Đoán Thiên Mệnh

Chương 108



Tôi nhìn qua khe cửa, đại khái cũng nắm được người bên ngoài trông như thế nào rồi nhưng hóa ra lại không phải chỉ có 1 người. Vốn dĩ lúc nãy tôi nhầm thành chỉ có 1 người bởi vì trong màn sương mù dày đặc như vậy, tôi chỉ mơ hồ thấy 1 bóng người, ai ngờ lại là tận 4 người bước ra.

Bốn người này lúc nào trên mặt cũng lộ ra nụ cười quái dị, tay nhấc chiếc cáng… Chúng chính là 4 người giấy đã từng xuất hiện mấy lần. Lần này đột nhiên xuất hiện ở động phủ của thần sông là muốn làm gì? Muốn mang xác thần sông đi ư? Nói thật là khi nhìn thấy 4 người giấy này, tôi kinh ngạc không gì tả nổi. Tôi vẫn không biết rốt cuộc là ai đứng sau đám người giấy này, tại sao lại dám đến tận đây bởi vì dù sao thần sông Trường Giang cũng là một trong 4 vị thần lớn nhất ở dương gian. Hơn nữa, tại sao người đứng sau đám người này lại biết được thần sông khả năng sẽ chết? Dùng cách nào mà biết được?

Những người giấy này so với những lần trước cũng không giống nhau, ngoài trừ cái cáng hay dùng để đưa xác chết đi, ở trên cáng còn có 4 con dao dọc giấy. Rõ ràng khi chúng đến là không có gì tốt đẹp cả. Lẽ nào, kẻ đứng sau đám người giấy này cũng muốn thu thập xác của con rồng kia nên mới đến đây tìm đầu rồng. Nếu mục đích của 4 người giấy này đúng là như vậy thì tôi và chúng sẽ xảy ra xung đột mất.

Tôi tiếp tục quan sát chúng qua khe cửa, lúc này đám người giấy đi đến rồi, chúng đặt cáng xuống đất, ngồi xổm xuống cầm giao dọc giấy đi thẳng đến cửa. Tim tôi hẫng đi một nhịp, lập tức nắm chặt kiếm gỗ đào, không có gì phải sợ, giờ tôi đã là đoán mệnh sư cấp 2 rồi, trong người cũng có chút tương khí. Ở giai đoạn này, đối với tôi thì tương khí chủ yếu dùng để xem mệnh cho người khác, nếu thực sự muốn dùng tương khí để công kích thì phải đạt đến cấp 3 hoặc 4 thì mới dùng được.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhìn 4 người giấy đi tới, chúng dùng dao dọc giấy để chặt chém, nạy phá cửa, âm thanh ầm ĩ làm người ta đau hết đầu. Nhưng tôi cũng yên tâm một chút vì giờ tôi đã hiểu ra vì sao thần sông không cho tôi mở cửa rồi. Vì cửa này không phải được làm từ cây gỗ bình thường mà có lẽ từ những cây gỗ cả ngàn năm tuổi, 4 người giấy này dù có chém bao nhiêu nhát thì cũng chỉ mới có mùn cưa bay ra. Trong thời gian nửa ngày thì cửa này vẫn chống đỡ tốt.

Nhưng tôi sẽ không chờ chúng xông vào như thế này, tôi phải chủ động tấn công mới được. Tôi đang nghĩ xem có thể nào lén lút từ cửa sổ mà đi ra ngoài rồi tấn công chúng không. Nếu có thể thì tôi phải trực tiếp đánh thắng được chúng, nếu không thì phải nghĩ cách khác rồi. Suy cho cùng thì tôi cũng chỉ muốn tìm đầu rồng trong yên lặng mà thôi, nhưng có những thứ này thì sao mà tìm được chứ.

Lúc tôi chuẩn bị làm thì đột nhiên quay đầu lại, thấy thần sông đã mở mắt ra nhưng vấn bất động như trước, cơ thể vô cùng yếu ớt, có lẽ do tiếng động của đám người giấy đã đánh thức cô ta. Tôi và cô ta nhìn nhau, mắt dối mắt.

“Kẻ thù của cô nhiều thật đấy.” Tôi nói 1 câu.

“Nếu không phải cậu thì cậu cho rằng chúng vẫn ở đây sao?” Thần sông đứng lên.

Tôi hơi do dự, nếu thần sông không bị thương thì đám người giấy này cũng chẳng có vấn đề gì. Nhưng nếu cô ta không bị thương thì tôi đã chết từ lâu rồi.

“Ai là kẻ đứng sau những người giấy này?” Tôi hỏi.

Thần sông không trả lời câu hỏi của tôi mà đi đến khe cửa rồi nhìn ra bên ngoài:

“Cậu muốn ra ngoài xử lí chúng?”

Tôi do dự một chút rồi gật đầu:

“Tôi sẽ đâm chết cô trước khi xử lí chúng.” Tất nhiên là đề phòng thô.

Thần sông quay đầu lại nhìn tôi rồi bước lại gần, tim tôi chùng xuống. Ánh mắt cô ta quá bình tĩnh, làm cho tôi có cảm giác như lúc nào cũng có thể giết chết tôi được vậy. Nghĩ vậy rồi tôi lại tự đập tan suy nghĩ đó đi, cô ta yếu đến mức đi còn chẳng vững thì sao có thể giết tôi được chứ.

Tôi nhìn chằm chằm cô ta, tay nắm chặt kiếm gỗ đào, bên trong không còn âm thanh của chúng tôi nữa nhưng tiếng động bên ngoài cửa cứ tiếp tục vang lên làm người ta bực tức không chịu nổi.

“Cậu muốn chết?” Cuối cùng cô ta cũng mở miệng hỏi tôi, tôi không đáp lời. Câu này mà cũng phải hỏi à, tôi đương nhiên không muốn chết rồi.

“Cô muốn hợp tác với tôi?” Tôi ngạc nhiên, đoán là như vậy.

Nhưng thần sông đột nhiên hỏi câu này chắc hẳn là có lí do của cô ta, cánh cửa này không chống đỡ được quá lâu, mà với tình trạng này thì cô ta chắc chắn không phải đối thủ của thần sông nên nếu muốn sống tiếp thì chỉ còn cách hợp tác với tôi mà thôi.

Thần sông không trả lời câu hỏi của tôi, cô ta muốn tôi tự hỏi rồi tự trả lời. Tôi đành nhanh chóng suy nghĩ về ưu và nhược điểm của việc hợp tác. Chúng tôi xử lí xong 4 người giấy rồi thì sao? Sau này tôi sẽ trở mặt, cô ta cũng vậy. Ai có thể đảm bảo rằng lúc tôi kiệt sức thì vẫn có thể giết được cô ta? Phải thataj thận trọng mới được. Nhưng nếu tôi không hợp tác thì tôi có thể đối phó được với 4 người giấy này không?

Thần sông từ đầu đến cuối vẫn không nói gì mà chỉ nhìn tôi chằm chằm như vậy. Tôi bèn nói:

“Bộ dạng của cô bây giờ thì có thể làm gì chứ?”

Tức là giờ cô ta quá yếu ớt, giờ đối phó với 1 tên người giấy thôi cũng là quá sức rồi, tôi còn hợp tác với cô ta làm gì nữa.

“Mỗi người 2 tên.” Thần sông lạnh lùng nói.

“Cậu định giải quyết 2 tên kiểu gì?” Thần sông rất bình tĩnh hỏi tiếp, sự bình tĩnh này của cô ta từ đâu mà đến chứ? Cô ta thật sự có thể giết được 2 người giấy sao?

“Cậu nên nghĩ cậu đối phó với 2 tên người giấy kiểu gì đi.” Cô ta lại nói.

Tôi chưa giao đấu với loại này bao giờ, không biết thực lực của bọn chúng ra sao, dao dọc giấy trong tay chúng sắc bén như vậy thì hẳn là sức mạnh cũng không thuộc dạng vừa. Tôi có thể đấu lại với 2 tên không? Tôi tự hỏi trong lòng…

Tôi đành nghiến răng nói có thể.

Thần sông nheo mắt lại, như thế biết trước tôi sẽ thỏa hiệp vậy. Dù sao cô ta cũng là thần sông mà, biết được cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng cô ta vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, 4 người giấy đang đứng ở ngoài phá cửa rồi, tôi không thể chờ được nữa bèn hỏi có cửa sau không, nếu lén tập kích chúng thì khả năng thành công sẽ cao lên.

Thần sông liếc tôi một cái rồi trực tiếp mở cửa làm tôi giật thót. Ngay khia cửa vừa bật mở, bốn tên người giấy xông vào, tay cầm dao dọc giấy không ngừng đâm qua đâm lại, cảm giác như không khí cũng bị bọn chúng rạch thủng mất. Khi nãy đã nói là 1 kèm 2, vậy tôi đành gắng hết sức dùng lấy kiếm gỗ đào ra, tấn công 2 tên.

Nhưng điều tôi không ngờ nổi là tôi cứ tưởng thần sông này sẽ dùng cách nào đó tấn công bọn người giấy, ai ngờ cô ta lại trực tiếp giật lấy con dao sắc nhọn trong tay bọn chúng rồi đẩy 2 người giấy ra ngoài. Tôi vô cùng kinh ngạc, có lẽ đây là chút sức lực cuối cùng của cô ta, sức lực này đáng ra là dùng để giết tôi nhưng giờ buộc phải dùng mất rồi.

Nhìn thấy bộ dạng của thần sông như thế này, 2 tên người giấy còn lại nhằm thắm dào vào mặt tôi mà đâm, tôi bèn dùng kiếm gỗ đào chống đỡ. Dao dọc giấy có vẻ sắc bén nhưng cây kiếm gỗ Dương Siêu đưa cho tôi lại có tác dụng ghê gớm phết ấy. Kiếm gỗ đào và dao dọc giấy va vào nhau kêu tanh tách, còn xuất hiện cả tia lửa nữa chứ. Có điều tôi tự biết mình không đủ sức nên chỉ đành chạy ra ngoài, căn nhà này diện nhỏ, quá nguy hiểm.

2 tên người giấy đuổi đánh tôi rất nhanh và dữ dội. May là khi nãy tôi không ngủ si chạy ra ngoài nếu không sẽ bị 4 tên người giấy hành cho chết mất bởi tuy chúng là người giấy thôi nhưng hành động thật sự rất linh hoạt.

Bỗng cánh tay tôi nhói đau, máu chảy ra, bọn chúng đã nhân lúc tôi không chú ý mà rạch một nhát lên cánh tay tôi. Tôi sốc kinh khủng, tôi không còn cách nào nữa, chỉ đành tìm cách giết được 1 trong 2 tên trước đã. Tôi nghiến răng xông lên, 2 tên người giấy đồng loạt cầm dao dọc giấy tấn công thẳng vào tôi. Tôi bèn ngồi thụp xuống tránh 2 nhát tử dao, sau đó nhanh chóng dùng kiếm gỗ đào đâm thẳng vào chân 1 tên.

Bên trong người giấy là các thanh tre, không có máu me chảy ra, chúng cũng không có biểu hiện gì, chỉ có thể cúi đầu xuống nhìn. Tôi nhanh chóng bắt lấy cơ hội này mà đâm thẳng vào nơi tim của nó.

Pực…

Kiếm gỗ đào xuyên qua làm người giấy ngừng cử động, co giật vài cái rồi đổ xuống đất như đồ chơi điện tử hết pin vậy. Tôi thở phào 1 hơi, nhưng ai ngờ tên người giấy còn lại lại xông tới, tôi vội vàng dùng kiếm gỗ đào cố thủ, nhưng hắn lại bất ngờ đá tôi 1 phát văng xa mấy bước chân rồi mới rơi xuống đất làm tôi đau đớn ôm bụng nhổ ra 1 ngụm máu tươi.