2 giờ chiều, trong phòng vệ sinh VIP ở tầng hai mươi ba của cao ốc khu Golden Coast, Chicago. Triệu Hương Nông cẩn thận kiểm tra xung quanh một vòng, đúng như mong muốn của cô, trong nhà vệ sinh không còn ai khác ngoài cô.
Cô nhìn bản thân trong gương rồi hít sâu một hơi. Đáng chết, bộ lễ phục trên người sắp khiến cô nghẹt thở rồi.
Nửa tiếng nữa Triệu Hương Nông cần đi đến hai cuộc hẹn của mình. Để tiết kiệm thời gian nên cô hẹn hai người kia ở cùng một địa điểm. Một cuộc hẹn ở tầng hai mươi ba, một cuộc hẹn khác ở tầng hai mươi bảy, nếu nói là đi gặp người chi bằng nói là đi đàm phán.
Đối tượng mà cô phải đàm phán là tình nhân của ba mình và bạn gái của vị hôn phu.
Triệu Hương Nông không có thời gian và lòng kiên nhẫn để dây dưa với hai người phụ nữ kia. Vì vậy, cô cần bộ lễ phục trên người để cho đối phương một đòn phủ đầu, từ đó mà giải quyết vấn đề một cách gọn gẽ.
Cô khoác trên người bộ lễ phục màu đen tuyền có đệm vai, thắt eo, dài đến quá đầu gối, phối với chiếc thắt lưng màu đỏ. Chuyên ngành của cô là quan hệ công chúng xử lý khủng hoảng, một trong những yếu tố quan trọng của công việc xử lý khủng hoảng chính là ấn tượng đầu tiên.
Màu đen và màu đỏ kết hợp với nhau sẽ tạo nên hiệu quả bức người.
Ưỡn thẳng lưng, Triệu Hương Nông nhìn khuôn mặt của mình trong gương, một tuần trước cô vừa mới đón sinh nhật lần thứ 24.
Năm 10 tuổi là bước ngoặt trong cuộc đời cô. Cô còn nhớ, đó là một ngày hè, trong mỏ than tối tăm, bé gái đen nhẻm là cô cầm than nắm trong tay. Cô giấu mẹ lén đến làm thêm ở mỏ than, chuyển ba hòn than nắm cô sẽ được trả một xu.
Trong ánh hoàng hôn ngày hè, người đàn ông cao quý đó xuất hiện trước mặt cô và gọi: "Tiểu Nông."
Đó là ba của cô, Triệu Diên Đình.
Kể từ ngày hôm đó, cô từ Lý Hương Nông trở thành Triệu Hương Nông. Cô và người mẹ luôn đau ốm của mình chuyển sang Mỹ. Từ đứa bé trong mỏ than trở thành người thừa kế duy nhất của tỷ phú họ Triệu.
Triệu Hương Nông có một tuổi thơ đầy thiếu thốn, khiến cô thiếu dinh dưỡng trầm trọng, nên cô dậy thì muộn hơn so với những cô gái cùng trang lứa. Khi những cô gái khác đã cao ráo duyên dáng, thì cơ thể cô mới bắt đầu cao lên. Khi những cô gái khác đã tạm biệt vẻ non nớt và đám mụn trứng cá thì cô mới...
Cô gái Triệu Hương Nông 24 tuổi có khuôn mặt hình quả táo, cộng thêm những đường nét phúng phính trẻ con mãi bám lấy cô. Bách Nguyên Tú lúc nào cũng nói nhìn thấy mặt cô là anh ta muốn cắn một cái, anh ta còn nói cắn một cái thì nhất định sẽ nghe thấy tiếng "rộp" giòn giã.
Khi nhắc đến viên minh châu trong tay Triệu Diên Đình, rất nhiều người đã nói tiểu thư nhà họ Triệu giống như cơn gió nhẹ trên cánh đồng vào buổi sớm mai, là que kem Mocha ngọt ngào trong ngày hè.
Đúng là như vậy sao?
Triệu Hương Nông nhếch miệng cười.
Cô khẽ duỗi tay ra chạm vào khuôn mặt được gọi là cây kem Mocha trong gương. Đúng vậy, khuôn mặt của cô quả thực rất dễ lay động lòng người, trong trẻo ngọt ngào, không rành sự đời.
Cũng chỉ có mình cô biết bên dưới vẻ ngây ngô không rành sự đời này là một linh hồn sa đọa.
Triệu Hương Nông ngẩn người nhìn vào gương thật lâu, đến khi âm báo của chiếc điện thoại đặt bên cạnh vang lên thì cô mới hoàn hồn, cô duỗi tay lấy son môi ra.
Sau khi đã tô một lớp son thật đậm, Triệu Hương Nông vẫn chưa hài lòng. Gương mặt cô nhìn rất trẻ con, khi phối với bộ lễ phục trên người và đôi môi đỏ rực, trông cô giống như một con nhóc mặc trộm quần áo của mẹ vậy.
Cô tô thêm một lớp son, kẻ mắt thật đậm, đổi khuyên tai kim cương thành khuyên tai ngọc trai.
Ừm, như này có vẻ ổn hơn rồi! Ít nhất, chỉ cần cô không cụp mắt hay nhếch miệng thì trông cô cũng ra dáng đấy chứ.
Vẫn còn mười lăm phút nữa.
Trong mười lăm phút này, cô cần ôn lại cách nói chuyện với hai đối tượng đàm phán kia, ví dụ như lời nói, biểu cảm hay giọng điệu.
Trên đời này, những người có địa vị càng cao thì càng sợ làm việc không chu đáo. Cái tình tiết cầm tiền đập người trong phim đều là chuyện bịa đặt mà thôi.
Nhìn vào gương, Triệu Hương Nông ôn lại cách nói chuyện và biểu cảm cần thiết, phải nói những gì với người ở tầng hai mươi ba, cần biểu đạt những gì với người ở tầng hai mươi bảy.
Năm phút cuối cùng trong thời gian ôn tập đã xảy ra một chuyện.
Trong gian phòng cuối cùng trong phòng vệ sinh vang lên tiếng chuông điện thoại. Dù chiếc điện thoại đó đã được chuyển về chế độ rung, dù chủ nhân của chiếc điện thoại đã ấn phím tắt nguồn ngay khi điện thoại vừa vang lên, nhưng Triệu Hương Nông vẫn nghe thấy.
Cũng có nghĩa là, trong phòng vệ sinh này còn có một người khác. Nói cách khác, người đó đã nghe sạch những lời cô lẩm nhẩm ban nãy, đương nhiên, cũng bao gồm những lời chửi bậy của cô!
"Bất kể là người nào, lập tức ra đây cho tôi!" Triệu Hương Nông đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói với người bên trong.
Một phút sau, Triệu Hương Nông vẫn không nhận được bất kỳ lời hồi đáp nào.
Triệu Hương Nông duỗi tay ra, thử đẩy cửa ra.
Khi cô vừa chạm tay vào cửa thì cánh cửa từ từ mở ra.
Rất lâu về sau, Triệu Hương Nông vẫn nhớ khung cảnh đó.
Cánh cửa được vẽ hoa thược dược màu vàng từ từ mở ra.
Dường như, trong nháy mắt, Triệu Hương Nông cho rằng mình đã lạc vào một thế giới xa xưa nào đó: Vườn địa đàng, cây táo, ánh nắng vĩnh hằng, quả táo tươi ngon, con rắn, chim muông có màu sắc rực rỡ.
Trên bức tường xung quanh có rất nhiều màu sắc được hòa trộn vào nhau, đây là phòng vệ sinh để giải quyết nhu cầu nào đó của con người.
Những người đã từng đến phòng vệ sinh ở tầng hai mươi ba trong tòa nhà này đều dặn đám bạn rằng: Nhất định phải đến phòng vệ sinh VIP.
Bây giờ, Triệu Hương Nông đã biết, những người đã từng đến tầng hai mươi ba mà không vào phòng vệ sinh này thì đúng là thua thiệt. Chỉ cần nhìn xung quanh một vòng, Triệu Hương Nông liền biết trên bức tường đều là bút tích của các bậc thầy bích họa.
Mà người kia, người đàn ông trẻ tuổi có vóc dáng cao lớn kia giống như nhân vật duy nhất được khảm vào trong tranh. Nếu không phải vừa rồi điện thoại vang lên, nếu không phải người đàn ông kia đang cười với cô, thì Triệu Hương Nông cho rằng người đàn ông đang đứng dưới cây táo chính là người trong tranh.
Nếu như Bách Nguyên Tú được ví với tuấn mã Ả Rập, vậy thì người đàn ông trước mắt này chính là con nai trong vườn địa đàng.
Cô nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô, không ai lên tiếng.
Mấy phút sau, ánh mắt của Triệu Hương Nông dừng ở trên chiếc giầy đá bóng của người đàn ông. Cô đã đoán được đại khái vì sao người đàn ông lại xuất hiện ở trong phòng vệ sinh nữ này rồi.
Dù người đàn ông ăn mặc khá bảnh bao, thế nhưng đôi giầy đá bóng anh ta đang đi lại bộc lộ vài đặc điểm thuộc về anh ta. Đôi giầy trên chân anh ta thường xuất hiện trong những cửa hàng bách hóa trong dịp Black Friday hằng năm, giá của nó là mười đô la.
Ba của cô là ông trùm ngành bách hóa mà.
"Ra ngoài!" Triệu Hương Nông lắc lắc điện thoại, nói.
Người đàn ông bước lên một bước, Triệu Hương Nông xoay người đi trước anh ta.
Quay về vị trí ban đầu, Triệu Hương Nông đứng đối diện người đàn ông. Người đàn ông trước mặt có vẻ không lớn tuổi hơn cô là bao, cũng là người tóc đen da vàng giống như cô.
Người đàn ông có một đôi mắt rất đẹp, Triệu Hương Nông chắc chắn trong một trăm triệu người cũng không thể tìm ra đôi mắt đẹp như vậy. Đó là một đôi mắt đen láy, giống đôi mắt của một loại động vật trong rừng sâu.
Đôi mắt đẹp đẽ cộng với những đường nét tinh xảo trên khuôn mặt kia, Triệu Hương Nông thầm nghĩ đây đúng là khuôn mặt khiến mấy cô gái phát cuồng.
"Duỗi tay ra!" Triệu Hương Nông nói với người đàn ông.
Vì người đàn ông rất cao lớn, nên Triệu Hương Nông phải ngẩng đầu nói với anh ta.
Chần chừ một lúc, người đàn ông chậm chạp duỗi bàn tay vẫn luôn giấu ở phía sau ra.
Quả nhiên!
Triệu Hương Nông đã từng nghe một số việc, một số người khoác trên mình những bộ lễ phục sang trọng rồi tìm cách trà trộn vào những buổi dạ tiệc, tiệc rượu, hôn lễ... Sau đó lén lút lấy trộm những chai rượu vang đắt đỏ, rồi rao bán chúng trên thị trường rượu vang.
Triệu Hương Nông biết có người đang tổ chức lễ cưới trên tầng hai mươi tư. Cô còn biết, có người trà trộn vào hôn lễ rồi lấy mất chai rượu vang quý giá của ba cô dâu.
Nghe nói, chai rượu vang đó là quà cưới mà ba của cô dâu định tặng cho con gái mình.
Cho nên, người đàn ông trước mắt này chính là kẻ trộm rượu vang. Triệu Hương Nông rút điện thoại ra trước mặt người đàn ông.
Bàn tay với những ngon tay thon dài cướp mất điện thoại của cô.
"Tôi không có ý định cướp điện thoại của cô." Người đàn ông cầm điện thoại, nói bằng tiếng Trung lưu loát dễ nghe.
Đồ khốn! Đã cầm trong tay rồi còn bảo không cướp.
Người đàn ông một tay cầm điện thoại một tay cầm chai rượu vang vội vàng nói: "Không như những gì cô đang nghĩ đâu, tôi hoàn toàn không muốn chuyện ra nông nỗi này, mong cô cho tôi một phút để giải thích. Cô dâu ở trên tầng hai mươi tư đã từng hẹn hò với tôi mấy lần. Vì cô gái đó đáng yêu nên tôi mới bỏ chút thời gian đi xem phim hoặc đi dạo trong công viên với cô ấy một hai lần. Nhưng hình như cô ấy đã hiểu nhầm, cô ấy đưa ra yêu cầu muốn kết hôn với tôi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi không có ý định đó, sau đó hình như cô ấy đã bị tổn thương. Một tuần trước cô ấy nói với tôi cô ấy sắp kết hôn, cô ấy còn mời tôi tham dự hôn lễ của cô ấy. Thế là, tôi liền mượn bộ vest của bạn để tham dự hôn lễ đó. Sau đó, đột nhiên cô ấy bảo tôi hãy mang cô ấy rời khỏi đây, lời của cô ấy khiến tôi sợ chết khiếp, tôi nói rằng đó là chuyện hoàn toàn không thể."
"Thế là..." Người đàn ông phanh vạt áo vest ra.
Triệu Hương Nông liền nhìn thấy vết rượu vang trên áo sơ mi trắng trong chiếc áo vest.
Người đàn ông nói với vẻ bất đắc dĩ: "Cô ấy đã hắt rượu vang vào người tôi. Chuyện khiến tôi đau đầu chính là, đây là bộ vest tôi mượn của bạn."
Giọng điệu của người đàn ông trở nên khá lúng túng: "Tôi đã lấy hết tiền lương làm thêm tháng này mua bánh xe rồi, nên bây giờ trên người tôi không còn đồng nào để mua bộ vest khác đền bạn mình. Thế nên, lúc rời khỏi hội trường hôn lễ tôi liền lấy chai rượu này!"
Người đàn ông lắc chai rượu trong tay: "Lúc đó tôi nghĩ, có lẽ tôi có thể mang nó đi đổi một bộ vest, sau đó chuyện thành ra như này... Tôi nói như vậy cô có hiểu không?"
Triệu Hương Nông gật đầu.
"Cho nên, cô sẽ không báo cảnh sát chứ?" Người đàn ông hỏi tiếp.
"Không đâu. Anh đã giải thích rồi, nên tôi sẽ không báo cảnh sát nữa." Triệu Hương Nông nói với anh.
Người đàn ông trả điện thoại cho Triệu Hương Nông.
Đúng là một gã cả tin. Chỉ riêng chuyện hắn đã nghe hết những lời cô lẩm bẩm kia, thì hôm nay hắn gặp xui xẻo rồi!
Lần này, Triệu Hương Nông không để cho người đàn ông đó cướp mất điện thoại của mình nữa, cô gọi điện cho giám đốc nhà hàng.
"Không phải cô nói không báo cảnh sát sao?" Khuôn mặt người đàn ông như đưa đám.
"Anh đã hỏi một vấn đề rất ngu ngốc!" Triệu Hương Nông bỏ điện thoại vào trong túi xách, nhìn đồng hồ một cái. Đáng chết, cái gã không biết chui ra từ đâu này đã lỡ dở của cô những mười phút.
"Vừa rồi, tôi thật sự tin cô sẽ không báo cảnh sát đấy."
Lại là một tên không mang não ra đường! Triệu Hương Nông chắc chắn vị trước mắt mình thuộc về những kiểu người vĩnh viễn không cùng một thế giới với cô, nên cô không cần giả bộ với hắn.
Thế là, cô liền nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường. Bây giờ cô chỉ cần đợi giám đốc nhà hàng vào đây dẫn người này đi là được, cô không muốn nhiều lời với anh ta.
Có điều, hình như người đàn ông vẫn còn lời muốn nói.
Ngón tay người đàn ông từ từ chỉ vào mắt cô: "Đôi mắt của cô nói cho tôi biết cô là một người thành thật, cô không phải là người biết nói dối."
Ngay lập tức, Triệu Hương Nông như bị ai đập cho một phát.
Trước kia, rất lâu rất lâu về trước, có một người đã nói với cô những lời y như thế này.
Theo ngón tay đang chỉ vào cô, Triệu Hương Nông nhìn rõ đôi mắt của người đàn ông.