Sáng mới lên lớp, lại thấy mọi người ồn ào xì xầm cái gì đó. Lệ Khiết Minh thấy lạ, hỏi An Kiều, cô ấy cười và nói rằng có một học sinh mới từ Mĩ chuyển về. Không những ngoại hình hoàn hảo quá mức, gia thế cũng cực kì to lớn, và hắn ta còn là bạn thân của An Kiều. Thảo nào khi nhắc đến hắn, ánh mắt của An Kiều lại sáng lên như vậy.
Giáo viên vào lớp là một thầy giáo đã độ trung tuổi, theo sau thầy là một cậu thanh niên trẻ khỏe, một bộ dạng ấm áp, rực rỡ như ánh mặt trời. Mái tóc vàng kim, mắt xanh biển đúng chất người ngoại quốc. Khi hắn ta cười lên lại đem lại cho lòng người cảm giác thoải mái, không tự chủ lại muốn níu kéo thêm một chút nữa.
Hắn ta vừa vào lớp, liền tặng cho bọn con gái một nụ cười ấm áp, giọng nói trầm khàn đầy mê hoặc, “Gọi tôi là Hùng Thần Phong, tôi đến từ nước Mĩ” Nói xong, Hùng Thần Phong xin giáo viên cho phép đuọc vào ngồi gần An Kiều. Được giáo viên gật đầu đồng ý, Hùng Thần Phong liền có ý muốn đổi chỗ với Lệ Khiết Minh. Có điều An Kiều lại ngăn cản, cô tuy rằng muốn Hùng Thần Phong ngồi cùng mình, nhưng so với bạn tốt tất nhiên không thể nào bằng được. Vậy nên, Hùng Thần Phong liền cắn rứt ngồi lên phía trên An Kiều.
*****
“Chủ tịch, Đông Chính tiên sinh có lời mời dự sinh nhật đại tiểu thư đến ngài”
Liên Tình khép nép, cử chỉ nho nhã giáo dục nhẹ nhàng đưa tấm thiệp màu trắng đặt lên bàn chủ tịch. Đông Dịch khẽ liếc mắt, cũng không thèm đếm xỉa đến. Chỉ dặn Liên Tình một câu: “Chuẩn bị, tối nay tôi sẽ tới đó”, xong cũng không đợi cô ta ra ngoài, trực tiếp xoay ghế đối diện với cửa sổ.
Từ ô cửa sổ nhìn ra, xã hội này có biết bao phồn hoa, hưng thịnh. Chỉ khi ở trên cao nhìn xuống, mới cảm thấy con người thật nhỏ bé. Đông Dịch khẽ nhìn bàn tay xinh đẹp như nghệ sĩ đàn dương cầm của mình, trong mắt hiện lên tia trào phúng. Xinh đẹp như vậy, nhưng lại dính bao nhiêu máu tươi??? Cuộc đời hắn là ánh sáng tăm tối, là cuộc sống của địa ngục trần gian, là cuộc sống tranh đoạt, ruột thịt đấu đá nhau. Lệ Khiết Minh là ánh dương sáng, mở rộng trái tim hắn. Đã sống trong tim hắn rồi, vậy thì phần đời về sau chỉ có thể ở bên hắn thôi. Hắn sẽ làm cho cô yêu hắn, nguyện ý bên cạnh hắn, sống trong đôi cánh to lớn của hắn, để hắn bảo vệ cô.
Vị trí chủ tịch này có thể ngồi lên nhưng mấy ai có thể giữ vững. Một người đủ cường đại, đủ vững chắc để đóng cột ở đây, không ai khác là Đông Dịch.
*******
Ánh sáng trang hoàng chiếu rọi mọi ngóc nghách của Đông gia. Tại sảnh chính, một người đàn ông trung niên, dáng người to lớn làm nổi bật chiều cao của ông ta. Đông Chính đứng giao lưu với một số nhà đầu tư, nhưng ánh mắt thủy chung luôn hướng ra cửa. Sao hắn còn chưa đến???
Đông Nghi là dịu dàng bước đến bên cạnh Đông Chính. Cô ta khẽ níu lấy áo ông, giọng nhẹ nhàng, nói: “Cha, sao anh ta chưa đến?”
Đông Nghi cũng thuộc vào dạng nữ nhân thanh tú, nhan sắc thanh tao đem lại cho lòng người một cảm giác mới mẻ. Tính cách lại có phần dịu dàng ôn nhu đúng chất một tiểu thư gia giáo. Người ta nói, bề ngoài của con người thường đi ngược lại trong lòng. Cho nên, cho dù cô ta có dịu dàng đoan trang ra sao, thì cô ta vẫn là con gái Đông Chính, vẫn là một con gái của một người tham lam, một người chẳng ra gì.
Đông Chính kẽ lườm nguýt Đông Nghi một cái, hờ hững, “Ta cũng đang chờ hắn đến. Con qua bên kia đợi đi, chỉ cần hắn ta đến thì đến lượt con làm việc”
Đông Nghi cười một cái, “Dạ” sau đó lập tức sang chỗ mà đám bạn mình đang ngồi, cầm lấy một ly rượu thuởng thức. Đông Chính híp mắt, khẽ hừ lạnh một cái. Cô ta chính xác là quân cờ đầu tiên mà Đông Chính dùng trong việc dành lại quyền lực. Ông ta chính là ghét cay ghét đắng Đông Dịch, thậm chí còn muốn gϊếŧ chết hắn. Hà cớ gì mà ông ta cũng được coi là một tiền bối trong nhà, là con trưởng của Đông gia, nhưng là lại không có một chút tiếng nói quyền lực nào. Lão ba của ông ta chỉ một mực chăm chút vào Đông Dịch, sau khi hắn vừa tròn mười tám tuổi liền lập tức trao toàn bộ bốn mươi lăm phần trăm cổ phần công ty cho hắn. Vậy nên trong nhà Đông Dịch là người nắm giữ nhiều quyền lực nhất. Nhưng đàn ông mà, ai lại không ham mê nữ sắc. Chỉ cần lấy Đông Nghi, cho cô ta đi dụ dỗ Đông Dịch, hắn sơ suất một cái, Đông Chính sẽ lập tức dành lại những thứ thuộc về mình.
Nhưng ông ta quên rằng, chim sẻ mãi mãi chỉ là chim sẻ, cho dù có dát bao nhiêu vàng đi nữa, mà đầu óc vẫn ngu si, thì chẳng bao giờ hóa công được!