Đoán Thiên Mệnh

Chương 70



Tôi thấy dáng vẻ Phượng Sở Lan mà lòng rối bời, bà ấy rốt cuộc sẽ làm như thế nào? Tôi vốn không hiểu rõ lắm, vậy mà nghe những lời này lại hơi sốt ruột. Bà ấy bảo có khả năng là mấy tháng, cũng có thể là mấy năm, thế nhưng quả trứng vàng này tháng sau sẽ nở. Nói cách khác, nó vừa chui ra được một ngày đã phải chết mà bà ấy còn chưa về? Thời gian không khớp nhau.

Lẽ nào… đợt trước mẹ ra ngoài một chuyến đã nghĩ được cách để con gái mình trì hoãn cái chết? Cũng có nghĩa là sau khi trứng nở, nó sẽ không chết vào ngày kế tiếp?

Tôi hấp tấp hỏi, Phượng Sở Lan liền gật đầu:

“Đúng vậy, mẹ dùng 1 cách, đó là làm giao dịch với một người để lùi thời gian chết của con gái lại…”

Nghe tới đây tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua giọng điệu bà ấy báo cho tôi biết rằng, tuy giao dịch lần này đẩy lùi được thời gian chết của con gái lại, nhưng đồng thời, cái giá mà mẹ tôi phải trả rất khó tưởng tượng!

Về phần giá cả thế nào thì bà ấy không nói, nên tôi cũng không biết.

Ninh Vũ Hi nhìn cái trứng trong ngực mẹ tôi, có lẽ là muốn giúp một tay cho an tâm. Ánh mắt Diệp Thanh chợt lóe lên.

“Vậy… mẹ sẽ về trước ngày con bé chết?” Tôi hỏi.

“Có lẽ vậy, thời gian kia…” Bà ấy gật đầu.

Tôi vâng một tiếng:

“Yên tâm, con sẽ chăm sóc nó kỹ càng.”

“Con thì mẹ yên tâm rồi, chỉ là tính tình con bé không tốt lắm, con bao dung em chút nhé…” Phượng Sở Lan dặn, vuốt ve quả trứng vàng mấy cái rồi đưa tới trước mặt tôi.

Tôi đón lấy. Rất ấm áp, thậm chí có thể cảm nhận được đường sinh mạng của nó khi phảng phất có nhịp tim đập. Cảm nhận của tôi lúc này… giống như đang ôm một mạng sống vậy. Hơi thở của sự sống rất mạnh mẽ.

Thế nhưng mẹ bảo tính tình nó không tốt? Chẳng sao cả, con bé là em gái tôi, có nóng tính tôi cũng không để bụng.

Phượng Sở Lan không nói gì thêm, bà gói ghém sơ sơ đồ rồi chuẩn bị đi luôn trong đêm. Tôi lo lắng bảo bà nghỉ ngơi chút đi, dù sao cũng mới sinh xong, hơi thở chưa ổn định, cơ thể cứ như bị đào rỗng từ bên trong, sắc mặt thì tái xanh, nhưng bà lại lắc đầu, quyết tâm phải đi cho bằng được. Sau nghĩ tới điều gì, bà bèn nói cảm ơn với Ninh Vũ Hi và Diệp Thanh, rồi lôi ra một đóa hoa kỳ lạ. Lập tức, Diệp Thanh lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Tôi không biết đây là hoa gì, nhưng từ tướng mạo Diệp Thanh thì có thể thấy cô nàng vừa bị thương, dẫn tới việc cung mệnh bị tối. Vậy mà Phượng Sở Lan đưa đóa hoa, cung mệnh đang tối lại bỗng xuất hiện các đốm sáng. Thế thì dễ hiểu rồi, nó vừa có tác dụng chữa thương, vừa có thể nâng cảnh giới đạo thuật của Diệp Thanh.

Các đạo thuật sư cũng giống như thầy bói tôi thôi, đều có từ cấp 1 đến cấp 10. Khí tức của Diệp Thanh hiện giờ thuộc về đạo thuật sư cấp 2, nếu muốn đột phá lên cấp ba, đóa hoa này sẽ giúp chị ấy.

Quả nhiên, Diệp Thanh thấy đóa hoa lại lắc đầu:

“Không cần đâu, thứ này quá quý.”

“Cô cần nó.” Mẹ tôi nói xong liền nhét nó vào tay cô nàng rồi dặn dò thêm vài câu, có vẻ là về Dương Siêu, chắc về người dùng lông phượng hoàng tìm bà.

Diệp Thanh gật gật, bảo sẽ truyền lại lời cho cậu ta.

Phượng Sở Lan liếc qua quả trứng vàng trong tay tôi lần cuối, ánh mắt đong đầy vẻ lưu luyến. Mới sinh ra đã phải chia lìa, chuyện này chẳng ai chịu nổi, đến lòng tôi cũng rất phức tạp.

Rốt cuộc mẹ tôi vẫn không nói lời nào đã rời đi. Tôi trông bà đi xa, tới khi bóng dáng ấy hoàn toàn mất hút trong màn đêm… mới cúi đầu nhìn quả trứng vàng trong ngực mà thở dài.

Kế đó, Diệp Thanh tìm một nơi nghỉ ngơi, hẳn là để trị thương bằng đóa hoa nọ. Tôi có vài câu muốn hỏi chị ấy, nhưng phải để thương thế khỏi hẳn đã. Ninh Vũ Hi thì cứ đi vòng vòng quanh tôi, đương nhiên chẳng phải chú ý đến tôi, mà là chú ý quanh quả trứng trong ngực tôi.

Cô ấy dùng ngón tay chọt chọt nhưng lại quên rằng đây là con gái của thần thú phượng hoàng. Sau này nó e là một bé phượng hoàng nhỏ, mà phượng hoàng hình như biết phun lửa, không phải là những hồn phách mới chết như cô ấy có thể chạm vào.

“Ui da, đau quá.” Ninh Vũ Hi vội rụt tay về. Ngón tay cô ấy có khói đen bay ra.

Tôi hết sức bất ngờ hỏi không sao chứ, Ninh Vũ Hi liền tủi thân lắc đầu:

“Nóng tính thật đấy, chạm xíu cũng không được…”

Cô ấy lầm bầm mấy câu lại không nhịn được duỗi tay chọt một cái, ngón tay vẫn bốc khói, Ninh Vũ Hi lại la đau, có vẻ đau thật. Cô ấy nói thầm:

“Em nở ra rồi chị sẽ không chơi với em đâu, cho em chán chết… Hừ.”

Có lẽ cô ấy cũng mệt rồi, nên nói xong lập tức chui vào linh bài ngủ. Tính cô ấy không thù dai, đoán chắc lúc tiểu phượng hoàng ra đời, cô ấy nhất định sẽ nhấc mông quay lại.

Tôi đóng cửa về phòng, đầu tiên là cẩn thận đặt quả trứng lên bàn, chứ lỡ mà rớt bể một cái là tôi áy náy chết, phải bảo vệ nó cẩn thận mới được; sau đó đi tìm cái hộp bằng sắt đựng bánh quy hồi trước, vừa khéo có thể bỏ con bé vào trong. Rồi tôi sắp giấy, bỏ miếng xốp vào để con bé không chạm vào hộp.

Xong xuôi hết, tôi bèn đặt con bé vào. Lúc này mới coi như an tâm. Tôi nhớ rõ qua tầm một tháng ấp trứng, tiểu phượng sẽ nở. Tôi có hơi lo lắng cho nó, đồng thời cũng mong chờ không biết hình dạng con bé sẽ thế nào.

Ban nãy tôi cũng bị thương nên khá mệt, bèn nằm xuống ngủ. Đang khi mơ mơ màng màng trong chiêm bao, tôi mơ thấy một tháng sau, khi quả trứng vàng nứt ra, bản thân còn chưa kịp nhìn xem hình dáng tiểu phượng hoàng ra sao thì đã nghe tiếng bập bõm của trẻ con: “Anh, anh…”

Nghe xong mà tôi không muốn tỉnh lại nữa, ngọt ngào quá đi mất.

Tôi đáng một giấc thẳng tới chiều, lúc tỉnh lại, người ngợm đã khá hơn nhiểu. Tôi đứng dậy xem tiểu phượng hoàng trong hộp sắt, thấy con bé yên ổn nằm trong đó mới thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tôi ra ngoài, gặp Diệp Thanh còn đang nhắm mắt dưỡng thương cũng không quấy rầy nữa, thắp cho Ninh Vũ Hi 1 nén hương rồi vào bếp nấu cơm.

Nấu xong, tôi đi gọi Diệp Thanh ra ăn thì phát hiện Ninh Vũ Hi đang ở trong phòng mình, tròn mắt ngắm nghía tiểu phượng hoàng. Trong mắt cô ấy đầy vẻ hiếu kỳ, thậm chí nhỏ giọng thì thầm gì đó, đoán phương là đang lầm bầm lầu bầu nói chuyện phiếm với tiểu phượng hoàng.

Chẳng biết tiểu phượng hoàng chưa nở có phiền hay không, chứ Ninh Vũ Hi thì khá thành thật, không dám đụng vào tiểu phượng hoàng nữa.

Mấy ngày nay đều như vậy, tôi đều không mở cửa xem mệnh. Hôm nay nấu xong cơm đem lên gọi Diệp Thanh. Diệp Thanh mở mắt thấy món điểm tâm tôi làm nhưng chỉ nhìn thoáng qua rồi lặng lẽ ăn. Tôi hỏi ăn thế nào, chị ấy nói cũng được.

Sau khi ăn với tôi xong, thấy sắc mặt chị ấy đã tốt hơn nhiều, tôi mới mở miệng hỏi chị ấy tới tìm tôi làm gì.

Diệp Thanh để chén đũa xuống, hỏi có phải tôi có thành kiến gì với cô nàng không, tôi liền lắc đầu.

Cô nàng không nói gì, chỉ nhìn tôi, lúc này tôi đành xấu hổ gật đầu. Kỳ thực tôi cũng chẳng có ý gì, chẳng qua lần trước phát hiện mặt cô nàng không đúng do có khả năng đã cầm tiền của Lâm Tử Mệnh. Nhưng điểm ấy chỉ khiến tôi hoài nghi chứ không có thành kiến gì.

“Vì sao cậu có thành kiến với tôi?” Cô ấy hỏi.

Tôi không biết trả lời thế nào. Ban đầu cứ tưởng cô nàng tới để bịt miệng tôi, nhưng hình như không phải.

“Có gì cứ nói.” Diệp Thanh bảo: “Tôi lớn hơn cậu mười tuổi, thể làm cả chị cậu. Lòng cậu nhìn tôi là người như thế nào thì nói ra, sao cậu lại có thành kiến với tôi.”

Quả nhiên, phụ nữ ai cũng nhạy cảm, cảm giác được sự nghi ngờ của tôi.

Cô nàng đã nói vậy, tôi chỉ có thể kể hết những thứ lần trước mình nhìn được từ tướng mạo cô nàng ra. Diệp Thanh nghe xong liền nhìn tôi với vẻ giật mình, nhưng khi nghe tới khúc tôi bảo cô nàng bị mua chuộc thì lại cau mày, liếc tôi một cái.

“Tôi thiếu tiền, cậu nhìn ra rồi. Tôi kiếm được hơn một trăm ngàn một lần, cậu nói cũng đúng. Tiền là do Lâm Tử Mệnh cho, có điều, tôi không đáp ứng quản chế Dương Siêu mà là những chuyện khác, bởi vậy ông ta mới cho tôi tiền…” Diệp Thanh chậm rãi nói.

Tôi ngạc nhiên hết sức. Cô nàng cứ thế thừa nhận? Vậy mà không phải bị mua chuộc như tôi nghĩ. Điều này thì tôi có thể tin, bởi vì lúc nói tới đây, vị trí trên cung Phúc đức của cô nàng không thay đổi, nghĩa là cô nàng không nói dối.

Diệp Thanh nhận tiền của Lâm Tử Mệnh, nhưng để làm việc khác. Cho nên… đây mới là mục đích cô nàng tìm tới tôi? Để tôi coi giúp ông ta?

Cơ mà tôi hơi áy náy vì đã xem thường cô nàng.

Nghe tôi hỏi, Diệp Thanh im lặng một chốc rồi bảo:

“Đầu tiên là tôi thay mặt Dương Siêu, cậu ta nói cậu ta đã biết Phượng Sở Lan là phượng hoàng, cũng đã xem lá thư này…”

Cái gì? Tôi giật mình. Lần trước lúc trở về, cậu ta đã có ý muốn đọc, nên khả năng cao là cậu ta mở ra sau khi tôi đi.

“Trên lá thư có gì?” Tôi nhịn không được hỏi. Biểu hiện của Phượng Sở Lan nói cho tôi biết người này là ông chủ của Lâm Tử Mệnh, lý do ông ta tìm bà ấy chắc chắn không đơn giản.

“Dương Siêu không nói, chỉ kêu tôi báo với cậu Phượng Sở Lan hiện tương đối nguy hiểm, mà cậu cũng có khả năng đang gặp nguy hiểm…” Diệp Thanh nói.

Lòng tôi đã chuẩn bị trước. Gần đây tôi luôn cảm giác mình xui xẻo, có thể là có liên quan tới ông chủ phía sau Lâm Tử Mệnh.

“Cậu ta bảo tôi đến bảo vệ cậu.”

“Cậu ta đâu?”

“Cậu ta đọc thư xong liền nói với tôi chuyện này rồi vội vã ra ngoài…” Diệp Thanh kể. Xem ra Dương Siêu đã thấy được chuyện mình vốn không nên thấy.

Tôi không rõ ông chủ của Lâm Tử Mệnh định nói gì với Phượng Sở Lan, đang lúc đang thầm nghi ngờ thì Diệp Thanh lại kể tiếp: “Chuyện tôi đồng ý với Lâm Tử Mệnh không cần cậu giúp, mà tôi tới đây là vì việc này.”

Tôi hiểu. Tôi cố ý nhìn mặt cô ấy, song cô ấy dùng khí của mình giấu đi nên tôi không tiện miễn cưỡng, chỉ đành bất đắc dĩ nói cảm ơn.

Diệp Thanh lắc đầu, tôi bèn thu dọn chén đũa. Đại khái là Quách Đình Đình bảo có việc tìm tôi trong mười, hai mươi ngày tới, tôi mới một mực trì hoãn. Nhưng hôm qua cô ấy nói vô cùng lo lắng, còn bắt tôi trả lời cô ấy, tôi nói hôm sau đi, cũng tức là ngày mai. Cô ấy bèn bảo sẽ đến đón tôi.

Tôi sửa sang lại một chút vì ngày mai phải bắt đầu kiếm tiền. Ấy vậy, sau khi rửa chén xong, tôi lại thấy mặt Diệp Thanh xuất hiện một tia sáng. Tôi hơi bất ngờ, đây hẳn do chuyện cô ấy đáp ứng với Lâm Tử Mệnh đã có đầu mối.

Quả nhiên, tôi mới nhìn cô nàng vài giây, điện thoại cô nàng đã kêu. Diệp Thanh nhận điện thoại rồi sắc mặt liền thay đổi, làm tia sáng trong cung mệnh của cô nàng sáng lên lần nữa. Tôi nhìn ra rồi, có người cung cấp tin tức cho cô nàng.

Sau khi nghe điện thoại, Diệp Thanh có hơi chần chừ. Cô ấy ngẩng đầu nhìn khiến tôi hơi lúng túng, có lẽ cô nàng đoán được tôi nhìn mặt mình rồi.

Đây là thói quen của tôi, muốn đổi cũng không được, chỉ có thể kìm bản thân lại không nói ra. Dù sao thì họa cũng từ miệng mà ra.

“Lý Dịch, tôi phải ra ngoài một chuyến.” Diệp Thanh nói.

Tôi gật đầu, hỏi có muốn tôi đi cùng không. Cô nàng do dự, tôi liền bảo tôi có thể giúp một tay. Dẫu gì cô nàng cũng từng giúp Phượng Sở Lan, nếu không… đợt đó lão già kia đã ngăn tôi lại, căn bản tôi không thể tìm được phán quan rồi.

Diệp Thanh gật đầu, tôi bèn kêu chờ tôi một lát, tôi cần đi lấy ít đồ.

Ninh Vũ Hi vẫn đang lải nhải với tiểu phượng hoàng, xem ra mấy hôm nay, cô ấy rất có tình cảm với tiểu phượng hoàng. Tôi nghi cô ấy còn cứ tiếp tục lải nhải kiểu này, tiểu phượng hoàng rất có thể sẽ nhịn không được mà phá vỏ ra bịt miệng cô ấy…

Tôi báo tôi phải ra ngoài, Ninh Vũ Hi lập tức gật đầu. Tôi bỏ cái hộp đựng tiểu phượng hoàng vào túi đeo sau lưng, Ninh Vũ Hi liền bảo muốn đi cùng. Tôi thấy vẫn là thôi đi, tôi không muốn nghe cô ấy lải nhải, thế là cô ấy hừ lạnh: “Anh tưởng mấy ngày nay em tự lẩm bẩm một mình à?”

“Chẳng lẽ không phải?” Tôi sửng sốt, cô ấy vẫn đang lầm bầm lầu bầu mà?

“Đương nhiên không phải. Dưới sự nỗ lực không ngừng của em, hôm qua tiểu phượng hoàng đã đáp lời em rồi.” Ninh Vũ Hi đắc ý khoe.

Tôi lập tức lôi cái hộp ra nhìn quả trứng vàng bên trong, lẽ nào tiểu phượng hoàng có thể hiện ra?