Dư phu nhân kéo tay Nguyên Sắt Sắt, cẩn thận dẫn nàng lên một chiếc xe ngựa cùng với mình.
Dư Tu Bách đợi sau khi các nàng đều đã an tọa, xoay người cưỡi lên con hắc mã thượng cấp của mình, đi bên cạnh hộ tống xe ngựa.
Xe ngựa mà Dư phu nhân chuẩn bị cũng không tính là quá xa hoa.
Chí ít từ bên ngoài xe ngựa thoạt nhìn, hoàn toàn không thể so sánh với rất nhiều xe ngựa mà Nguyên Sắt Sắt từng gặp mấy ngày này. Nhưng bố trí bên trong lại rất thoải mái, thời gian Nguyên Sắt Sắt ở Giao Châu, xe ngựa trong nhà chuẩn bị riêng cho nàng cũng không khác thế này là bao.
Dư Chú cữu cữu ở Giao Châu nắm trong tay mấy vạn binh mã, lại đóng quân xa tít ngoài biên cương, tiểu hoàng đế ở trong kinh thành không thể nào một chút cũng không kiêng kị, một chút cũng không để ý.
Dư phu nhân và Dư lão phu nhân, cùng với An Định hầu phủ ở Giao Châu, vẫn luôn giữ lòng trung mà khiêm nhường, không để cho người khác có cơ hội nắm được nhược điểm của mình, ít nhất ở phương diện mặt mũi của cả cơ ngơi của mình.
“Sắt Sắt, không cần phải quá miễn cưỡng, chờ đi tới yến hội, nếu các nàng nguyện ý chơi cùng con, thì con cứ việc vui chơi tán gẫu với các nàng, nếu con không thích, vậy thì không chơi, đó là do các nàng không có mắt nhìn, không biết cái tốt của Sắt Sắt nhà chúng ta."
“Gia tộc chúng ta có quyền quyền có thế, chỉ cần nét mặt không đắc tội với người khác là được rồi."
“Không cần để ý quá nhiều đến mọi thứ xung quanh như vậy đâu."
Dư phu nhân sợ Nguyên Sắt Sắt không hòa hợp được với mấy vị tiểu thư trong kinh đô, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng ân cần dặn dò.
Ngay từ đầu Dư phu nhân đã cảm thấy khi nắm tay, tiểu cô nương sẽ tỏ ra càng thân thiết hơn, càng dễ khiến nàng nghe lời hơn một chút. Luveveland chấm co. Ở độ tuổi này thì nàng sẽ dễ dàng phiền muộn bởi mấy chuyện tỷ muội cãi nhau. Không nghĩ tới đôi tay nhỏ bé này của Sắt Sắt, sờ vào còn mềm yếu không xương, mềm mại non mịn hơn so với tưởng tượng.
Nàng là một nữ nhân cũng không buông được bàn tay này.
Dư phu nhân từ ái mỉm cười, nhìn góc nghiêng của Nguyên Sắt Sắt, bắt đầu mỗi ngày một cảm khái.
Nếu tên tiểu tử thối Dư Tu Bách này có phúc khí cưới Sắt Sắt vào cửa thì tốt rồi, đứa con dâu này tốt biết bao!
Cưới được một cô nương như thế này, chẳng những nam nhân vừa lòng, mà người mẹ chồng như nàng cũng vừa lòng nữa chứ!
Kéo màn xe lên, Dư phu nhân bị Dư Tu Bách và Nhất Trương Tễ đang cười như điên ở bên ngoài cửa sổ doạ sợ tới mức ngồi lùi về sau vài bước.
Thấp giọng mắng: "Tiểu tử thúi, một ngày không chọc tức không được sao!”
Quay trở về, ngày ngày đối nghịch với bà.
Khi Dư phu nhân buông mành xuống, Nguyên Sắt Sắt không biết có phải do bản thân hoa mắt hay không, nàng dường như nhìn thấy Dư Tu Bách nháy mắt với nàng.
"Cữu mẫu, biểu ca đây là đang chọc cho người vui đấy!"
Nguyên Sắt Sắt vội vàng giúp Dư phu nhân bình tĩnh lại, nhẹ giọng an ủi nàng.
Lộ ra nụ cười đáng yêu trước sau như một trước mặt của trưởng bối.
"Ta biết."
Dư phu nhân chỉ là theo thói quen thấy không vừa mắt đứa con trai không ra hồn nhà mình, luôn muốn kiếm chuyện với hắn, Luveveland chấm co, có đôi khi thứ cần chính là một người biết nói chuyện cho bà cái thang để bước xuống.
Nghĩ tới ưu điểm của Dư Tu Bách, quả nhiên trong lòng của nàng thoải mái hơn nhiều.
Không lâu sau đó, xe ngựa dừng lại, nha hoàn bên ngoài kêu lên: “Phu nhân, biểu tiểu thư, tới phủ Trưởng công chúa rồi ạ."
“Sắt Sắt, chúng ta xuống xe thôi!”
“Dạ."
Nguyên Sắt Sắt chờ Dư phu nhân đi xuống trước, mới vịn vào tay của nha hoàn đi xuống.
Hai người thân mật xuống xe không lâu, thì nhìn thấy Chu Thấm Nhiên cũng đưa theo một vị phu nhân cùng tới.
Phu nhân đi ở phía trước tầm ba mươi tuổi, Chu Thấm Nhiên đi ở phía sau, hai người vẫn duy trì một khoảng để tỏ rõ cả hai tuy đi cùng nhau tới nhưng lại không thân nhau.
“Chào phu nhân, chào Chu tỷ tỷ."
Vị phu nhân kia thấy các nàng, cũng dừng lại chào hỏi cùng Dư phu nhân.
“Lâu rồi không thấy phu nhân ra ngoài, ồ, vị tiểu cô nương xinh đẹp này là?"
“Đây là cháu ngoại của ta, Nguyên Sắt Sắt, cũng là quận chúa Chiêu Dương."
Ánh mắt của vị phu nhân kia thoạt đầu còn khinh miệt, thoát chốc đã thay đổi, Luveveland chấm co, bà cứ tưởng là thân thích nghèo kiết xác của tướng quân quý phủ nào đó muốn trèo cao, ỷ vào có một gương
mặt đẹp muốn nhờ thân thích quăng tám sào cũng không tới* đi nịnh hót một phu quân giàu có.
Có phong hào quận chúa so với không có phong hào khác biệt rất lớn, danh hiệu Chiêu Dương bình thường đều là ban cho công chúa!
“Thấm Nhiên, mau tới đây, chào hỏi vị muội muội này chút đi."