Trái tim đập thình thịch thình thịch, cả cơ thể vừa run lạnh vừa nóng bức. Lệ Trâm không biết diễn tả cảm giác này, nó quá đau đớn, đau như có hàng ngàn cây kim đâm vào, như rơi xuống hố lửa, như nằm trong hầm băng.
Cô ngước mắt lên nhìn nam nhân đang yên tĩnh dựa trên lớp cây đại thụ. Hắn mãi mãi như một vị quốc vương cao cả còn cô là người tiểu nữ nhỏ bé. Hắn là người của bóng đêm, nhưng giờ phút này ngồi đây, hắn lại mang một chút ôn nhu nhiệm màu.
Gió thổi qua, tóc Lệ Trâm bay, tóc Đông Dịch bay, nhưng mãi mãi cũng không thể làn hai trái tim đập chung một nhịp, cũng như mãi mãi không thể làm cho trái tim cô hết yêu nam nhân này.
Lệ Trâm cúi đầu, mỉm cười đầy chua xót, lệ muốn rơi nhưng phải kìm lại. Gió tuy làm dịu mát tâm hồn người, nhưng lại không mang được những nặng nề trong lòng cô đi. Nếu nó có thể cuốn hết những gì đau khổ nhất bay về trời, thì tốt biết mấy… Đông Dịch là độc dược mê luyến, không hề có thuốc giải, mà nếu có, cũng không ai muốn dùng…
****
Lệ Nhất ngồi trên bàn làm việc, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống tấm ảnh trên tay. Ông nhìn xuống chữ kí bên dưới tấm ảnh, ông không ngờ rằng, sẽ có ngày bí mật đó lại bị đào bới lên.
Đối diện là Lệ Khiết Minh dường như cũng bị tâm trạng nặng nề của ông ảnh hưởng, tiếng cô nhỏ như muỗi đốt nhưng vang vọng trong không gian:
“…Ba!”
Haiz
Lệ Nhất thở dài,
“Tiểu Minh, có lẽ cũng đến lúc, con nên biết sự thật này rồi”
Không thể giấu kín, cũng không thể che đậy, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Ông đã mất công đem nó cất giữ mười mấy năm, nhưng không ngờ hôm nay, chính bản thân lại phải nói ra như vậy.
“Sự thật… gì ạ?” Cô không thể tin giữa cô và ba thì có sự thật gì đây? “Tiểu Minh” Lệ Nhất khẽ gọi, giọng nhẹ nhàng nhưng giống như vô cùng nặng nề, ông nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Lệ Khiết Minh, “Con… không phải em gái ruột của tiểu Trâm,… hai đứa là chị em cùng cha khác mẹ”
***
Ánh mắt Lệ Khiết Minh vô hồn nhìn lên trần nhà, cô đang suy nghĩ về những gì ba vừa nói, cũng như đang cho bản thân mình thời gian để chấp nhận được sự thật này.
Cô nhớ lại lời ba vừa nói. Mẹ của cô không phải Hoàng Mẫn, mẹ của cô tên là Cẩn Hy, là người phụ nữ trong ảnh mà quản lí nhà hàng đã đưa hôm trước.
Cẩn Hy là người ngoại quốc, cô sống một cách phóng khoáng theo cách sống của người nước ngoài, thế nên cô rất tốt bụng. Năm đó, Lệ Nhất bị người ta hãm hại, trúng một phát đạn vào ngực bên phải, nằm co ro lạnh lẽo trong ngõ cụt, Cẩn Hy đi ngang qua đã giúp đỡ ông, đem ông về, cứu giúp. Hai người nảy sinh tình cảm với nhau, sau đó Lệ Nhất trở lại nước, đem sính lễ sang với ý nghĩ muốn rước Cẩn Hy về làm vợ. Lúc đo, Cẩn Hy đã mang thai. Sau đó, rất nhiều chuyện xảy ra liên tiếp, cụ thể là gì, Lệ Nhất không nói. Chỉ duy nhất nói rằng sau khi Cẩn Hy sinh cô ra liền qua đời. Ông còn đưa cho cô một địa chỉ, là một nghĩa trang nào đó, có lẽ là nơi chôn cất mẹ của cô
Lệ Khiết Minh vùng dậy, cầm túi xách đi ra ngoài. Cô bắt một chuyến taxi đến đường số 1, vì nơi đó là nghĩa trang của mẹ cô. Cô mua một bó hoa cúc trắng, không cần mất thời gian để tìm mộ, cô chỉ liếc cũng có thể biết chính xác chỗ mẹ cô được chôn ở đâu. Đây có được gọi là tâm linh tương thông không?
Lệ Khiết Minh không biết chính xác cảm xúc của mình lúc này như thế nào. Như là một phản xạ tự nhiên, khi nhìn vào tấm ánh, một giọt nước mắt liền rơi xuống tách một cái dưới mặt đất. Cổ họng nghẹn đắng, để phát ra một tiếng “Mẹ!” vừa khàn khàn lại đậm đặc đủ để biết có bao nhiêu xót thương.
Một người cõi âm một người cõi dương liệu có thể vì nhau mà tâm linh tương thông? Lệ Khiết Minh không biết, cô chỉ biết khi nhìn thấy di ảnh của mẹ cười tươi như vậy, nước mắt không hiểu sao cứ trào ra, mặc dù cô chưa được tiếp xúc với mẹ, chưa được một lần cảm nhận tình cảm của mẹ.
Khẽ tựa đầu vào bia mộ, nước mắt trong suốt của cô rơi xuống lướt qua di ảnh bị ướt một chỗ. Sau đó không biết vì sao, cô lại cảm thấy yên bình như vậy, nhưng đang nằm trong vòng tay mẹ, ấm áp đến cực điểm.
Phản ứng như vậy, có lẽ chỉ xuất hiện ở tâm lí của những người thiếu tình mẹ, Lệ Khiết Minh là một trường hợp để ví dụ.
Gió thổi từ nơi này qua nơi khác, sau đó lại về với trời, tự do tự tại như vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ là gió. Cánh chim đã có bầu trời kìm hãm, gió cũng là do trời kìm hãm, chỉ có ở nơi đây, là nơi mà con người kìm hãm nhau, dằn vặt nhau, dày vò nhau, biết bao giờ mới kết thúc?