Đoán Thiên Mệnh

Chương 93



Cái quan tài này còn to hơn cả xe tải, nó cứ lẳng lặng nằm ở phía trước như vậy, trông không tương đồng với những chiếc quan tài khác chút nào, bởi vì nó quá lớn...

Mấy người chúng tôi nhìn nhau, có thể nói là đều tự cảm thấy sự kinh ngạc. Quan tài này lớn như vậy, chẳng lẽ bên trong chính là con rồng nhất quyết không chui ra kia? Con rồng ấy thật sự bị thần sông giết chết, rạch ngực mổ bụng lấy lá gan sao?

Lúc này tôi đã tin chắc là thần sông rốt cuộc giết con rồng kia như thế nào rồi? Nếu như vậy thì cái quan tài này do chính thần sông sắp đặt.

"Thế nào?" Dương Siêu nhìn ba người Cao Cửu Nhật.

Ba người họ nhìn nhau thêm vài lần, sắc mặt cũng không tốt lắm, tất nhiên là không ngờ lại có một cái quan tài lớn như vậy. Biết là bọn họ tiến vào để tìm rồng, nhưng có lẽ không ngờ rằng rồng có thể đã chết rồi, hơn nữa ở ngay trong quan tài này. Rồng sống và rồng chết khác nhau thật sự rất lớn.

Họ nhỏ giọng thảo luận cái đó, có lẽ là trước hết nghĩ biện pháp mở cái quan tài này ra đã.

"Ba vị, xin giúp tôi một việc." Cao Cửu Nhật bước tới. Dù sao quan tài lớn như vậy, ba người họ khả năng không đủ sức mở.

Ba chúng tôi nhìn nhau, khẽ gật đầu. Kỳ thật tôi cũng muốn nhìn xem con rồng kia có thật sự bị thần sông giết chết hay không.

"Cảm ơn nhiều." Cao Cửu Nhật cảm kích gật đầu. "Vậy chúng tôi leo lên trước, mọi người cẩn thận một chút, đây khả năng là tâm của trận quan tài này"

"Đợi đã!" Dương Siêu đột nhiên nói một câu.

Tôi và Diệp Thanh dừng lại.

Cao Cửu Nhật do dự một chút rồi nói:

"Ba vị yên tâm, một chút quy tắc này tôi vẫn hiểu. Tôi sẽ không để ba vị giúp đỡ vô ích, sau khi ra ngoài..."

"Ý tôi không phải vậy. Mọi người nên cùng nhau vào, giúp đỡ nhau một chút cũng không thành vấn đề, chuyện nhỏ thôi. Tuy nhiên, cái quan tài này có lẽ đã bị mở ra rồi." Dương Siêu chậm rãi nói.

Đột nhiên anh ta nói điều này, mấy người chúng tôi nhìn nhau. Dương Siêu cầm đèn pin bước tới, soi sáng một chỗ. Chúng tôi bèn nhìn qua, mặt ai người nấy đều lập tức biến sắc. Vì bên trên quan tài là nắp quan tài này… có một dấu tay. Giống như có người chỉ dùng một tay nâng cái quan tài này lên, người này có thể dễ dàng mở nắp quan tài lớn như vậy... Chúng tôi lại nhìn nhau.

"Thật sự đã bị mở ra rồi." Cao Cửu Nhật tự lẩm bẩm.

"Vậy bây giờ phải làm thế nào? Có phải là có người đã đến đây trước chúng ta một bước?"

"Đã sớm nói nên tới đây sớm một chút, anh xem, bây giờ rõ ràng bị người ta hớt tay trên rồi." Hai người bạn của Cao Cửu Nhật sắc mặt khó coi, thậm chí là tức giận, liên tục cằn nhằn.

"Sao có thể nói như vậy được? Động Lục Thiên này ai cũng có thể vào, chẳng qua là xem có gan hay không mà thôi. Chúng ta có thể vào thì những người khác cũng có thể, dù sao chúng ta cũng đã ở đây chờ mấy ngày rồi, thế nhưng cũng không thể đảm bảo rằng tối qua, hoặc là mấy ngày trước không có người bí mật lẻn vào. Nếu đến sớm, nguy hiểm còn lớn hơn!" Cao Cửu Nhật liếc bọn họ một cái rồi nói.

Hai người kia lập tức im lặng. Mà tôi thấy dấu tay này tương đối mảnh mai, là tay phụ nữ, có phải là do thần sông lưu lại hay không? Dương Siêu, Diệp Thanh và tôi đều biết chuyện thần sông tới, tuy nhiên không nói ra.

"Đừng nói nhảm nữa, bây giờ phải làm gì? Hoặc là dừng, hoặc là tiếp tục đi, nói 1 câu đi!"

Cao Cửu Nhật nhìn bạn của anh ta:

"Các cậu muốn rời đi thì cứ việc! Người khác đã mở nó ra, khả năng là đã lấy đi thứ họ cần, chứ không có khả năng mang toàn bộ con rồng bên trong đi. Không nói những thứ khác, chỉ cần lấy một mảnh long lân (vảy rồng), tùy tiện bán cho một kẻ giàu có mắc bệnh nan y, mấy chục vạn, mấy trăm vạn đều có thể kiếm được.”

Hai người kia cau mày, lại trầm mặc 1 lần nữa.

"Ba vị, cứ giúp tôi một chuyện, chúng ta hãy cùng nhau mở ra xem bên trong. Dù sao các anh cũng nên biết rõ bên trong có thứ gì. Rồng này, tôi và hai người họ cũng không thể lấy quá nhiều..." Cao Cửu Nhật nói.

Ý là ba chúng tôi cũng có thể lấy ít gì đó từ trên con rồng này. Nhưng chắc là không đơn giản như vậy chứ? Rồng chết thì long khí cũng tiêu tán, tác dụng của long lân trong việc trị bệnh nan y chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều, một mảnh long lân hơn mười vạn chắc chắn không đến, vài mảnh thì có thể. Nhưng bên trong cũng có nguy hiểm.

Tuy nhiên theo ý của anh ta, hẳn là Trần Hâm chỉ cần bộ phận gì đó trên cơ thể con rồng, còn họ cần những thứ khác, cho nên mới to gan đến đây.

Nói tóm lại là vì cái gì thì chúng tôi cũng không nên sĩ diện hão, thế là chúng tôi bèn gật đầu. Dương Siêu nói nhỏ bên tai chúng tôi:

"Cẩn thận chút, có thể xảy ra chuyện."

Tôi và Diệp Thanh nhìn nhau, khẽ gật đầu.

"Vậy mọi người mau lên đi!" Cao Cửu Nhật nói.

Toàn bộ mấy người chúng tôi leo lên, cái quan tài này quá lớn, lớn đến mức leo lên thì có cảm giác như đang ở trên tầng hai, thật sự không thể không khiến tôi suy nghĩ tới việc con rồng thật sự là ở trong. Dù sao thì làm gì có người nào to đến phải dùng tới loại quan tài lớn như vậy chứ? Có khi các vị hoàng đế cổ đại cũng chẳng "xa xỉ" đến như vậy.

Tất cả mọi người lấy công cụ ra rồi lần mò nhét vào những khoảng trống. Cao Cửu Nhật nói rằng anh ta sẽ đếm ba tiếng, sau đó mọi người sẽ cùng cố hết sức cạy ra!

Chúng tôi gật đầu.

"Một!"

"Hai!"

"Ba! Cạy ra!"

Cao Cửu Nhật gầm nhẹ một tiếng, tất cả chúng tôi cùng dùng sức. Lập tức một tiếng động vang lên "kít.." nặng nề. Quả nhiên nắp quan tài bị mở ra, nếu như đã bị cạy mở, như vậy chỉ có thể hợp lực tiếp tục cạy ra, làm nắp quan tài mở ra một lỗ hổng để có thể quan sát bên trong và có thể chui vào là được.

"Mọi người cẩn thận một chút, con rồng bên trong này chắc chắn là đã chết, nếu không thì đã không bị đặt trong quan tài. Nhưng đây là tâm của trận pháp, khả năng con rồng bên trong sẽ không bình thường đâu!" Cao Cửu Nhật chậm rãi nói. Tất cả chúng tôi liền gật đầu.

"Đừng lèo nhèo nữa, lão tử tôi cũng là đạo sĩ cấp bốn, xác rồng bên trong có biến đổi, tôi còn không nhìn ra được sao? Nếu thật sự xảy ra thi biến, cái quan tài gỗ hòe này có thể vây khốn nó sao? Mở ra sớm 1 chút, mang đồ đi sớm 1 chút. Tôi một giây cũng không muốn ở lại cái nơi quỷ quái này!" Một người bên nhóm Cao Cửu Nhật mất kiên nhẫn nói.

Tôi nhìn anh ta, đột nhiên giật mình, chậm rãi mở miệng:

"Anh cẩn thận một chút, hiện giờ anh đang rất nguy hiểm!"

Mấy người chúng tôi đều là hắc khí trải rộng trên cung mệnh, tuy nhiên cung mệnh của anh ta hắc khí tụ đầy, điều này nói rõ anh ta đã bước nửa bước vào Quỷ Môn quan rồi.

"Cậu nói cái gì? Tôi đã sớm thấy khó chịu với cậu. Giả vờ giả vịt, bọn tôi tiến vào cái quan tài này đều là vì cậu! Còn dám nói tôi? Cậu nói thêm một chữ nữa thử xem??" Anh ta trừng mắt nhìn tôi.

Tôi không nói gì nữa, bởi vì tôi còn cái gì để nói với một người sắp chết chứ?

Sắc mặt Dương Siêu và Diệp Thanh đều khó coi. Cao Cửu Nhật nhíu mày:

"Làm cái gì vậy? Giữ bình tĩnh một chút đi! Làm chậm trễ việc này, để tôi xem cậu giải thích như thế nào!"

Người này hừ lạnh một tiếng, thấp giọng mắng vài câu.

"Tiếp tục!" Cao Cửu Nhật nói.

"Ba chúng tôi không tiếp tục nữa, chỉ giúp các người mở quan tài thôi." Tôi nói.

Dương Siêu và Diệp Thanh liếc nhìn tôi, không có bất kỳ ý kiến gì. Có nhiều thứ cho dù bên trong chứ tất cả đều là vàng, nhưng muốn lấy được cũng phải có cái mệnh. Tôi biết rõ đạo lý này. Dương siêu và Diệp Thanh cũng hiểu, nếu không thì bọn họ làm cái nghề này sẽ rất khó có khả năng sống đến tận bây giờ.

Sắc mặt Cao Cửu Nhật khẽ thay đổi: "

Cậu....Được!"

"Đừng lèo nhèo nữa, dùng sức!" Người này đã bắt đầu, một người dùng sức, sau khi do dự, mấy người chúng tôi cũng bắt đầu dùng sức. Khi sáu người chúng tôi cùng nhau nạy ra, bên trong phát ra tiếng răng rắc, nắp cỗ quan tài to lớn chậm rãi di chuyển về một bên. Tôi nhìn chằm chằm vào khe hở trong quan tài đang dần lộ ra, càng lúc càng lớn. Một luồng gió lạnh từ bên trong thổi ra, tôi vội vàng nín thở, trái tim thoáng như bị treo lên.

Két...két...

"Được rồi, sắp xong rồi." Cao Cửu Nhật nói.

Đúng thật là mở ra khoảng trống đủ để một người có thể tiến vào, tuy nhiên tôi không có ý muốn xem.

"Dương Siêu, chị Diệp Thanh, chúng ta xuống ngay đi." Tôi nói. Hai người họ gật đầu, không hề do dự lập tức nhảy xuống cùng tôi.

Cao Cửu Nhật ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi nói:

"Anh phải cẩn thận, cung mệnh của anh quá nhiều hắc khí."

Tôi và hai người Dương Siêu, Diệp Thanh lui về phía sau.

Cao Cửu Nhật thoáng do dự muốn nói gì đó, người vừa rồi mắng tôi lại lần nữa hùng hùng hổ hổ:

"Nói chuyện dọa người ghê! Lão tử cũng là đạo sĩ, tôi.... A! Có thứ gì đó kéo chân tôi...a..."

Đột nhiên người này kêu lên thảm thiết. Tôi cả kinh, vội vàng soi đèn pin lên thì thấy vẻ mặt kinh hoàng của anh ta, giống như đột nhiên bước hụt vào khoảng trống trên nắp quan tài rồi bị thứ gì đó kéo xuống dưới...

- Hết chương –