Đoạt Hôn 101 Lần

Chương 247: Một lòng thuộc về một người (7)



Đã từng, anh biết cô thích Hàn Thành Trì nên anh lặng lẽ làm kỵ sĩ của cô, xem cô như công chúa mà bảo vệ, anh chưa từng nghĩ yêu cô như vậy có đáng giá hay không.

Sau khi cưới, chỉ trong vòng một đêm cô giống như biến thành người khác, nhìn như dịu dàng nghe lời anh nhưng thật ra lại vô cùng khuôn mẫu, trong lòng anh đau buồn khổ sở nhưng vẫn giả vờ như không có việc gì, đối xử tốt với cô, anh vẫn không nghĩ đến việc yêu cô như vậy là đáng giá hay không.

Về sau, lúc anh và cô cãi nhau một trận ầm ỹ hoàn toàn tan vỡ, cô lại nhìn anh cười vô cùng rực rỡ xinh đẹp nhưng lời nói lại vô cùng tàn nhẫn, cô nói, Nhị Thập, tôi chỉ muốn nói anh còn hèn hạ hơn tôi mà thôi! lqđ Anh là một người ngồi ở trên cao chỉ tay năm ngón, chưa có ai dám xúc phạm tôn nghiêm của anh, cuối cùng anh không thể nhịn được nữa mà tát cô một cái, từ đó về sau, anh vì mặt mũi nên trước mặt cô anh luôn giả bộ không thích bộ dạng của cô, thờ ơ lạnh nhạt, cô vì tiền nên chỉ có cúi mình trước mặt anh, thật ra anh mới là người rõ ràng nhất, mỗi tháng đều sẽ bị vẻ lạnh lùng của cô đâm đau nhói mà cố ý làm khó cô, nhưng trong lòng lại tính xem trong tay cô còn có bao nhiêu tiền, lúc cô cho là không còn hy vọng thì sẽ cho cô kiếm đủ tiền dù cô có nói những lời khó nghe với anh, anh cũng thật sự tức giận. Vậy mà lúc anh ở trước mặt cô lại cố gắng giữ tôn nghiêm của mình, dùng sự tức giận, dùng sự trừng phạt, dùng sự khuất nhục với cô, nhưng mỗi lần đều là anh tự làm tổn thương chính anh, tim anh vẫn vì yêu cô mà đập, khi đó anh vẫn không nghĩ đến việc yêu cô như vậy là đáng giá hay không.

Đến bây giờ, anh vẫn chưa bỏ xuống được lần cô mang sự khuất nhục đến cho anh đó, anh có thể yêu cô nhưng cô không thể sỉ nhục tôn nghiêm của anh. Anh quật cường không chịu lui bước vì mặt mũi của mình, nhưng anh lại không nghĩ tới việc cô còn quật cường hơn anh, có thể xem như không có chuyện gì xảy ra. Khi Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân về nước, anh lại hoang mang sợ hãi, anh cảm thấy khoảng cách giữa anh và cô càng ngày càng xa. Anh rất muốn kéo cô vào trong ngực, ôm thật chặt, nhưng anh lại không thể mở miệng được, anh giống như một đứa bé không làm sai nên không bỏ xuống được việc cô đã chà đạp lên tôn nghiêm của anh, để cho anh và cô trở lại như trước đây, anh cảm thấy làm vậy giống như đang khui lại vết sẹo cũ của anh, anh chỉ có thể dùng cách mà anh tự cho là duy trì tôn nghiêm để rút ngắn khoảng cách với cô, dù bây giờ cô vẫn còn yêu Hàn Thành Trì, đến lúc này anh vẫn không nghĩ đến việc yêu cô như vậy là có đáng giá hay không!

Lúc trời gần tối, gió nổi lên, thủy triều đang từ từ dâng lên, những con sóng lớn màu xanh đậm không ngừng đánh vào bờ, ào ạt mạnh mẽ, cực kỳ đẹp, nhưng Thịnh Thế lại không có tâm tình để thưởng thức, trong lòng anh đang tự hỏi cái gì gọi là đáng giá còn có gì là không đáng giá?

Không ai có thể khẳng định chính xác việc làm của một người hay định nghĩa được là đáng giá hay không?