Henry xót xa ôm Haan trong tay. Dòng kí ức hỗn độn cứ mãi hiện lên khiến anh tan nát cõi lòng. Không để lịch sử lần nữa lập lại anh quyết định đưa cô đến cây Minh Linh đại thụ của Thánh Quang Hồ Điệp Tộc.
Nơi đây chính là cấm địa chỉ vài người nhất định của tộc mới được bước vào. Cây đại thụ mang sức mạnh của thiên sinh vạn năm có thể cứu sống bất kì ai trong cơn nguy khốn. Điều kiện để lấy sức mạnh đó chính là máu của Chân Huyết Phượng Hoàng – Hoả Phượng Hoàng
Đến nơi Henry nhẹ đặc Haan ngồi dựa lưng dưới gốc cây. Miệng anh thì thầm dòng chú pháp – Minh Linh Huyền Thiên Thuật – Triển Khai!
Cầm lấy Huyền Nguyệt Kiếm anh cắt đi dòng máu đang chảy trong cơ thể ra. Đã lâu không bị thương nên anh cảm thấy có chút đau đớn mà nhăn mặt.
Từng giọt máu đỏ rơi xuống nền đất lạnh, tán cây theo cơn gió rì rào như muốn đáp lại tiếng lòng của anh. Dòng năng lượng sáng chói từ tán cây thấp sáng cả bầu không gian mịch tối. Hàng ngàn con Thánh Quang Hồ Điệp từ đâu bay đến đậu quanh người Haan chữa trị cho cô.
Nhìn thấy pháp thuật thành công lòng anh trúc được một gánh nặng
Henry trầm ngâm nghĩ thầm – “ Có lẽ... Mình không nên làm vậy... Thật sự mình rất muốn xin lỗi cô ấy... Nhưng người có tha thứ cho ta hay không?”
Haan từ từ mở đôi mắt ra, ánh mắt cô dần phát sáng trên gương mặt vô hồn không chút cảm xúc. Henry cũng không để ý nữa, thẳng thừng anh đưa tay ra trước mắt cô – Lấy máu anh... Nếu em thấy làm vậy sẽ dễ chịu hơn...
Nói rồi anh cũng quỳ xuống đối diện chỗ cô đang ngồi.
Thấy anh dịu dàng cô bất giác đưa tay đặc lên đầu anh như một thói quen khó bỏ - Henry... Đôi cánh hồ điệp của anh đẹp lắm...
Anh thỏ thẻ lãng tránh cô vì xấu hổ. Đôi mắt buồn man mác cứ khẽ mở hờ hững chưa một lần hiện lên ý cười.
Haan – Henry... Anh có thể mở to mắt nhìn em được không... Henry à...
Trong vô thức anh hướng ánh mắt long lanh đã ướt đẫm lệ nhìn cô – Em không trách anh sao?
Đôi tay nhỏ lại vuốt ve mái tóc ấy. Cô nhỏ nhẹ cuối đầu đáp rằng – Em không trách anh... Em biết cô ấy là người anh rất thương mà...
Anh định đưa tay lên kéo tay cô ra khỏi đầu mình nhưng rồi lòng anh chợt đổi ý.
Là một kẻ cao ngạo khó gần Henry ít khi phải cuối đầu trước ai nói chi đến chuyện để người khác chạm lên được tóc anh.
Biết anh đang khó xử cô cũng tiến đến gần nói – Em để nội đan trong người anh chỉ để hiểu anh hơn thôi... Nhưng giờ điều đó chẳng còn quan trọng nữa rồi!
Anh ấm ức nhìn cô bằng ánh mắt khẩn thiết – Anh đợi người ta 5 năm rồi... Anh thật sự rất mệt... Gục ngã cả thể xác lẫn tinh thần... Mệt trong những kí ức những nỗi đau... Ngày đêm nhớ về thứ hảo huyền đó...
Cô nhìn anh dứt khoát nói – Quên đi... Đừng nhớ nữa!
Đang vui mừng trong lòng vì anh đã lung lay thì cô cảm giác một dòng nước mắt đang chảy ròng trên gương mặt bản thân. Bàng hoàng cô đưa tay gạt đi dòng nước mắt ấy.
Anh tiến đến ôm lấy Haan gục đầu vào vai cô khóc hết nỗi đau che giấu hằng năm trời. Cô cũng không phản ứng gì mà cứ chiều ý anh dang tay đón chào.
Nhìn Henry như một đứa con nít khóc nhè cô lại thấy ấm lòng hơn. Anh dám phủi đi lớp ngụy trang rắn rỏi ấy để bày hết ra sự yếu đuối của bản thân trước mắt cô. Thật không biết anh có bao nhiêu phần tin tưởng để đưa sĩ diện to lớn này cho cô giữ đây... Hay đó chỉ là một phút bồng bột trong cơn lụy tình...
Trời đông gió rét Haan hiện ra chiếc đuôi của Hồ Yêu đắp lên người cho Henry. Biết mình có phần giống Snowy nhưng không thể nào là một Cửu Vĩ Yêu Hồ tài sắc vẹn toàn như cô ấy, trong lòng cô lại vạn phần tự ti hơn...Thế gian thì mãi kì thị Hồ Yêu tộc cô chỉ đành ẩn dật sống qua ngày. Biết Henry không có ý kì thị Hồ Yêu tộc cô cũng tin tưởng hiện thân với anh.
Cái cảm giác ấm áp ấy cũng đã lâu anh không được cảm nhận lại. Chiếc đuôi với bộ lông trắng mịn màng tựa mây của Hồ Tộc... Ngày hôm đó sửi ấm người trong từng đêm đông.
Henry trong lòng rối bời cảm xúc nghĩ
- “ Snowy... Anh hết hi vọng rồi... Ngay lúc này anh không thể nghĩ đến thứ gì khác ngoài em... Có lẽ chính nỗi nhớ em đã khiến anh cảm mếm cả người con gái trước mắt, cô ấy giống hệt em vậy Snowy... Từng cử chỉ hành động... Cả đôi mắt đó nữa...”
Anh không muốn Haan lấy lại nội đan mà tìm cách tránh cô ra vì chính anh cũng hiểu rõ Winter luôn lâm le người con gái này. Vì chút ràng buộc ít ỏi đó anh đành ích kỷ làm khó cô.
Rất lâu rồi Haan mới ngui ngoai được nỗi đau nhớ người thương, đoạn tình cảm này cô cũng không muốn từ bỏ dễ dàng đến vậy. Biết rằng anh đã không muốn trả nội đan cô cũng không muốn lấy lại nữa.
Bầu không gian rơi vào im lặng một lúc lâu. Cả hai cũng vì mệt mỏi mà gục xuống nền đất hôn mê bất tỉnh.
Đến sáng tỉnh lại Henry đã không thấy Haan đâu nữa. Thật ra từ sáng sớm cô theo thói quen đã tỉnh lại đi về ngôi nhà của mình. Trước khi đi còn không quên đắp cho anh chiếc áo choàng... Còn có cả chiếc vòng tay cô đã tự tết bằng tóc của mình, cẩn thận cô đã đeo nó lên tay anh rồi mới rời khỏi.
Nhìn quanh anh chỉ thấy chiếc vòng tay thì cảm thấy hơi hụt hẫng. Đưa chiếc vòng lên anh thở dài – Tết tóc cùng chỉ đỏ... Yuna Haan... Em đang nghĩ gì chứ... Hay cũng giống như anh... Xem đối phương là một công cụ thay thế không hơn không kém?
Kết thúc tại đây. Henry rời khỏi tộc trở về thành đô Nam Chu Quốc
Trong 1 tuần sau cả trường được nghỉ học vì bão đến. Henry cũng được vua cha triệu về cung diện kiến.
Vào cung anh gặp lại Hoàng Đế Dominic Listyoon cùng Đại Hoàng Tử Darius Listyooon và Nhị Hoàng Tử Irene Listyoon
Bước chân vào hoàng cung anh như một con người hoàn toàn khác. Không chỉ còn là vẻ lạnh lùng trầm lặng của mọi ngày mà thay vào đó là khí chất cao lãnh uy nghi của một vị hoàng tử đầy tài hoa phong nhã.
Là một người yêu thích sự dịu êm trầm ấm anh cũng chọn cho mình bộ trang phục phù hợp với phong thái của bản thân. Đó là bộ hoàng phục với thiết kế mỏng nhẹ bay bổng với tà áo dài cùng 3 lớp áo ôm sát thân trên. Dáng hình mỏng manh trong bộ trang phục ấy khiến không ít người phải điêu đứng vì vẻ đẹp đấy.
Đang đi dạo trong hoa viên thì anh gặp được Liuan Ning. Nhìn sơ anh còn xém hiểu lầm là Snowy trở về... Nhìn kĩ lại nhận ra đó là Liuan Ning.
Liuan chăm chú nhìn qua lại để tìm kiếm thứ gì đó
Liuan – Nhớ ở đây có mấy đó Quỳnh Hoa sao giờ lại biến đâu rồi...
Henry tiến lại gần anh hỏi – Thánh Đế... Người tìm gì thế?
Liuan không giật mình hay bất ngờ vì anh cũng cảm nhận được hơi thở của Henry từ xa rồi
Anh nhẹ đáp – Quỳnh Hoa... Người ta nhổ bỏ rồi sao...
Henry – Con cho người đem về dinh thự trồng hết rồi... Nếu người cần có thể đến đó lấy...
Liuan quay lại nhìn Henry mỉn cười – À... Cảm ơn! Hôm khác gặp!
Nói rồi anh ấy đã hoá tan thành án mây bay đi mất. Henry ngẫn ngơ nhìn lên trời cảm thán – Chắc lại có chuyện vui gì đây... Mà tên đó có cái gì vui hả?
Cũng gần đến giờ diện kiến nên anh vội rời đi ngay sau đó. Cùng đi đến với anh là Đại Hoàng Tử Darius cùn Nhị Hoàng Tử Irene
Tất cả cùng vào đại điện không một bóng người. Trước mặt là đức vua cao cao tại thượng. Mọi người kinh cẩn quỳ xuống hành lễ trước mặt vua cha – Phụ Hoàng Vạn Phúc Kim An!
Hoàng Đế cất tiếng – Miễn lễ!
3 người lại đồng loạt đứng lên cuối đầu rồi ngước nhìn phụ hoàng thân yêu của họ.
Thân là huynh trưởng Darius mở lời – Nay phụ hoàng cho chúng con đến là có chuyện gì ạ?
Ông ta nhẹ cười đáp lời anh - Tuổi ta đã cao việc nước cần người lo liệu!
Không lòng vòng một câu đã vào thẳng vấn đề
Irene bắt lấy cơ hội liền lên tiếng nói – Cha tuổi đã cao cũng đến lúc chúng con phải báo hiếu rồi!
Darius hùa theo tiếp lời – Đúng vậy thưa cha! Con muốn cùng cha chia sẻ âu lo để bớt đi phần nào gánh nặng!
Henry im lặng nhìn 2 người họ rồi cuối đầu không nói gì. Anh đã quá chán ngán với cái cảnh cha con thâm tình này. Tất cả chỉ là một màn diễn xuất không hơn không kém... Trong lòng anh khinh bỉ tột độ vẫn phải cố kiềm chế không được cười thành tiếng trước mặt bọn họ - “ Diễn hay thật... Thấy mà phát kinh với cái buổi diễn rách này... Buồn nôn thật sự...”
- Henry... Còn con thì sao?
Tiếng của ông ta phá tan suy nghĩ của Henry
Henry giả vờ mỉm cười vui vẻ như đàn anh và nhìn lên phía hắn đáp – Nhi Thần nhỏ tuổi không sánh bằng hai anh đây!
Nghe câu trả lời ông ta lại hỏi bài làm khó anh– Chuyện Uyển Anh Thần sao rồi?
Dù rất thương Henry vì năm đó chính ông là người đã đẩy mẫu thân anh vào con đường chết nhưng chính ông Hoàng Đế Dominic, ông dành tất cả sự hoài nghi cùng sự đề phòng đặc hết lên đầu đứa con này. Tình thế có đổi thay ra sau ông vẫn hiểu rõ trong lòng Henry luôn ôm một mối hận không bao giờ ngui với ông.
Henry kính cẩn đáp – Uyển Anh Thần là Quốc Thần của Đông Lãnh... Muốn mời cũng khó... Có lẽ chúng ta không thể trực tiếp ép buộc được...
Dominic - Vậy ý của con thế nào?
Thời cơ đã đến anh chỉ đợi Dominic nói câu đấy. Mục đích chính của chuyện này là để anh đưa nội gián của Đông Lãnh Quốc vào cục ngoại giao kinh tế. Từ đó cùng Winter thao túng tiền tệ của Nam Chu để dễ dàng điều khiển hơn.
Henry đề xuất – Trước tiên cần tạo ra giao hảo giữa 2 nước trước như vậy việc mời Uyển Anh Thần về sẽ dễ dàng hơn!
Irene liền phản bác lại ý kiến của Henry– Nam Chu xưa nay khó thuần ắc gay khó dễ giữa đôi bên! Em có mấy phần chắc chắn họ sẽ hợp tác với ta chứ?
Darius ngờ ra gì đó hỏi – Em có chắc làm vậy có thể mời được nữ thần về chứ?Đông Lãnh nhiều lần lâm le chiếm nước không lẽ nào lại có thể tin tưởng chúng ta dễ vậy?
Henry mỉm cười nhẹ nhàng đáp lời bọn họ – Muốn lợi phải mạo hiểm! Dù không mời được Uyển Anh Thần thì ít nhất chúng ta cũng có đầu giao dịch lớn. Một đại cường như Đông Lãnh chắc chắn sẽ là một lựa chọn không tồi! Với lại người kế vị tiếp theo của Đông Lãnh là kẻ biết điều... người mới thế lực chưa vững chắc thì dựa vào đâu lại dám gây sự với chúng ta cơ chứ! Nam Chu Quốc không bằng Đông Lãnh nhưng so về độ liên kết giữa các thế lực Đông Lãnh Quốc bấy giờ như một nắm cát trên tay! Nội bộ chia rẽ ai cũng muốn có lợi cho bản thân trước tiên. Nếu đoán không sai Winter Lounie Ying cũng nằm trong số đó... Anh ta sao lại không dựa vào chuyện này để bình ổn thế lực bị lung lay. Thay vì gây sự sao ta lại không biến hắn ta làm một đồng minh cho chúng ta chứ!
Dominic nhìn Henry lòng không khỏi tán thưởng – “ Khá lắm... Cả chuyện này cũng điều tra rõ đến vậy... Cho nó vào học viện Tinh Tú thật là quyết định đúng đắn!”
Dominic gật đầu nhìn Henry tự hào – Được đó! Cứ thế mà làm! Henry ta rất thích cách làm việc của con!
Henry cuối đầu – Phụ Hoàng quá khen! Con chỉ làm đúng chức trách của mình! Dù không góp sức nhưng sẽ hết sức góp công cho cục diện đất nước!
Irene và Darius mỉm cười tán thưởng – Vậy anh sẽ giúp em! Ý hay lắm Henry!
Ngoài miệng nói lời ngon ngọt còn trong lòng họ đã nổi bừng ngọn lửa ganh ghét.
Hoàng Đế có chuyện đã bãi triều. 3 người cũng được ra về
Vừa tan triều Darius đi cạnh Henry đã không giấu nổi sự tức giận mà khiêu khích anh – Thông Minh giống cha! Không như con ả đó nhỉ?
Nghe lời nói khích tướng cực mạnh của Darius anh cũng cố hít một hơi kiềm chế cơn giận lại rồi trả lời – Đỡ hơn ai đó thừa hưởng gen mẹ thật vượt trội ấy mà!
Mẹ của Darius xuất thân là nô tì ở phòng giặc giũ trong cung nên câu nói của Henry chả khác nào vả vô mặt Darius một cú đau đớn cả. Hắn ta lại phùng mang trợn má lên giọng dạy đời – Mày đừng có ở đó toả vẻ thanh cao!
Henry hả hê quay qua vỗ vai Darius – Thanh cao hai chữ này còn nhẹ quá! Phải gọi là khác vài đẳng cấp mới đúng! Tao là chính tông hoàng tộc còn mày thì không!
Darius – Một chức hậu bị phế thì có gì để lên mặt chứ?
Henry – Phế ai? Ai phế? Mày dám nói với mọi người ở đây là đã phế hay chưa? Nói!
Darius cứng miệng không nói nên lời. Cơn tức cũng lên đến đỉnh điểm anh nắm chặt nắm đấm lại không để nó bộc phát ra ngoài.
Henry nhìn gương mặt đỏ hơn ớt của Darius cười nham nhở vào mặt hắn ta – Gì chứ... 7,8 hay 9 năm vẫn chưa thấy ai lên hậu nhỉ? Thiếp thân mãi là thiếp thân thấp kém Hạ Tiện! Đích Thứ phân biệt Hậu vị chỉ có một phi tần ngàn vạn người cũng không thể so bì!
Hết giới hạn chịu đựng Darius đưa tay tát cho Henry một cái làm cả đại điện nháo nhào. Mọi ánh mắt của các nô tì cùng cảnh vệ đổ dồn về phía hai vị hoàng tử đang tranh cãi giữa đại điện.
Darius ầm ĩ quát – Mày Ngon Nói lại xem?
Henry lần nữa bật cười, giọng khinh bỉ nói khẽ hai từ - Hạ Tiện!
Darisu dằn lấy cổ áo Henry đấm cho anh một cái đau điếng người – Tao nói đấy rồi sao? Ả cũng chết rồi còn ai chống lưng cho mày?
Henry hiên ngang đứng nhìn Darius nghiêm nghị nói lớn – Bất kính tiên hậu người biết sẽ có hậu quả gì không?
Darius không quan tâm quát vào mặt Henry rằng – Làm gì? Mày ngon động vào tao thử xem?
Henry – Hoá ra người như mày cũng chỉ biết làm như vậy thôi à?
Mọi người xung quanh bắt đầu hoảng sợ. Tình báo bên cạnh Henry cũng thấy ám hiệu mà chạy đi báo với Hoàng Đế mọi chuyện đang diễn ra. Xung quanh thì lên tiếng chỉ trích Darius:
- Ai chẳng biết Hoàng Đế nặng tình giữ Henry lain... Hắn ta không biết thân phận mà...
- Đắc sủng một tí lại lên mặt...
- Lần này xem ai cứu được hắn đây... Tam Hoàng Tử lại được binh vực là cái chắc rồi!
Darius vung đấm vào Henry làm anh ngã đập lưng vào tường. Gương mặt đắc thắng anh cười sỉ nhục Darius rồi dùng pháp thuật đẩy anh ta ra – Để xem mày còn gáy được bao lâu!
Cảm giác rất đau nhưng lòng anh rất hả hê với chiến thắng của mình, khi chính anh đã chọc tức được Darius chính thức có chuyện để hạ uy tín hắn ta xuống trước sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ