Đoạt Mộng

Chương 11: Phỏng Vấn





Quyển 1: Vạn Lý Trường Thành
CHƯƠNG 10: PHỎNG VẤN
-----------------------------------------------
Trong một khắc đó, Dư Hạo cảm giác được dòng máu của mình như ngừng chảy.

Y nhìn thấy dáng vẻ bên trong mũ sắt của Tướng Quân, nhưng trong cái mũ sắt ấy chẳng có cái gì hết.

Đúng thế, là chẳng có cái gì, cái chỗ nên là đầu thì giờ đây là một đám sương mù mơ hồ sáng chói.

Anh...!Tướng Quân? Dư Hạo lẩm bẩm, cũng đưa tay ra, chạm vào nơi vốn nên là mặt hắn, nhưng ngón tay y lại xuyên qua đám sương mù kia.

Ta không phải con người.

Tướng Quân nói, Thật ra, ta cũng không biết ta là cái gì.

Dư Hạo ngơ ngác nhìn hắn.

Tướng Quân nói: Ta qua lại trong ý thức của mọi người, ta không có hình thể, cùng với thực tại của các ngươi không có quan hệ.

Vì thế, chắc ngươi cũng hiểu.

Nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt Dư Hạo, y lại cười cười nói: Cảm ơn anh, Tướng Quân, tôi có thể tặng cho anh một đồ vật không?
Tướng Quân đội mũ sắt lên, mờ mịt hỏi: Ngươi muốn cho ta thứ gì sao?
Dư Hạo quay người về phía Đồ Đằng giơ tay, kim quang từ Đồ Đằng phát ra rơi xuống dưới, dọc theo không trung tạo nên một vệt kim quang lập lòe, ở trong tay Dư Hạo hóa thành một cái khiên.

Đây cho anh.

Dư Hạo nói, Đây là lá chắn kiên cố nhất trong nội tâm của tôi, anh có thể mang theo nó đến mộng của người khác không?
Chuyện này....!Tướng Quân nhất thời tay chân lại có chút luống cuống.

Dư Hạo đẩy lá chắn về phía hắn, Tướng Quân nói: Đưa Đồ Đằng cho ta, không có chuyện gì chứ?
Dư Hạo ra hiệu cho Tướng Quân nhìn Đồ Đằng, nó vẫn còn, chỉ là ánh sáng có vẻ giảm đi một chút.

Nếu như có thể, tôi muốn đem toàn bộ Đồ Đằng đưa cho anh.


Dư Hạo nói, Tôi không muốn đặt một cái khiên trong trái tim mình.

Tướng Quân tự nhủ: Đây là lần đầu tiên có người trong thế giới ý thức...!đưa cho ta cái gì đó, nhưng mà....!cái này là Đồ Đằng, ta không biết có thể mang theo hay không.

Tướng Quân cúi đầu, giơ tay, sờ sờ cái khiên, lại ngẩng đầu nhìn Dư Hạo thật kỹ, đột nhiên hỏi: Ngươi thật lòng ư?
Dư Hạo nói: Đương nhiên!
Tướng Quân nói: Ngươi có biết ngươi cho ta cái gì không?
Dư Hạo kiên trì nói: Đương nhiên biết!
Tướng Quân đỡ lấy cái khiên, hai tay không khống chế được hơi run run, Dư Hạo còn nói: Cái khiên này, sẽ thay tôi bảo vệ anh.

Vậy...!ta nhận.

Tướng Quân nhận lấy cái khiên, tay phải vút qua, tiêu sái đeo nó lên lưng.

Chợt, Dư Hạo ôm lấy hắn.

Cảm ơn anh.

Dư Hạo thấp giọng nói.

Tướng Quân giơ tay lên, xoa xoa đầu Dư Hạo.

Ngủ ngon.

Hai chữ này, tựa như một thần chú diệu kỳ, Tướng Quân hóa thành phấn quang, bùm một cái phi tán, Dư Hạo chớp mắt nắm lấy, hai tay chậm rãi mở ra thế nhưng chỉ có không khí.

Ngủ ngon.

Dư Hạo nói.

Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt y, y mở hai mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, một tay che ở trên trán.

Tối qua quên kéo rèm cửa sổ phòng ngủ, vừa vặn ánh mặt trời từ bên ngoài ban công chiếu vào, chiếu đúng giường y.

Bảy giờ ba lăm rồi, nguy! Đến muộn rồi! Dư Hạo cuống quít đứng dậy, đột nhiên phát hiện điện thoại di động không kêu.

À, sáng nay không có tiết...!Dư Hạo mệt mỏi nằm xuống.

Bạn cùng vẫn đang che mặt ngủ, Dư Hạo mở to mắt nhìn ván giường giường trên, từng hình ảnh trong mộng cảnh chợt chiếu lại, lúc này, y không bi thương, không kích động, thay vào đó, là tâm trạng yên tĩnh.

Ánh mặt trời chiếu vào hong khô áo khoác thể dục của Chu Thăng, nó phát ra mùi xà phòng man mát.

Dĩnh Thị tỉnh dậy trong nắng sớm, thỉnh thoảng tiếng chuông xe đạp vang lên, bay qua ban công rồi nhảy vào phòng ngủ.

Mùa đông ở Dĩnh thị cực kỳ thích hợp để ngủ nướng, cả thành phố như ngầm hiểu ý, tự giác đem thời gian làm việc lùi lại sau nửa tiếng.

Xã hội ngầm thừa nhận trước chín giờ rưỡi không làm mấy chuyện quan trọng, đại học cũng ngầm thừa nhận trước tám rưỡi không nhắc đến kiến thức mới, người dân ngầm thừa nhận trước mười một rưỡi không thúc giục giao thức ăn đến...!Nếu nói Bắc Thượng giống như con rồng lửa chạy như điên, mang theo mọi người không ngừng phi lên phía trước, thì ở một thành phố hạng hai ở Hoa Trung – Dĩnh Thị lại như một con quái vật khổng lồ tập tễnh bước đi, lười biếng, chậm rãi bước chân.

Dư Hạo có một lần nghĩ đến việc rời khỏi nơi này, chỉ vì nơi gọi là quê hương này để lại cho y, hầu như cũng chẳng có bao nhiêu hồi ức đẹp.

Tựa như chỉ cần rời xa, chính là một khởi đầu hoàn toàn mới.

Nhưng y không phải không thừa nhận, chuyện giành lấy cuộc sống mới này cùng với thời gian và địa điểm, căn bản cũng chẳng có gì liên quan.

Dù cho cách xa phiền toái nhưng cũng không phải là yên tĩnh, mặt trời vẫn lên, khởi đầu mới vẫn lặng yên đến.

Dư Hạo vừa đến thư viện, y ngồi xuống rồi mở vở ra.

Sau đó nhận được tin từ Trần Diệp Khải – Thi tiên sinh đáp ứng chiều mai gặp mặt, địa điểm cụ thể sẽ báo sau, nói trước để Dư Hạo chuẩn bị mà sắp xếp thời gian.

Dư Hạo cũng đã chẳng thấy sợ họ nữa, đáp một câu được, lại hỏi xem có cần chuẩn bị gì không.

Trần Diệp Khải trả lời: [Cứ phát huy như bình thường là được, bọn anh sẽ giúp em.]
Dư Hạo: [Phát huy bình thường là sẽ đánh nhau đấy, tốt anh nhất nên mang theo cái bình cứu hỏa hay cái gì đấy vẫn tốt hơn.]
Đối diện nhịn không được liền cười ra tiếng, Dư Hạo cả kinh ngẩng đầu, thấy Trần Diệp Khải đang ngồi ở chếch đối diện, nhìn y cười.

Dư Hạo nhất thời lúng túng, giả vờ bận bịu nhìn tin nhắn của Trần Diệp Khải, chỉ thấy Trần Diệp Khải nhịn cười, hướng y tủm tỉm.

Dư Hạo dựng thẳng quyển sách < Phân tích giấc mơ > lên che mặt, Trần Diệp Khải gật gật đầu, sư sinh [1] hai người đều ở trong thư viện tự học.

Lúc Dư Hạo ngồi giải lao, y lại nhắn tin cho Trần Diệp Khải.


[1] Sư sinh = thầy và trò
[Anh không đi làm à?]
[Chuẩn bị khảo bác [2], viện trưởng bảo anh cứ tùy ý, đừng rời trường là được.]
[2] Đề cập đến kỳ thi để áp dụng cho sinh viên lên tiến sĩ.

Kỳ thi cho sinh viên lên tiến sĩ được chia thành hai loại kỳ thi mùa xuân và kỳ thi mùa thu.

Trần Diệp Khải hôm nay mặc một cái áo len sợi màu lam đậm, áo sơ mi kẻ sọc lộ ra từ cổ tay áo len, cùng sinh viên chính thức chẳng khác là bao.

Dư Hạo lại nhìn sách, bỗng nhiên để ý trong thư viện gần như là chỉ có mỗi mình và Trần Diệp Khải đến tự học.

Phía trước, mặt sau, bốn phía chủ yếu là toàn nữ sinh! Các cô nàng cầm điện thoại nhao nhao, làm bộ vuốt tóc, camera từ bốn phương tám hướng chĩa đến Trần Diệp Khải.

Dư Hạo lập tức cúi đầu nhắn tin: [Thầy à, anh đang bị rất nhiều người chụp trộm, không nên ngẩng đầu lên đâu.]
Trần Diệp Khải: [Khoảng bao nhiêu người?]
Dư Hạo: [Khoảng hai mươi ba mươi gì đấy, còn đang đến thêm.]
Trần Diệp Khải: [Mượn hộ anh mấy cuốn sách, anh đi trước.]
Trần Diệp Khải hiển nhiên không cảm thấy kinh ngạc, nhắn tên mấy cuốn sách cho Dư Hạo, lại gửi thêm một đoạn văn bản: [Điền vào công văn phỏng vấn một chút đi, ngày mai liên hệ truyền thông, trước tiên cung cấp tin tức cho bên Đằng Tấn.]
Dư Hạo: !!!
Đợt phát sóng này cũng quá làm màu rồi! Dư Hạo một lần nữa đánh giá lại Trần Diệp Khải, bên trong tệp tin nhắn là công văn phỏng vấn, Trần Diệp Khải nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cúi đầu bước nhanh ra khỏi thư viện.

Sau lưng có người nói: Cậu lên baidu mà tra...!là anh ấy anh ấy đấy! Chính là anh ấy!
Trong lòng Dư Hạo hơi động, mở baidu ra search tên Trần Diệp Khải, kết quả tìm kiếm là giáo thảo trung đại Trần Diệp Khải và Trần Diệp Khải đại học Columbia.
Dư Hạo hoàn toàn cảm thấy mấy thông tin về Trần Diệp Khải này khiến y mù mắt chó.

[Hôm nay nghỉ ngơi cho tốt] Trần Diệp Khải gửi tin nhắn đến, [Mai tranh thủ đem mấy cái chuyện cha và con gái nhà kia vứt đi.]
Dư Hạo nở nụ cười.

Ngày hôm sau, lúc y đem bản thảo phỏng vấn đưa cho Trần Diệp Khải, cửa văn phòng đã được khóa lại, tựa hồ đang đàm luận chuyện gì đó quan trọng.

Dư Hạo trầm mặc ngồi bên ngoài văn phòng, có chút căng thẳng.

Vừa suy nghĩ vừa chờ đợi một lúc thì Thi tiên sinh cùng con gái đến nơi, làm sao để làm hòa.

Đêm qua y trải qua một đêm vô mộng, nói cũng kỳ quái, sau khi mặt trời mọc ở thế giới trong mộng, y cũng chưa lần nào trở về cung điện đó, buổi tối ngủ cũng rất ngon lành.

Thi tiên sinh cùng con gái ông ta là Thi Nê, hẹn gặp mặt ở học viện, trước lúc đó Trần Diệp Khải chẳng nói gì với Dư Hạo nữa, chỉ bảo y thư giãn.

Mười hai rưỡi trưa, Thi tiên sinh vẫn chưa đến, chỉ có Chu Thăng đến.

Chu Thăng hôm nay ăn mặc đàng hoàng lạ thường, mặc cái áo hoodie đen, nhìn Dư Hạo Ừ một tiếng, một mặt lạnh lùng gật đầu.

Dư Hạo dịch dịch một góc cho hắn ngồi xuống.

Cậu không phải đến đâu.

Dư Hạo thấp giọng nói.

Như vậy sao được? Chu Thăng nói, Có náo nhiệt phải vây xem, đây là lạc thú làm người mà.

Dư Hạo: ....!
Dư Hạo đang căng thẳng đến độ tay cũng toát mồ hôi, Phó Lập Quần cũng tới, ngoài ý muốn không mặc đồ thể thao, đi thẳng đến giữa hai người ngồi xuống.

Hai vị ái phi, khỏe chứ.

Phó Lập Quần ngồi giữa, oanh oanh liệt liệt nói.

Dư Hạo: ....!
Cút! Chu Thăng giơ chân, nổi giận nói.

Cửa văn phòng mở ra, Hoàng Đình cùng Trần Diệp Khải cũng đi ra, còn có một nữ sinh không quen biết, Trần Diệp Khải cầm văn kiện, nói: Cũng đến đông đủ rồi, đi vào phòng họp đi.

Hai người họ đến giúp em đấy.

Một khắc trước khi ngồi xuống phòng hội nghị, trong đầu Dư Hạo vẫn là một mảng trống rỗng, những người khác cũng không bắt chuyện với y.

Nhưng vừa ngồi xuống, trong nháy mắt, nhìn thấy cô gái kia, Dư Hạo đột nhiên cảm thấy mình còn rất nhiều điều muốn nói, không khống chế được muốn thốt ra.

Trước tiên Trần Diệp Khải bắt tay với Thi tiên sinh, tự giới thiệu mình một hồi, Dư Hạo ngồi bên này có bốn người, Thi tiên sinh bên đó có hai người, con gái còn đeo cặp sách, cảnh sát ngồi ở trung gian.

Thi tiên sinh là một người trung niên chừng bốn mươi tuổi, mặc âu phục, chìa khóa xe còn đặt trên bàn, một bên đặt thuốc lá điện tử.


Đợi một lát, chúng tôi còn có phóng viên đến phỏng vấn.

Trần Diệp Khải nói với Thi tiên sinh, Không quá mười phút đâu,
Trong nháy mắt Thi tiên sinh liền choáng váng, nói: Phỏng vấn gì? Ai quyết định?
Không liên quan đến chuyện của ngài.

Hoàng Đình bỏ mũ cảnh sát xuống, vuốt tóc, nói, Dư Hạo cùng bạn bè lượm được một khoản tiền, chừng 120 vạn, giao cho đồn cảnh sát bọn tôi, trong sở quyết định khen thưởng, giúp bọn họ đưa tiền, truyền bá năng lượng chính nghĩa.

Thi tiên sinh: ....!
Bạn bè có vẻ không vui: Tôi như này mà có cảm giác như không tồn tại sao?
Trần Diệp Khải nhanh chóng nhìn phóng viên nói: Cậu ấy tên Chu Thăng.

Dư Hạo nói: Là bọn tôi cùng nhặt được, nhưng thật ra là cậu ấy dẫm lên chỗ tiền kia thì mới phát hiện ra.

Các cậu điền vào giấy thăm hỏi, tôi đều nhận được.

Nữ phóng viên nói, Quá trình viết rất rõ ràng, không có vấn đề, bổ sung thêm mấy chỗ nhỏ, cũng nhanh thôi.

Chiều nay cờ thi đua mới được đồn gửi đến đây.

Hoàng Đình nói với người phóng viên kia, Đến lúc ấy học viện sẽ chụp lại gửi cho cô.

Nữ phóng viên hỏi thêm mấy vấn đề, Chu Thăng khoác vai Dư Hạo, dịch đến cạnh bàn hội nghị, đáp lại từng câu.

Dư Hạo nghiêng đầu nhìn Chu Thăng, lại nhìn phóng viên, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nói: Không phải đồ của tôi, tôi sẽ không lấy.

Tôi cảm thấy, trong cái xã hội này, đa số người đều là như vậy, chỉ là họ không có cơ hội nhặt được số tiền lớn vậy thôi.

Chúng tôi cũng chẳng phải hình mẫu tiêu chuẩn gì, chỉ là vừa vặn nhặt được thôi.

Nữ phóng viên: Việc này cũng không dễ dàng.

Không tính là năng lượng chính nghĩa.

Dư Hạo thành khẩn nói, Phải.

Một người, khi người khác gặp nguy nan, oan khuất đồng ý duỗi tay ra cứu viện, tin tưởng người ấy, trợ giúp người ấy, bất kể báo đáp đều có thể khiến hắn bị lôi xuống bùn cùng, để người đó được giải cứu, đấy mới là năng lượng chính nghĩa.

Nữ phóng viên đột nhiên nở nụ cười, nói: Đây là đang nói ai thế? Hả?
Dư Hạo lúc nói những lời này, đầu chỉ nhớ đến Tướng Quân trong mộng, nữ phóng viên quay đầu thoáng nhìn Trần Diệp Khải, lại hoài nghi liếc Hoàng Đình, nhìn Phó Lập Quần rồi lại nhìn Chu Thăng.

Vẻ mặt của mọi người đều có chút kỳ quái, tựa như cười mà không phải cười, càng mang theo một chút ý tứ riêng.

Chu Thăng đột nhiên đỏ mặt, nói: Cậu ấy đang nói đến tôi.

Mọi người: .....!
Dư Hạo nói: Ừ...!Ý tôi là...!mọi người, cảm ơn.

Chu Thăng: Không phải nói tôi sao?
Dư Hạo ra hiệu hắn đừng nói nữa, Chu Thăng chuyển đề tài, nhìn nữ phóng viên nghiêm túc nói: Tôi còn có một chuyên đề độc quyền...!cô biết không? Bạn học Dư Hạo còn bị người ta vu oan hãm hại!
Như vậy là được rồi! Trần Diệp Khải quyết định thật nhanh, đến đưa phóng viên rời đi.

Chu Thăng, đây là danh thiếp của tôi....!Nữ phóng viên tránh khỏi Trần Diệp Khải, đưa danh thiếp cho Chu Thăng, Chúng ta có thể nói chuyện lâu hơn một chút....!Có chuyện gì, chuyện gì đi nữa cũng có thể tìm tôi! Chu Thăng muốn đứng dậy đón lấy, Phó Lập Quần lập tức túm lấy quần hắn, Dư Hạo hiểu ý nhận lấy.

Trần Diệp Khải đưa cô rời đi, quả quyết đem danh thiếp trên tay Dư Hạo giật lấy, bỏ vào trong túi quần âu phục.

[28/7/2020].