- Mạc Thanh Mai, em xuống lầu cho anh! - Hàn Kiến Thư đậu xe ở trước cổng nhà cô gọi điện kêu cô đi ra.
- A Hả? Có chuyện gì sao...- Mạc Thanh Mai sau ngày hôm qua trở về nhà vui vẻ lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được đến bây giờ đầu óc vô cùng mù mờ.
- Em không định đi làm sao? Hay là để anh vào nhà gặp bác gái vậy! - Hàn Kiến Thư nghe giọng điệu đã biết cô còn chưa tỉnh ngủ nên giả bộ.
- Kệ anh... muốn làm gì thì làm đi - cô đầu óc còn chưa tỉnh táo đã nói lời không suy nghĩ rồi vứt điện thoại qua một bên ngủ tiếp.
Bính Bong....
Tiếng chuông cửa dưới nhà liền lập tức kêu lên thì đôi mắt mê ngủ của cô liền lập tức mở ra.
Ôi... Hàn Kiến Thư này muốn làm thật sao?
Cô liền cấp tốc chạy xuống lầu cũng không để ý hình ảnh hiện tại của mình.
- A~ .. mẹ ơi tránh ra.. để con mở cửa cho - cô thấy mẹ vừa mới đi ra thì liền hét lên chạy vượt mặt mẹ già.
Ra tới nơi đã thấy một người con trai mặc quần áo sang trọng, khí thế hơn người đang cười tươi nhìn cô.
Mẹ ơi... chút nữa cô đã bị sắc đẹp dụ dỗ rồi..
- Anh định gặp mẹ em thật sao?- Cô nhìn vào nhà thấy mẹ đang lấp ló ngoài cửa thì nói nhỏ với tên trước mặt.
- Không thể sao? Dù gì em cũng sắp làm vợ anh rồi! - Hàn Kiến Thư nhìn hình ảnh sợ sệt của cô mà phì cười.
- Thanh Mai.. ai ở ngoài đó thế con? - Mẹ cô ở trong nhà vọng ra bên ngoài .
- Dạ.. là bạn.. bạn của con thôi ạ! - cô nuốt nước bọt thành công nói dối.
- Bạn? Hàn Kiến Thư anh là bạn của em sao... được rồi anh sẽ vào gặp mẹ em mới được - Hàn Kiến Thư nghe cô trả lời mà nhướn mày không hài lòng , bộ dáng chuẩn bị đi vào nhà thật.
- A~ .. được rồi là.. anh là chồng.. là chồng em! - cô bắt đầu lúng túng nói ra , sau đó nhìn anh - Anh đợi ở đây.. không được vào nhà đấy! Em sẽ xuống liền ...
- Hừm! Được rồi... - Hàn Kiến Thư nghe được kết quả mong muốn thì mãn nguyện gật đầu nhìn cô chạy vào nhà.
Một lát sau cô đã sửa soạn chu tất leo lên xe đi cùng với Hàn Kiến Thư.
- Hôm nay sao anh lại đến đón em? - cô ở một bên thắt dây an toàn thuận miệng hỏi.
- Việc này anh đã muốn làm từ lâu rồi.. chỉ là phải đợi thời cơ thôi - Hàn Kiến Thư bình tĩnh đáp lại lời cô.
- Mà khoan đã.. tại sao anh nhìn liền biết em là Mạc Thanh chứ.. chẳng lẽ - Cô đột nhiên suy nghĩ cái gì đó nên hỏi ngay lập tức.
- Đến bây giờ em mới nhớ ra sao... đúng là Mạc Thanh Mai rất ngu ngốc - Hàn Kiến Thư không thèm đếm xỉa lời cô mà ở một bên xem thường.
- Cái gì? Em đừng nghĩ muốn nói gì thì nói nha.. dù gì em cũng là vợ của anh đó nên cũng phải giữ mặt mũi cho em chứ! - Cô nghe Hàn Kiến Thư chê cười liền vô cùng tự nhiên nói ra.
Két....
Chiếc xe dừng lại đột ngột, thì ra là phía trước có cột đèn giao thông đã hiện màu đỏ. Chút nữa làm Mạc Thanh Mai cô đứng cả tim rồi.
- Em vừa nói cái gì? Nói lại anh nghe xem.. - Hàn Kiến Thư liền nhấc người đến gần cô hơn.
- Hả? Em.. em có nói gì đâu! - cô giả bộ ngu ngơ còn không biết mình vừa nói cái gì.
- Không nói? được rồi.... - Hàn Kiến Thư liền áp sát mặt mình vào mặt cô, còn cười vô cùng tà mị - Đây là hình phạt cho việc dám nói mà không dám nhận của em.
Môi Hàn Kiến Thư vừa dứt lời liền lập tức áp vào môi cô. Anh hôn rất nhẹ nhàng sau đó càng ngày càng tăng tốc , lưỡi anh luồn thành công vào trong khoang miệng cô. Hai chiếc lưỡi quấn quít không rời , hôn đến độ cô không biết trời đất là gì.
Tin.... tin...
Mấy chiếc xe hơi ngoài sau bóp kèn kêu lên inh ỏi vì đèn xanh mà vẫn không thấy xe phía trước lăn bánh. Tiếng kèn xe cuối cùng cũng đã làm thức tỉnh hai con người vô tư kia.
- Hừm.. khụ được rồi! Chúng ta đến công ty thôi! - Hàn Kiến Thư điều chỉnh lại giọng nói đã có chút mê mụi của mình, lẫn tránh gương mặt hấp dẫn của cô.
Cô ngồi ở một bên cho đến khi anh đã rời khỏi môi cô từ lâu mà vẫn không thể hoàn hoàn tỉnh táo . Đặt tay lên tim hình như nó còn đang đập rất nhanh , mặt cô lại một lần nữa đỏ lên.
- Sắp đến công ty rồi, em mà còn bày ra bộ mặt ngốc nghếch đó thì anh không biết sẽ làm ra việc gì với em đấy! - Hàn Kiến Thư nhìn gương mặt ngập tràn phong tình của cô mà máu nóng lại lên , cô là đang quyến rũ anh sao.
Sau khi chạy xe vào tầng hầm đỗ xe , Hàn Kiến Thư liền nắm tay cùng đi với cô vào công ty.
- Ách.. hay là chúng ta đi riêng đi - cô nhớ đến chuyện quan trọng liền dừng chân nói.
- Tại sao phải đi riêng? - Hàn Kiến đang đi trước bị níu lại liền không vui nhìn cô.
- Anh không sợ công ty sẽ có lời đồn ác ý sao?- cô ánh mắt chân thành nhìn anh.
- Anh đi với vợ của mình mà cũng cần sự cho phép của người khác sao? - Hàn Kiến Thư vẫn nắm tay cô không buông, vô cùng nghiêm túc nói - Anh là chủ tịch.. để coi bọn họ sẽ nói được gì.. nếu họ dám nói gì về em thì đừng trách.
Hàn Kiến Thư kiên định nắm tay cô cùng đi, khoảng thời gian anh kéo cô đi từ đại sảnh vào đến thang máy đã không biết có bao nhiêu ánh mắt tò mò nhìn kèm theo nhiều lời bàn tán.
- Ôi! Đó không phải là chủ tịch mới của chúng ta sao?-
- Còn cô gái được chủ tịch nắm tay là ai vậy? Thật là vô cùng có phúc... -
- Mẹ ơi.. cô gái đó không phải là Mạc Thanh Mai bạn gái của giám đốc LX sao?-
-Chẳng lẽ là một chân đạp hai thuyền... thật gê gớm -
Chỉ là câu nói của một nhân viên nào đó đã lọt vào tay của Hàn Kiến Thư khiến cho anh vừa định vào thang máy liền lập tức dừng bước.
- Ai vừa nói cô ấy là bạn gái của giám đốc LX? - Hàn Kiến Thư lập tức nắm tay cô kéo lại đi đến nhóm nhân viên đang tụ tập gần đó - Ai vừa nói cô ấy một chân đạp hai thuyền?
Nhóm nhân viên đang bàn chuyện sôi nổi thì gặp được vị chủ tịch trẻ tuổi đang hầm hầm sát khí tiến lại gần, không ai hẹn ai tất cả đều im bật.
- Ai vừa nói những lời đó thì bước ra cho tôi! - Hàn Kiến Thư không hề nhẹ nhàng như ở bên cô nữa mà thay vào là vô cùng lạnh nhạt.
Mọi người nhìn nhau run sợ, cuối cùng có hai người một nam và một nữ từ từ nhích lên phía trước.
- Thưa.. thưa chủ tịch - Cô gái cúi đầu nói không dám đối diện với vị chủ tịch trẻ tuổi.
- Hai người mau lập lại những gì mình vừa nói cho tôi xem- Hàn Kiến Thư không để hiểu hiện run sợ của cả hai người đó vào tầm mắt.
- Dạ... dạ.. thật ra là... - Chàng ttai ấp úng lên tiếng nhưng cũng có gan để lập lại.
- Nếu không nói thì đừng đến công ty làm nữa - Hàn Kiến Thư hừ lạnh nói.
- A~ dạ thưa.. tôi nói cô ấy là bạn gái của giám đốc LX - cô gái nghe đến hai chữ nghỉ việc mà hấp tấp nói lại những lời kia.
- Tôi nói cô..... cô ấy là một chân đạp hai thuyền - chàng ttai cũng bị khí thế của Hàn Kiến Thư dọa sợ mà rụt rè nói ra.
- Tốt lắm! - Hàn Kiến Thư nghe được kết quả mong muốn thì ánh mắt đã lạnh ngắt, cười nụ cười không hề lưu tình - Tất cả mọi nhân viên có mặt tại đây nghe rõ cho tôi , tôi chỉ nói một lần duy nhất sẽ không bao giờ nhắc lại lần nữa.
Hàn Kiến Thư nhìn xung quanh rồi nắm tay cô ra chính giữa đại sảnh mà tuyên bố.
- Hàn Kiến Thư tôi từ trước tới nay chưa từng yêu người nào khác ngoài một người. Cô ấy đã làm cho cuộc sống vốn bình yên và tẻ nhạt của tôi có thật nhiều màu sắc. Cô ấy làm cho tôi biết lo lắng, biết tức giận đến độ không thể kìm chế. Tôi là người hiểu rõ cô ấy nhất cũng là người cần cô ấy nhất nên tôi sẽ không vì những lời đồn thổi ở bên ngoài mà ngừng yêu cô ấy. Chính vì như thế, tất cả những người muốn làm tổn thương cô ấy thì đừng mong có kết cục tốt đẹp. Đây... - Hàn Kiến Thư đứng hoàn toàn nghiêm chỉnh nắm tay cô đẩy lên phía trước nắm vai cô - Cô gái đó là vợ của tôi, chính là Mạc Thanh Mai , cô gái đứng trước mặt mọi người! . Nếu có ai dám nói ác ý với cô ấy nửa lời thì đừng trách người chồng Hàn Kiến Thư là tôi độc ác.
Tất cả nhân viên ở đại sảnh hoàn toàn chết lặng vừa cảm động với những lời chân thành của chủ tịch nhưng kèm theo là sự run sợ tuyệt đối.
Hàn Kiến Thư thấy được biểu hiện đó thì quay lại hai cái người vừa nãy cũng đang có biểu hiện tương tự.
- Bây giờ hai người còn có gan lập lại những gì mình vừa nói nữa không? - Hàn Kiến Thư đứng khoanh tay đôi mắt không chút lưu tình.
- Dạ.. dạ... không.. không - Hai người kia cúi đầu càng thấp vốn dĩ hồn vía đã bị anh hù dọa mất rồi.
- Được, coi như tôi tha cho hai người nhưng... - Hàn Kiến Thư vẫn giữ giọng nói lành lạnh đó nói - Hai cô cậu phải làm việc trong 3 tháng mà không được lãnh lương, coi như đây là sự cảnh cáo của tôi cho toàn thể mọi người.
Hàn Kiến Thư nói một lượt liền nhanh chóng kéo cô thẳng về hướng thang máy, bỏ lại tình cảnh hỗn loạn mà ra đi.
- Mạc Thanh Mai... này.. em đang mơ tưởng cái gì vậy? - Hàn Kiến Thư sau khi đã vào được thang máy thì có cảm giác lạ nên nhìn sang cô, chỉ thấy cô ngây ngốc nhìn mình.
- A~ Hả.. không.. không có gì đâu - cô bị gọi mà giật mình. Tâm hồn cô đã bị lời tuyên bố kia mà chấn động không nói nên lời, thật sự đó là những lời từ miệng của Hàn Kiến Thư nói ra sao?
Cô tất nhiên là không tin rồi.. nhưng mà nó là sự thật!
- Hửm? Em cảm động như thế sao... nếu biết em dễ cảm động như thế thì anh đã nói từ lâu rồi - Hàn Kiến Thư vừa nhìn là biết cô đang suy nghĩ gì liền lập tức trêu chọc.
Cô vừa nghe những lời này tâm trạng lâng lâng liền biến mất một nửa.
Hừ.. cái tên này thật là.. ~>_