Đoán Thiên Mệnh

Chương 132



Tôi chỉ thấy người này mặc một bộ đồ rách rưới, không vừa người, y như một tên ăn mày, nhưng đôi mắt đó lại như đang nói với tôi, cô ta không hề tầm thường.

Hồ Thanh Từ, người quen của thần song thế mà lại là Hồ Thanh Từ! Đây là điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên sau khi gặp cô ta.

Cũng không phải ngạc nhiên chuyện vì sao cô ta lại là người quen của thần sông, dù gì cũng trong một vòng tròn cả thôi, Hồ Thanh Từ bây giờ là hồ ly sáu đuôi, cũng được xem là cao cấp trong giới hồ ly rồi.

Có thể sống hơn ngàn năm, trần gian rộng lớn như vậy, đi tới đi lui hoài sao có thể không biết vị thần của một con sông được chứ? Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên chính là, sao Hồ Thanh Từ lại đến đây? Tôi biết trước đó cô ta vẫn luôn chăm sóc cho nữ thi kia, nhưng có lẽ đã đến lúc, hay nói cách khác, giờ dù nữ thi đó có xảy ra chuyện gì thì cô ta cũng không quan tâm nữa.

Như vậy thì cô ta còn tới đây làm gì? "Xen vào việc của người khác" để tìm người giữ nữ thi đó lại sao?

Trong lòng tôi cảm thấy rất kỳ quái, khách sáo gật đầu với cô ta, mặt Hồ Thanh Từ không cảm xúc, nhìn tôi một cái xem như chào hỏi. Tuy nhiên, khi cô ta nhìn thần sông thì rõ ràng xuất hiện vẻ khác thường. Có ý hơi chế giễu.

Xem ra, giữa cô ta và thần sông, hai chữ "người quen" chỉ có thể nói là hai người biết nhau thôi, cũng không có mâu thuẫn gì giữa hai người, chỉ thế thôi. Ánh mắt thần sông không có gì bất thường cả, chỉ là trong khoảnh khắc hai người đối mắt nhau, cô ta nhanh chóng dời mắt đi, giống như không quen biết. Giữa hai người này, không có mâu thuẫn chẳng lẽ còn có chuyện gì khác? Nếu không phải vậy sao lúc thần sông mới đi vào, lại nói không muốn gặp cô ta??

Tôi hiếu kì nhìn thần sông một lúc, cô ta liếc tôi một cái, nên tôi không nhìn cô ta nữa, bắt đầu chăm chú nhìn người này.

Hiện tại đây chắc chắn là chân thân của người đó, nếu không Hồ Thanh Từ sẽ phát hiện ra ngay, thậm chí có thể còn không vào đây.

Thứ làm tôi càng cảnh giác hơn chính là, người này nhìn không khác gì người bình thường, nhưng khí tức không ổn định lắm, người có thể điều khiển người giấy khiêng xác sẽ là một người bình thường sao? Chỉ có thể nói đạo hạnh của hắn cao hơn hẳn của đạo hạnh tính tới bây giờ của tôi, nên tôi hoàn toàn không thể nhìn thấu được. Giờ đây ý muốn làm tăng thêm đạo hạnh của mình trong tôi càng lúc càng kiên định.

Nếu đạo hạnh đoán mệnh của tôi càng cao, thì dù loại người đứng trước mặt tôi có lợi hại hơn đi chăng nữa, cũng sẽ không che dấu được, vừa nhìn là có thể nhìn thấu đầu đuôi con người hắn, chỉ tiếc bây giờ tôi không làm được việc đó. Tôi âm thầm thởi dài, cũng âm thầm nắm chặt tay.

"Mời ngồi!" Người này cười một tiếng, hoàn toàn không nhớ gì đến chuyện sai người giấy đi sát hại thần sông.

Thần sông nhìn hắn chằm chằm, hoàn toàn bất động, tôi phát hiện khí tức cô ta đang rất lạnh, cứ như sắp xông lên giết chết người này vậy.

Tôi nhịn không được đẩy nhẹ sau lưng cô ta, nhỏ tiếng nói, "Thần sông, đừng kích động."

Người này không hề bị thương, vết thương của thần sông thì vẫn chưa hồi phục, khả năng giết được hắn quá nhỏ, cho nên chỉ có thể đánh cược thôi.

Thần sông quay lại nhìn tôi, tôi im lặng hồi lâu mới nhẫn nhịn nói câu: "Chớ gây phiền phức."

Cô ta quay đầu đi, khí tức lạnh lẽo bên ngoài cũng hạ xuống rất nhiều.

"Ha ha, ta thấy giữa hai chúng ta hình như có gì hiểu lầm rồi đấy, ngươi cũng biết, việc yêu thích của ta là làm người giấy, thế nhưng nhiều quá thì khó tránh khỏi có hơi mất khống chế. Không phải vậy sao, mấy ngày trước còn có bốn người giấy ra ngoài giết người vô cớ, ta cũng không ngăn cản được, chuyện lần trước, may mà có ngươi giải quyết giúp ta, nếu làm những người khác bị thương, ta sẽ áy náy lắm...." Người này thở dài nói.

Người này mà không đi đóng phim thì đúng là phí của trời mà.

Trong lòng tôi khịt mũi coi thường hắn, thần sông nhìn hắn nói, "Đừng nói nhảm nữa, ta tới đây là để đánh cược với ngươi."

"Đánh cược?" Sắc mặt hắn khẽ thay đổi, như có hơi bất ngờ một chút.

Tôi im lặng, thần sông đúng là thẳng tính.

Vừa rồi tôi nói vậy là để cô ta dẫn dụ người này rồi mới đánh cược, cứ xem như là để người này từng bước từng bước lọt hố. Thần sông chắc chắn có thể làm được, nhưng cô ta lại giản lược bớt một bước, trực tiếp mở miệng nói.

"Cô có ý kiến gì?" Bên tai tôi vang lên giọng nói của Hồ Thanh Từ.

Tôi vô thức nhìn sang Hồ Thanh Từ.

"Cô ta không hề thích đánh cược với người khác, nghĩ một cái là ta biết ngay là cậu, thằng nhóc này, còn nhỏ mà đã rất thông minh, thế mà cô ta lại nghe lời cậu?" Giọng nói của Hồ Thanh Từ lại truyền vào tai tôi, giọng điệu như khá là bất ngờ.

Tôi bất đắc dĩ, vừa rồi tôi phải nói hết lời mới được. Nếu không thần sông sao có thể nghe tôi chứ. Huống chi cũng do lúc nãy tôi vừa mới đánh cược với thần sông, dù gì tôi cũng đã chứng minh người này có bẫy, thần sông đã hứa sẽ lắng nghe ý kiến của tôi. Tất nhiên chỉ là ý kiến mà thôi. Còn nữa, sao cô ta có thể nghe lời một người phàm như tôi được??

"Hôm nay cô ta không giết được hắn đâu, vì ta có thể cảm giác được, khí tức trên cô ta không ổn định." Hồ Thanh Từ nói tiếp.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất tôi để thần sông đánh cược với hắn.

"Nhưng cô ta nói như vậy, hắn cũng không đồng ý đâu..." Khi giọng nói của Hồ Thanh Từ lại lần nữa vang lên bên tai tôi thì kẻ kia mở miệng nói, "Đánh cược? Ngươi không biết ta không thích đánh cược sao?"

"Ngươi không thích là chuyện của ngươi, ta muốn cược." Thần sông nói, đơn giản dễ hiểu.

Nói như vậy, Hồ Thanh Từ lại nhìn thần sông lần nữa.

Tôi thật tò mò, thần sông tin tưởng nhờ cái gì chứ?

Người này nhướng mày.

"Nếu không đánh cược thì ta sẽ dìm chết ngươi ở đây. Ta nói được thì làm được." Thần sông nói, giọng điệu lạnh lùng.

Khi tôi còn đang kinh ngạc thì thấy sắc mặt người này lập tức trầm xuống, đây là... Tôi vô thức nhìn thần sông, im lặng giật mình trong lòng, khó trách lúc naày cô ta không làm theo cách tôi nói. Quả nhiên cô ta có tự tin để nói như vậy, quanh co lòng vòng làm gì? Ép buộc ngươi cược, ngươi không cược, bà đây sẽ hành chết ngươi, hành đến mức khiến ngươi nổi điên, nổi khùng, xem thử ngươi có cược không, con người bà đây chính là vậy đó....

Tôi thắc mắc không biết thần sông có sẽ nói như vậy không? Có thể là do sắc mặt tôi thay đổi, thần sông nhướng mày quay đầu lại nhìn tôi, giống như muốn hỏi tôi đang suy nghĩ cái gì? Mau nói cho bà đây biết! Tôi lập tức dời ánh mắt sang chỗ khác, tôi có hơi chột dạ.

"Cược không?" Thần sông hỏi.

Sắc mặt người này tái xanh, "Ngươi muốn cược gì?"

"Ngươi thắng, từ bây giờ ta sẽ buông tha cho ngươi, trừ khi ngươi chọc vào ta lần nữa. Ta sẽ không làm gì ngươi!" Thần sông nói.

Vẻ mặt người này khôi phục lại như bình thường, xem ra, tuy nói thần sông lòng dạ ác độc, nhưng ai quen biết cô ta đều biết cô ta nói là người nói lời giữ lời

"Còn nếu ngươi thắng?" Hắn hỏi.

"Muốn một cánh tay của ngươi! Sau đó đáp ứng ta một điều kiện!" Thần sông nói.

Đáp ứng một điều kiện, là tôi nhờ thần sông nói, cô ta từ chối, chẳng qua tôi nói “làm phiền cô nói”, cô ta mới miễn cưỡng đồng ý.

Thật ra, với hắn mà nói thì ván cược này tương đối có lời, thần sông cũng biết không thể giết hắn, nhưng trong lòng thần sông đang tràn ngập lửa giận, chỉ muốn trút hết ra ngoài, cho nên mới muốn một cánh tay của hắn, làm hắn bị thương.

"Điều kiện gì?" Hắn hỏi.

Thần sông im lặng, ánh mắt người này lập tức chuyển sang nhìn tôi chằm chằm. Tôi cũng im lặng, bình tĩnh nhìn hắn, bên tai tôi lập tức vang lên giọng nói của Hồ Thanh Từ, "Bây giờ cậu không động vào hắn được đâu..."

Tôi biết chứ, đạo hạnh chênh lệch rất nhiều, nếu không có thần sông, tôi chắc chắn sẽ không đến được nơi này. Hắn nhìn tôi mấy giây, đột nhiên nhếch miệng lên, cứ như muốn tôi nói ra điều kiện.

"Được, ta cược, nhưng cược cái gì?" Câu nói của hắn làm tôi nhẹ nhàng thở ra.

Thần sông nói, "Cược lớn nhỏ, ba ván thắng hai thì thắng."

"Không ngờ ngươi còn thích cách này? Được." Người này đứng dậy khỏi ghế, vỗ vỗ tay, lập tức có người giấy khiêng một chiếc bàn lớn đến, có mấy con xúc xắc. Bên trên còn có hai cái chén đựng xúc xắc.

Hồ Thanh Từ hứng thú đi đến.

Thần sông phất tay một cái, xúc xắc trên bàn liền bị gió thổi bay hết xuống đất, hắn nhướng mày, "Ngươi muốn làm gì?"

"Cược lớn nhỏ, vậy thì viết hẳn số rađi." Thần sông nói.

"Viết số? Là sao?"

"Cậu nói đi." Thần sông nhìn ta.

Tôi gật đầu mở miệng, "Là như thế này, hai bên viết các con số, dựa theo sự lớn nhỏ của các con số, chỉ cần nhỏ hơn 100 đều được. Nhưng, không được viết số lớn hơn số của đối phương 5 đơn vị, nếu lớn hơn thì tính là thua."

Độ khó của trò này sẽ tăng lên, con xúc xắc đối với người có đạo hạnh cao như bọn họ rất đơn giản, chỉ cần nghe thôi là đã phân biệt được. Viết số trực tiếp như vậy sẽ công bằng hơn nhiều.

Hắn nhướng mày, nhìn chằm chằm tôi mấy giây rồi cười lạnh, "Đây là do ngươi bày ra?"

Tôi do dự gật đầu, hắn nhìn chằm chằm thần sông mấy giây, vẻ mặt khôi phục lại như bình thường, "Đã như vậy thì được thôi."

Tôi nhẹ nhàng thở ra, nhưng sao hắn lại đồng ý nhanh như vậy?? Hẳn là hắn cũng có một phương pháp nào khác??

Tôi trầm ngâm, nhỏ giọng nói với thần sông, "Hắn..."

"Cậu muốn nói hắn có bẫy phải không?" Thần sông nói một câu, tôi gật đầu nói đúng, sao hắn có thể đáp ứng nhanh vậy được?? Không một ý kiến gì, phải biết rằng độ khó của trò này rất lớn.

"Vậy ý của cậu là ta bị hắn lừa?" Thần sông lại hỏi, tôi do dự một lát rồi nói hình như vậy, tôi không thể nhìn thấu người này, rõ ràng phương pháp này rất bất lợi với hắn.

"Vậy cách xa ta một chút, không thì ta không biết sẽ làm gì với cậu đâu." Thần sông nói.