Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 4: Nhận tiền thưởng



“Hừ, thì ra là một con ruồi.”

Nhìn thấy Công Phu Tiểu Dăng, Trần Đại Cửu lập tức cười nhạo một tiếng, cũng không để ý tới.

Nhưng gã lại cảnh giác nhìn quét về phía đám người giữa sân, trong đôi mắt thoáng hiện sự hung ác.

Gã có nghe thấy chút tin tức, gần đây có người mua hung ám sát mình, không thể không cẩn thận một chút.

“Nếu bị lão tử tra được ai là cố chủ thì tuyệt đối sẽ lột da hắn ra!”

Trần Đại Cửu tức giận hừ một tiếng hung tợn, duỗi tay cầm lấy chai rượu, ngửa đầu nốc ừng ực.

Trong mắt Công Phu Tiểu Dăng chớp lóe hàn quang, lúc này chính là thời cơ ám sát tốt nhất!

Ngay lập tức, nó đột nhiên lao vút đến, lấy tốc độ cực nhanh mà bay đến gần cổ họng của Trần Đại Cửu.

Vèo ——!

Móng vuốt sắc bén như lưỡi dao xẹt qua cổ đối phương như một tia chớp, trong nháy mắt đã cắt đứt cổ họng gã.
Động tác như nước chảy mây trôi, mọi chuyện đều được hoàn thành chỉ trong chớp mắt.

“Hả?”

Trần Đại Cửu đột nhiên cảm thấy cổ mình tê rần, theo bản năng dùng tay che cổ lại.

Nhưng giây tiếp theo, lượng lớn máu tươi phun trào từ miệng vết thương, phát ra tiếng ‘Khẹt khẹt’.

“Phốc!”

Ngay sau đó, Trần Đại Cửu há mồm phun ra một ngụm máu, cảm giác hít thở không thông lập tức truyền khắp toàn thân.

Chỉ nghe ‘Phanh’ một tiếng, gã trực tiếp ngã xuống mặt đất, co giật run rẩy không kiểm soát được, ánh mắt hoảng sợ dần dần mất đi ánh sáng.

“A ——!”

Cảnh tượng đột nhiên xảy ra khiến nữ tử phong trần bên cạnh lập tức sợ tới mức mặt mày tái mét, kinh hãi thét chói tai.

Động tĩnh ở nơi này làm kinh động tất cả tay đấm trong sòng bạc và rất nhiều dân cờ bạc.
Chỉ thoáng chốc, từng ánh mắt kinh ngạc sợ hãi phóng đến đây.

“Trần Đại Cửu bị gϊếŧ!”

Khi nhìn thấy Trần Đại Cửu đột nhiên chết thảm, tất cả mọi người sợ ngây người, trên mặt tràn đầy sợ hãi.

Những tên tay đấm sòng bạc đó cũng bị dọa đơ ra.

Vừa rồi lão đại còn khỏe mạnh, sao chỉ chớp mắt một cái đã bị người ta cắt cổ họng gϊếŧ chết thế này?!

Không nghĩ tới, một con ruồi nhiễm máu đã lặng lẽ im lìm bay ra ngoài từ cửa sổ.

“Làm không tồi.”

Lâm Lăng vẫn luôn đứng chờ ở đầu phố, khóe miệng hắn nhếch lên một độ cong, lên tiếng tán thưởng Công Phu Tiểu Dăng đang đậu trên vai mình.

Không quan tâm đến sòng bạc đang rơi vào hỗn loạn, vẻ mặt Lâm Lăng thật bình tĩnh mà xoay người rời đi.

Khi trở về hắc điếm, vừa bước vào cánh cửa, chưởng quầy trung niên kia nhìn thấy người tới lại là Lâm Lăng thì không khỏi hơi giật mình.
“Không phải tên người mơ này cảm thấy tay đấm trong sòng bạc quá nhiều, sợ tới mức chạy tới hủy bỏ nhiệm vụ đó chứ?”

Chưởng quầy trung niên thầm khinh thường trong lòng, cũng không cho rằng Lâm Lăng đã hoàn thành nhiệm vụ.

Bởi vì trong tình huống bình thường thì thích khách luôn chấp hành ám sát vào ban đêm.

Mà hiện tại vẫn là ban ngày, hơn nữa Lâm Lăng trở lại nhanh như vậy khiến chưởng quầy trung niên trực tiếp nghĩ là do hắn khϊếp sợ.

Quả nhiên, người mới luôn không đáng tin cậy.

Chưởng quầy trung niên âm thầm lắc đầu, nhưng trên mặt vẫn mang theo mỉm cười chức nghiệp, lên tiếng dò hỏi: “Ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”

“Hừm, đúng vậy.”

Lâm Lăng lạnh nhạt gật đầu.

“Cái gì!?”

Nghe vậy, chưởng quầy trung niên ngạc nhiên, cho rằng mình nghe lầm.

Ông ta vốn chỉ tùy ý hỏi một câu, cũng chuẩn bị xem trò cười của Lâm Lăng.
Không ngờ Lâm Lăng lại trả lời như vậy, hoàn toàn vượt qua dự đoán của ông ta.

“Ngươi thật sự đã gϊếŧ Trần Đại Cửu?”

Chưởng quầy trung niên dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, bình tĩnh nói: “Dựa theo luật lệ, khai báo gian dối về nhiệm vụ thì sẽ bị cắt lưỡi.”

Tiếng nói vừa dứt thì cửa sau của tiệm chợt xuất hiện hai nam tử áo tím, đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.

Khí tức của bọn họ trầm ổn, hiển nhiên là người luyện võ, hơn nữa thực lực không thua kém gì chiến sĩ cấp 2.

Nghe thấy hình phạt này, Lâm Lăng khẽ nhướng mày lên, cũng rất tàn nhẫn đấy.

“Nếu không tin thì có thể tìm người đi đến sòng bạc kiểm tra có thật hay không, cách chết của Trần Đại Cửu là cổ họng bị cắt đứt dẫn đến mất mạng.” Lâm Lăng bình tĩnh mà nói, sau đó tùy tiện kéo một cái ghế rồi ngồi xuống, chuẩn bị chờ tin tức.
“Đó là đương nhiên.”

Hiển nhiên chưởng quầy trung niên cũng không tin tưởng, đang muốn gọi thủ hạ tới thì một thanh niên hắc y gầy gò đột nhiên chạy vào tiệm.

“Đồng chưởng quầy, Trần Đại Cửu của sòng bạc Thiên Lạc Dương bị người ta gϊếŧ chết.”

Thanh niên hắc y vừa tiến vào thì nhịn không được mà nói: “Hẳn người ám sát hắn là cao thủ võ đạo, có thể thần không biết quỷ không hay mà cắt cổ gϊếŧ chết Trần Đại Cửu giữa đông đảo tay đấm trong sòng bạc.”

Gì?

Thật sự là chết vì bị cắt cổ họng!

Nghe thấy lời này, chưởng quầy trung niên lập tức hít một hơi khí lạnh.

Ông ta kinh hãi nhìn về phía Lâm Lăng, tất nhiên cũng biết cao thủ võ đạo kia chính là người trước mắt!

“Thế nào?” Lâm Lăng bắt chéo chân, giọng nói lạnh nhạt mang theo hàm ý rất rõ ràng.
“Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, vừa rồi nếu có đắc tội ở đâu thì xin ngài thứ lỗi cho.”

Chưởng quầy khẽ run trong lòng, vội vàng cúi đầu khom lưng, trong mắt tràn đầy kính sợ.

Lâm Lăng trầm mặc không nói, thật ra hắn không cảm thấy khó chịu vì vừa rồi chưởng quầy mở miệng nghi ngờ.

Chuyện hắn tương đối để ý là tiền thù lao, muốn biết hiện tại có thể nhận luôn hay không.

Nhưng trong mắt chưởng quầy trung niên, dáng vẻ yên lặng của Lâm Lăng lại mang ý nghĩa khác.

“Không phải cao thủ này đang nghĩ đến chuyện sau đó đến tính sổ với mình đó chứ?”

Nghĩ vậy, chưởng quầy trung niên thầm nuốt một ngụm nước bọt, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh.

“Bởi vì hiệu suất làm việc của ngài quá nhanh, bổn tiệm sẽ miễn ba phần tiền thù lao của nhiệm vụ lần này.” Nam tử trung niên cười làm lành và nói.
Vì đền bù sơ suất vừa rồi, hiển nhiên ông ta tính tự bỏ tiền túi, lấy ra mười tấm kim phiếu.

Những kim phiếu đó đến từ hiệu buôn Vạn Long, mỗi tấm đều có giá trị là một vạn.

Tất nhiên Lâm Lăng không chút khách khí, trực tiếp nhận lấy mười kim phiếu này.

Mắt thấy sắc trời sắp tối, Lâm Lăng cũng không có ý tiếp tục nhận việc, lập tức xoay người rời đi.

“Đại nhân đi thong thả, có thời gian lại đến.”

Chưởng quầy trung niên lập tức tung ta tung tăng đi lên, cung tiễn ra khỏi cửa tiệm.

Theo ông ta thấy, lấy thuật ám sát cao siêu của Lâm Lăng thì đã đủ để nhận nhiệm vụ trung đẳng, thậm chí là cấp khó khăn trở lên, nhưng lại cố tình lựa chọn nhiệm vụ bình thường.

Chưởng quầy trung niên cảm thấy rất nghi hoặc về chuyện này.

“Có lẽ vị cao nhân này đột nhiên ngứa tay, rảnh rỗi không có việc gì làm nên đến đây nhận nhiệm vụ cho đỡ nghiện...” Chưởng quầy trung niên lẩm bẩm, không dám có nửa phần coi khinh.
“Đồng chưởng quầy, kẻ thần bí vừa rồi là ai?” Nhìn bóng dáng Lâm Lăng rời đi, thanh niên hắc y tò mò dò hỏi.

“Hắn chính là người mười mấy phút trước nhận nhiệm vụ ám sát Trần Đại Cửu, Kinh Kha.”

Chưởng quầy trung niên vừa nói một câu thì thân thể thanh niên hắc y lập tức run lên, trên mặt tràn ngập khϊếp sợ.

Cũng may vừa rồi không nói lung tung, nếu không thì thảm rồi.

Cổ họng thanh niên hắc y lăn lộn, nỗ lực nuốt nước bọt, nhưng nhớ tới trạng thái tử vong bị cắt cổ của Trần Đại Cửu, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.

Mà lúc này, Lâm Lăng đi vào một ngã quẹo hẻo lánh trên phố, sau đó tháo đấu lạp xuống, đồng thời cởϊ áσ ngoài ra, ném vào trong góc.

Hôm nay hắn gặp phải Triệu Linh Nhi ở hắc điếm, tuy có đấu lạp che mặt, nhưng quần áo trên người lại không có thay đổi.
Lấy đầu óc nhạy bén của Triệu Linh Nhi, nếu mặc bộ quần áo này trở về thì rất có thể sẽ khiến đối phương ngờ vực.

Cho nên vì giấu giếm thân phận thích khách, Lâm Lăng phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để lộ bất cứ chi tiết nhỏ nào.