của rắn nhỏ: “?”

“Em muốn sờ không?”

Mắt thấy rắn nhỏ sắp biến thành rồng trong tinh hạm, Giản Dụ vội vàng ngăn cản: “Không cần.”

Cậu suy nghĩ một chút mới nói: “Akin…là đồng đội.”

Chỉ là Giản Dụ luôn một thân một mình từ trước đến giờ cũng không rõ ràng bạn bè và đồng đội là gì.

Nhưng cậu biết rất rõ, quan hệ của rắn nhỏ với cậu, hoặc nên nói là Olderhain với cậu, không phải hai loại trên.

Giản Dụ sờ rắn nhỏ một cái: “Tôi thích kiểu này của anh.”

Đây là câu trả lời cho câu hỏi ban nãy.

Mặc dù biết thích của Giản Dụ chỉ đơn giản là thích mà thôi, không có bất kì dục vọng nào, nhưng rắn nhỏ vẫn rất vui, cuối cùng cũng leo lên vai Giản Dụ lại, tựa đầu lên cổ cậu, không la lối nữa.

Sáu mươi tuyển thủ còn sót lại ngồi tinh hạm đến địa điểm diễn ra ải cuối cùng, vừa xuống tinh hạm đã có sáu mươi trái cầu livestream bay đến, mỗi một tuyển thủ một cái.

Cùng lúc đó, các phòng livestream đồng loạt sáng lên, hot nhất trong đó chính là phòng livestream của Giản Dụ.

[Giơ tay chào ~ hello vợ iu!]

[Cuối cùng cũng đến ải cuối cùng rồi, mọi người cố lên!]

[Hì hì hì, nghe nói Siti với Lodiri hợp tác á, bọn họ muốn đánh bại Giản Dụ.]

Mặc dù Giản Dụ đã thắng hai ải, nhưng nếu trận cuối không thắng thì phải đấu hiệp phụ, Cúp Đốm Lửa không có nguyên tắc ba trận thì hai là đã thắng.

Giản Dụ xuống khỏi tinh hạm, hầu hết các tuyển thủ đều quan sát cậu.

Ải thứ hai chỉ là may mắn thôi, ải thứ ba không chắc đâu!

Lần này nhất định không để cho Giản Dụ đạt hạng nhất nữa!

Nghĩ vậy, các tuyển thủ bắt đầu lắng nghe luật lệ.

Ariane và Fannini đều có mặt ở hiện trường, cầu livestream bay xung quanh hai người.

“Trước khi trận chiến cuối cùng bắt đầu, các khán giả có thể đặt câu hỏi cho tuyển thủ của chúng ta trên làn đạn á nha!” Ariane nghiêng đầu: “Câu nào xuất hiện nhiều nhất có khả năng được chọn cao lắm á ~”

Làn đạn livestream bắt đầu lướt nhanh, chằng chịt và rậm rạp như một cánh rừng.

Fannini chọn được một câu hỏi: “Có người hỏi tuyển thủ Giản Dụ rằng, hình thú của cậu là gì?”

Các khán giả chưa từng nhìn thấy hình thú của Giản Dụ, hơn nữa Giản Dụ cũng không có để lộ bất kì manh mối nào để đoán.

Ngoại trừ lúc khá yếu ớt khi ở sa mạc ra, thời gian còn lại Giản Dụ chẳng có thay đổi gì.

Hầu hết các tuyển thủ khác đã biến thành hình thú vài lần, không thì mọi người cũng đã biết hình thú của người đó.

Chỉ có mỗi Giản Dụ, bọn họ không nhìn ra gì cả.

Cầu livestream bay đến trước mặt Giản Dụ, dưới đông đảo ánh mắt nhìn mình, Giản Dụ vẫn lạnh lùng nói: “Tôi từ chối được không?”

“Thế cũng phải cho bọn tôi biết loài gì chứ?” Ariane tiếp lời: “Các khán giả tò mò lắm rồi ấy.”

“….Lưỡng cư.” Một lúc sau, Giản Dụ lôi những gì mình từng nói trước mặt nhân viên Sở Xứng đôi ra nói.

“Ồ ~ vậy cũng là sinh vật biển rồi!” Fannini thở dài, sau đó chuyển sang Lodiri: “Lodiri, anh thấy thế nào?”

Phòng livestream của Lodiri có lượt xem đứng hạng ba, nghe Fannini hỏi, gã cười lạnh nói: “Trong thực đơn của bạch tuộc có món mới rồi.”

Giản Dụ nhìn gã, không nói gì.

Cậu thấy cái tên này hơi quen, hình như có ai từng nhắc đến cái tên này với cậu.

“Vậy thì Siti, anh nắm chắc trận chiến này chứ? Nơi đây chỉ có nước và nước thôi, liệu anh có thấy khó khăn gì không?”

Số lượng xem của Siti đứng thứ hai, bề ngoài có vẻ yên lặng, nhưng lời ra khỏi miệng thì không: “Lần trước tôi có thể thắng được thì lần này cũng thế.”

“Wow! Hai tuyển thủ của chúng ta thật là nồng nặc mùi thuốc súng!” Ariane vỗ tay, nhìn sang Giản Dụ kiệm lời: “Thế tuyển thủ Giản Dụ của chúng ta có gì để nói không?”

“…Không.”

Giản Dụ có thể nói gì đây, cậu sẽ cố gắng không dùng năng lực của Siren?

Có cơn gió biển mằn mặn thổi qua, bọn họ đang đứng trên một hòn đảo, cảm giác này làm Giản Dụ rất thích, đây chính là sàn đấu cậu có thể phát huy tối đa nhất.

Nếu Siren để thua trong biển, người đó sẽ bị tất cả Siren cười nhạo.

Nếu không phải có hạn chế về thời gian, không cần một tháng, chỉ cần một ngày là Giản Dụ đã có thể hoàn thành vòng thi này.

“Xem ra tuyển thủ Giản Dụ của chúng ta rất tự tin.” Fannini tiếp lời, cố gắng hâm nóng bầu không khí: “Vậy thì không nói nhiều nữa, bắt đầu ải cuối cùng thôi.”

“Vẫn như cũ, hãy để chúng tôi giới thiệu cho các tuyển thủ và khán giả sàn đấu lần này. Vị trí chúng ta đang đứng đây chính là nơi xinh đẹp và vực thẳm cùng tồn tại.”

“Hành tinh này có diện tích đại dương lên đến 99%, hòn đảo chúng ta đang đứng và các hòn đảo xung quanh chính là phần lục địa duy nhất còn sót lại.”

“Ngoại trừ bọn nó ra, tất cả đều là đại dương.”

Ariane híp mắt cười: “Nơi đây cứ đến một khoảng thời gian hằng năm, bên dưới đáy biển sẽ xuất hiện một kì quan, điều các tuyển thủ cần làm chính là an toàn mang theo cầu livestream, dắt các khán giả đi ngắm trọn vẹn kì quan này.”

“Bọn tôi gọi kỳ quan này là — Biển sương giữa lòng đại dương.”