Hôm nay là sinh nhật của Lệ Khiết Minh, thế nên cô cực kì cao hứng.
Vì là sinh nhật tuổi 18 nên Lệ Nhất tổ chức tiệc có phần rất long trọng. Lệ Khiết Minh vốn đã nói rằng không nên quá sang trọng, cô không có nhiều bạn bè, tuy nhà họ Lệ gia thế hào môn, xếp trong giới thuơng nhân cũng gọi là có tiếng, nhiều kẻ muốn nhân cơ hội này mà bắt quàng làm họ nhưng cô không muốn thế.
Tuổi 18 là tuổi của thanh xuân. Lệ Khiết Minh muốn hưởng thụ sinh nhật với bạn bè, với người thân, bằng buổi tiệc nhỏ chứ không phải những buổi tiệc xã giao như thế này.
.
Lệ Khiết Minh ngồi trước gương, cô thật không dám tin mà nhìn vào mình trong gương. Một thiếu nữ da dẻ trắng nõn khoác trên mình đầm trắng xuông dài, có đính ngọc trai. Mắt một màu xanh dương đẹp đẽ sâu thẳm. Môi đỏ tươi được điểm thêm một chút son môi kiều diễm. Mũi cao ngạo nghễ đứng thẳng. Trông quả thật vô cùng xinh đẹp. Phía sau cô là Lệ Trâm, cô ấy mặc đầm đen bó sát. Tóc búi hờ hững phần gáy. Gương mặt xinh đẹp so với Lệ Khiết Minh thì một chín một mười, không thể biết ai hơn. Lệ Trâm thuộc dạng phụ nữ thành thục quyến rũ, không giống vẻ đẹp non nớt ngây thơ của cô.
“Sao vậy? Trên mặt chị dính gì sao?”
Lệ Trâm thấy em gái mình đang nhìn bản thân không chớp mắt nhất thời cảm thấy buồn cười. Lệ Khiết Minh lắc lắc đầu nhỏ: “Không, chỉ là chị rất đẹp”
“Haha, cái miệng nhỏ chỉ biết nịnh bợ”
“Em không nịnh đâu, em nói thật đấy, em mà là đàn ông thì cũng yêu chị, thật sự là tên Đông Dịch kia quá may mắn mà”
Lệ Trâm không trả lời, cô lựa chọn im lặng nhìn em gái đang thao thao bất tuyệt kia. Những ngày qua, cô cũng đã biết được lí do Lệ Khiết Minh không giống mình, cũng thật buồn cười, Cô và em ấy không phải chị em ruột. Nhiều lúc nhìn thấy Đông Dịch luôn đặt ánh mắt nóng rực đầy tình yêu lên người Lệ Khiết Minh, Lệ Trâm thực sự thấy tủi thân. Cô muốn khóc, cô muốn dành lại Đông Dịch, nhưng cô không thể làm vậy. Cô đã từng đọc những câu truyện tình yêu đôi lứa, tự hiểu rằng những thứ gì không thuộc về mình, dù có cố gắng cả đời, cũng không thể thuộc về mình. Lệ Trâm muốn Lệ Khiết Minh hạnh phúc, mà Đông Dịch sẽ là người làm chuyện đó. Chỉ tiếc rằng, cô đã yêu Đông Dịch quá nhiều!
“Chị hai!”
“….hả”
“Chị với Đông Dịch… không sao chứ?”
Lệ Khiết Minh rụt rè hỏi, cô chỉ lo rằng bản thân sẽ chạm vào nỗi đau của chị. Mặc dù cô không thông minh trong vấn đề tình cảm, nhưng cô biết nhìn nhận cảm xúc của người khác. Chị hai cô mấy ngày hôm nay cứ ngơ ngẩn như người mất hồn, thậm chí nhiều lúc còn khóc một mình, mà tên Đông Dịch đó còn vô tình lãnh cảm với chị. Thật là quá đáng mà!
“Chị không sao, chỉ là có chút chuyện cãi nhau với anh ấy thôi, em đừng lo”
Lệ Trâm che giấu cảm xúc hỗn độn trong ánh mắt, chỉ sợ mình sẽ vô tình bộc lộ yếu đuối ở đây. Nhưng cô cũng không quên, chuyện này sẽ sớm để kết thúc ở đây thôi!
**
Sảnh chính nhà họ Lệ được trang hoàng đẹp đẽ, sang trọng. Lệ Nhất một thân vest trắng sang trọng, bên cạnh ông là Hoàng Mẫn xinh đẹp mặn mà của tuổi trung niên. “Bác Nhất, Minh Minh đâu rồi ạ?”
An Kiều váy vàng nắng năng động dễ thương không nhịn được hỏi. Cô hôm nay cũng giống Lệ Khiết Minh, cực kì cao hứng. Đi bên cạnh An Kiều là Hùng Thần Phong. Hắn dường như trút bỏ đi được hình tượng thiếu niên ấm áp như ánh mặt trời, bây giờ hắn nghiêm túc hơn, chững chạc hơn, biết suy nghĩ hơn, và đặc biệt là vẫn giữ vai trò bạn trai của An Kiều trong mắt người khác.
“Nha đầu, cuối cùng cũng đến rồi. Tiểu Minh đang ở trên phòng, con lên trên đấy với nó đi”
“Cảm ơn bác” An Kiều hướng Lệ Nhất cười tươi một cái, sau đó quay lại hướng Hùng Thần Phong, vui vẻ nói, “Phong, cậu ở đây nha, mình lên trên đó một lát”
Hùng Thần Phong không ý kiến, chỉ là gật đầu một cái, sau đó cái tay đẹp đẽ dơ lên chỉnh sửa lại chỗ tóc bị rối của An Kiều, ôn nhu nhắc nhở, “Đi chậm một chút đi, không ai đuổi theo cậu đâu mà chạy nhanh như thế”
An Kiều đối với thái độ của Hùng Thần Phong cũng chỉ làm lơ cho qua, nhưng trong lòng cô là một mảnh rối loạn. Hùng Thần Phong trong mắt cô luôn luôn giống như một người anh trai ấm áp với nụ cười như gió xuân và hành động ôn nhu. Một dòng nước ấm lặng lẽ chảy vào tim, nhưng không một ai biết, An Kiều cũng vậy.
*
“Tiểu Minh”
Lãnh Niên Ngạo thân tây trang lịch sự, hắn hướng Lệ Khiết Minh cười đến dịu dàng ôn nhu. Lệ Khiết Minh không biết từ khi nào bản thân đối với hắn không còn phòng bị xa cách nữa, một năm qua, hắn đối với cô quá đỗi dịu dàng, khiến cô như bị trầm luân trong sự dịu dàng đó, không muốn dứt ra.
“Anh Niên Ngạo”
Thời điểm trước đây, khi gọi hắn là anh Niên Ngạo, Lệ Khiết Minh luôn làm một bộ mặt miễn cưỡng. Nhưng bây giờ, là lúc gọi hắn luôn một bộ dáng đáng yêu tinh nghịch.