Đoán Quẻ

Chương 4



Vốn dĩ Tuân Nhược Tố có thể lựa chọn con đường ăn no chờ chết, nhưng từ khi “cải tử hồi sinh”, số mệnh của cô đã gắn bó với Tiết Đồng theo một cách không thể lý giải được. Theo lời Tiết Đồng, việc siêu độ linh hồn có chỉ tiêu nhất định, nếu không đạt chỉ tiêu thì đúng giờ Tý mỗi ngày sẽ chịu nỗi đau như bị vạn mũi tên xuyên tim.

Mỹ nữ mê người rất giỏi giả vờ giả vịt, Tiết Đồng thở dài nói: “Từ giờ trở đi cô chính là châu chấu bị buộc cùng một sợi dây với tôi. Vốn dĩ tôi không muốn liên lụy bất kỳ ai, nhưng ai ngờ được Tuân gia các người lại thích gây phiền toái như vậy...Em gái, thật lòng mà nói thì tôi là một phiền toái lớn đó.”

Nếu chữ viết có thể thành tinh, từ “dáng vẻ kệch cỡm” chắc chắn sẽ hóa thành Tiết Đồng.

Tuân Nhược Tố luôn cảm thấy Tiết Đồng ẩn giấu rất nhiều bí mật. Ví dụ như chữ Phạn “归” kia, Tiết Đồng hiểu ý nghĩa của nó nhưng cố tình giữ im lặng. Ngoài ra, tuy Tuân gia cũng xử lý các vấn đề liên quan đến cô hồn dã quỷ lang thang nhưng nào có thể sánh bằng độ chuyên nghiệp của Tiết Đồng. Chắc hẳn phải có lý do gì mà tiểu quỷ này vẫn còn lảng vảng trên đời. Tuân Nhược Tố có thể bói ra, nhưng không giải được.

“Ngươi bám lấy ta cũng vô dụng.” Tuân Nhược Tố lười biếng vươn vai rồi nói với tiểu quỷ kia.

Nửa tiếng sau khi rời quan tài là đủ để xua tan chứng uể oải sau khi thức dậy của Tuân Nhược Tố, “Ta chỉ là một thầy bói bản lĩnh kém, nói không chừng dì ăn mặc sang trọng này mới giúp được ngươi.”

“......Dì!?”

Nụ cười trên mặt Tiết Đồng trong phút chốc đông cứng.

Tuân Nhược Tố nhẫn nại giải thích: “Xem ra tôi chỉ lớn hơn đứa trẻ này vài tuổi, Tiết tiểu thư cũng luôn miệng gọi tôi là “em gái” còn gì, nên gọi cô là “dì” thì nghe vẫn trẻ chán mà?”

“.....” Tiết Đồng suýt nghiến gãy răng.

Tiểu quỷ không thể hiểu được ẩn ý trong lời nói của những người lớn. Hắn muốn đến gần Tuân Nhược Tố nhưng cô lại muốn đẩy hắn về phía Tiết Đồng, tuy trong lòng hắn rất căng thẳng nhưng vẫn thận trọng bước hai bước, rụt rè kêu: “D-...”

Chữ “Dì” còn chưa thành tiếng thì miệng tiểu quỷ như bị khâu lại bởi những sợi chỉ vô hình. Tiết Đồng lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: “Gọi chị, hiểu thì gật đầu, nếu không ta sẽ dẫm nát hồn phách của ngươi!”

Tiểu quỷ tủi thân gật đầu. Khi hắn còn sống rất thích xem TV, bộ dáng vừa rồi của Tiết Đồng giống hệt các nữ chúa trong phim, hay các mụ yêu tinh trong truyện cổ tích.

Bà cô này lại tiếp tục trừng mắt nhìn hắn. Dường như tiểu quỷ cũng không phải đứa trẻ được nuông chiều từ bé nên tỏ ra rất nhanh trí và xảo quyệt. Hắn hơi bĩu môi rồi thì thầm: “Chị.”

Tiết Đồng nghe xong mới bình tĩnh lại.

Nàng dùng hai ngón tay nâng cằm tiểu quỷ, xem xét hai bên trái phải rồi tặc lưỡi: “Mới chết ba ngày thôi, còn chưa qua đầu thất nên lẽ ra không thể nào có chấp niệm lớn như vậy, trong nhà không có ai túc trực bên linh cữu sao?”

Vẻ mặt tiểu quỷ đột nhiên biến đổi. Vừa mới trước đó thái độ của hắn có thể xem là yếu đuối phục tùng, nhưng khi đề cập đến việc túc trực linh cữu, hắn liền lúng túng bày ra vẻ mặt dở khóc dở cười: “Gia đình em không còn ai.”

“...”

Tuân Nhược Tố ấn ngón tay cái vào khớp thứ hai của ngón giữa, bỗng cô thở dài: “Hình Thân Khắc Hữu, Thiên Sát Cô Tinh.”

*Hình Thân Khắc Hữu, Thiên Sát Cô Tinh: Người thân, bạn bè, và những người liên quan đến người này đều sẽ gặp họa.



“Trong nhà không còn ai sao?” Tiết Đồng nhún vai: “Vậy bó tay rồi, ngươi chờ đến khi hóa thành tro bụi đi.”

Tuân Nhược Tố liếc nhìn nàng: “Trên đời này không phải chỉ Tuân gia mới có thể làm nghề tướng số, nên huyết mạch có đoạn tuyệt cũng không sao, nhưng điện Diêm Vương chỉ có một người phụ trách luân hồi...Khuyên kẻ khác hóa thành tro là chuyện tổn hại *âm đức. Hiện tại tôi cũng được tính là một phần của cô rồi, mong cô sống tùy hứng cũng đừng làm liên lụy đến tôi.”

*Âm đức: Công đức được ghi nhận ở cõi âm, tương tự như công đức của người sống.

Thiên hạ này có hàng tỉ con người, hàng triệu loài quỷ, nhà có Thiên Sát Cô Tinh cũng không hiếm, thời chiến loạn trẻ mồ côi khắp nơi, luôn phải có biện pháp loại bỏ chấp niệm để linh hồn trở lại luân hồi, nếu không hệ thống này sớm đã sụp đổ.

Tuy nhiên Tuân Nhược Tố hoàn toàn không rõ cách thức vận hành của việc này. Nhưng nỗi đau “vạn tiễn xuyên tâm” của Tiết Đồng rất có khả năng liên quan đến nó.

Một đứa trẻ mười hai mười ba tuổi đã đủ nhận thức để hiểu được một số khía cạnh của cuộc sống, có thể hiểu được chuyện sinh tử, nên dĩ nhiên cũng hiểu được ý nghĩa của từ “tan thành tro bụi“. Tiểu quỷ khẽ run lên, sau đó lấy hết can đảm nắm góc váy của Tiết Đồng: “Em cũng không sợ chết...”

Tiết Đồng phớt lờ đứa trẻ. Trên đời này có rất nhiều người không sợ chết, một số kẻ còn dám nhảy lầu, nên không sợ chết thì có gì đặc biệt đâu. Nàng mỉm cười quay đầu lại nhìn huyết mạch cuối cùng của Tuân gia: “Tôi còn tưởng cô không quan tâm chuyện này.”

“Tôi không phải người giỏi đấu tranh, việc đã đến mức này, tạm thời tôi không thể thoát khỏi cô, nên tốt nhất là học cách chấp nhận và thích nghi thôi.” Tuân Nhược Tố vừa nói vừa xoa mắt cá chân của mình. “Có thêm người nữa bước vào cuộc đời tôi thôi, không khác gì so với quá khứ.”

“...” Trong một lúc Tiết Đồng không biết cô quá lạc quan, hay tính tình trời sinh lạnh nhạt, vạn vật đều không để tâm.

“Đi thôi.” Tuân Nhược Tố đạp chân xuống đất: “Tiểu quỷ này do tôi dẫn đến, theo nhân quả tôi nên tiễn hắn ra đi.”

Nói thì dễ, nhưng khi đi đến bên rìa cánh đồng cô mới chợt nhận ra họ đang ở vùng đồng không mông quạnh, khu dân cư gần nhất cũng phải cách đây hai cây số. Trời vẫn còn rất tối, ma còn không có nói chi đến một chiếc xe nào chạy ngang qua, khung cảnh xung quanh hoang vắng đến đáng sợ.

Tiểu quỷ một tay ôm kèn Sona, một tay nắm góc áo của Tuân Nhược Tố: “Chị ơi, em không biết bay hay độn thổ đâu.”

Chỉ khi thật sự thành ma ta mới nhận ra những tình tiết được chiếu trên TV hay mô tả trong sách như lấy đồ vật từ xa, đi một trăm dặm trong tích tắc, đều bất khả thi. Kỹ năng phi thường duy nhất ta có được lại khá vô dụng - triệu hồi gió tà.

Một lớn một nhỏ cùng hướng mắt về Tiết Đồng.

“...” Tiết Đồng quen sống trong nhung lụa, xưa nay người khác muốn nhờ nàng đều phải dâng vàng dâng bạc, còn tùy thuộc vào chuyện nàng có muốn hay không. Nhưng chỉ qua một đêm, nàng phát hiện mình đã rơi vào bàn tay sai khiến của ai đó.

Trong lòng hừ một tiếng, nàng bỗng muốn đào tung mồ mả Tuân gia lên. Nhưng nàng vẫn muốn giữ lại vài phần mặt mũi nên rốt cuộc vẫn rút điện thoại gọi một cuộc. Nửa giờ sau, một chiếc siêu xe thể thao xuất hiện bên rìa cánh đồng.

Gầm xe thể thao quá thấp, trên đường đi liên tục xuất hiện âm thanh va quẹt. Tuy nhiên Tiết Đồng trông có vẻ là kẻ có tiền và không để tâm đến chuyện này. Tuân Nhược Tố cũng không muốn xen vào chuyện của người khác nữa - hai ngày nay nàng đã phải quản quá nhiều chuyện rồi.

Xe cũng không chạy vào thành phố. Trước đây Tiết Đồng có mua một căn biệt thự ở gần đây, tiếp giáp ba danh lam thắng cảnh cấp 4A, về sau quy định xây dựng bị thắt chặt nên không thể xây dựng trên mảnh đất này, tuy nhiên phần đất cô đã bán cho các chủ đầu tư vẫn còn nguyên.

Dọc đường, họ biết được tiểu quỷ này tên là “Trương Việt.” Cha mẹ hiếm muộn và gia cảnh không khá giả, ông bà đều đã qua đời, mẹ hắn mang thai ở tuổi bốn mươi, bất chấp vấn đề sức khỏe, sau đó mất vì sinh khó. Còn cha hắn làm giáo viên ở trường tiểu học trong làng, thiệt mạng trong một vụ tai nạn thương tâm trên đường đi làm về, gia phả vô cùng thưa thớt, xét về họ hàng phải đếm ngược bốn đời mới tìm được.

Bốn đời họ hàng là quá xa, ngay cả con nối dõi cũng rất khó kiếm. Tuân Nhược Tố hạ cửa xe xuống, chống cằm đăm chiêu nhìn những bóng cây lúc bốn giờ sáng lướt qua, trong xe có một con ma triệu hồi gió, còn trước mặt ập đến những cơn gió đủ mạnh để thổi bay lông mi giả. Tiết Đồng không nhịn được mà hỏi: “Cô đang nghĩ gì vậy?”

“Đang nghĩ sao mà chiếc xe này chật đến thế.” Tuân Nhược Tố nhận xét, đôi chân dài của cô phải rụt lại dưới ghế.



Đây là chiếc xe thể thao hai chỗ ngồi, mặc dù cũng có ghế sau nhưng không có cửa ra vào và không gian cũng rất chật chội. Có lẽ sẽ phù hợp để một đứa trẻ ngồi vào, nhưng Tuân Nhược Tố cao 1m7 nên chân cô chiếm gần hết không gian, ngồi chỗ này khiến cô có cảm giác chân mình sắp cụt đến nơi.

“Ráng chịu đi.” Thật ra Tiết Đồng cũng thở dài một hơi: “Cô nhìn Trương Việt đi, nhỏ tuổi nhưng không ầm ĩ gì.”

“...” Tài xế của Tiết Đồng cảm thấy trong xe như có luồng gió lạnh ùa vào, thổi mãi không đi. Nãy giờ càng nghe cô chủ nói chuyện càng thấy bất ổn.

Trong xe có ba người sao? Còn có một đứa trẻ hiểu chuyện??

Rất may biệt thự của Tiết Đồng không xa, trên đường đi cũng không kẹt xe, nên mặc dù phải chờ vài trạm đèn giao thông nhưng chỉ cần nửa tiếng là đến nơi.

(Lời của Editor: Tác giả có ám ảnh gì với “nửa tiếng” không mà mốc thời gian nào cũng là nửa tiếng vậy:)))

Lái xe rất quen thuộc với tuyến đường này vì vốn dĩ anh ta xuất phát từ biệt thự. Biệt thự này là khu nghỉ dưỡng, quanh năm hiếm khi thấy mặt cô chủ, bất động sản đều do người khác quản lý, tài xế chỉ cần làm việc năm sáu ngày một tháng nhưng lương khá cao, yêu cầu duy nhất chính là giống như hôm nay, lúc được gọi phải có mặt.

Biệt thự ngoại trừ tài xế còn có một dì phụ trách quét dọn, tuổi ngoài bốn mươi, biết về thân phận và nghề nghiệp của Tiết Đồng, theo lời nàng nói, người này chủ động xin làm ở đây, bà nợ Tiết Đồng một ân tình mà mấy trăm năm cũng không trả hết nổi.

“Hiếm khi có khách đến thăm.” Trên người dì mang theo mùi thơm của sườn xào chua ngọt, dì đi từ trong bếp ra, vừa lau tay vừa chào đón khách. “Tủ lạnh không còn nhiều thức ăn, nên dì nấu món đơn giản thôi.”

Dì nói xong thì nhìn Tuân Nhược Tố một lúc: “Tiểu thư nhà tôi hiếm khi kết bạn, nên nếu tiểu thư không ngại, có thể thường xuyên đến đây chơi.”

Tuy nhiên ánh mắt Tuân Nhược Tố lại xuyên qua người dì, dừng lại ở tay nắm cửa phía sau.

Cảm thấy có gì đó không ổn, dì Phương quơ quơ tay trước mặt Tuân Nhược Tố rồi thở dài đầy tiếc nuối: “Một cô gái xinh đẹp như vậy nhưng sao lại bị mù chứ?”

“Ban ngày sẽ trở lại bình thường ạ.” Tuân Nhược Tố lễ phép cười đáp: “Mắt của con có phần khác với người bình thường.”

Dì đã phục vụ cho Tiết Đồng khá lâu nên khi nhận ra Tuân Nhược Tố là đồng đạo thì không nói nhiều nữa, chỉ nói: “Thức ăn đã chuẩn bị sẵn trên bàn rồi, nếu đói hai con cứ trực tiếp ăn, còn không thì trong nhà còn vài lát bánh mì...Dì về phòng trước đây, không cản trở hai con trò chuyện nữa.”

Tuân Nhược Tố lập tức hiểu tại sao người dì này được phép ở lại. Dì ấy quản lý việc nhà rất tốt, mọi việc đều ngăn nắp, ngay cả khi có khách bất ngờ đến biệt thự vẫn có thể chuẩn bị sẵn thức ăn. Tiếp đãi ân cần mà không dò hỏi quá nhiều, tạo không gian riêng cho cả chủ và khách.

“Meo...” Khi Tuân Nhược Tố vừa bước vào thì một bóng đen đã lao thẳng về phía cô. Tuân Nhược Tố không chút do dự tóm lấy nó, hóa là một con mèo Tuxedo.

Con mèo đen được chăm sóc rất kỹ lưỡng, bộ lông bóng mượt và vô cùng hoạt bát. Dường như nó rất vui khi gặp Tuân Nhược Tố, nó tìm mọi cách rúc vào vòng tay của người lạ này, bảy tỏ tình cảm bằng vô số tiếng “meo meo“. Dì Phương cởi tạp dề rồi vội vàng chạy ra, nhìn thấy tiểu tổ tông nhà mình cuộn thành cục bông trong tay khách mới thì không khỏi lẩm bẩm: “Bình thường ngay cả tiểu thư nó cũng không cho chạm vào. Sao hôm nay lại trông thế này?”

- ----

Lời của tác giả:

Tiết Đồng: Mèo ngoan, vừa biết diệt yêu vừa biết phụ ta tán tỉnh vợ.