Lệ Khiết Minh cất sách vở, buổi học đã kết thúc, cô muốn đi về kí túc xá nghỉ ngơi một chút. Cơn đau bụng quặn thắt do ngày đèn đỏ khiến cô làm gì cũng thấy mơ hồ, thậm chí nhìn thấy cơm cũng không muốn ăn.
Reng…
Tiếng chuông điện thoại kêu lên, Lệ Khiết Minh mệt mỏi không muốn nghe, nhưng khi nhìn đến tên người gọi là Lệ Nhất. Cô lại bắt máy, chưa kịp để cô nói một tiếng, bên kia ồn ào những tiếng kêu khóc, tiếng của xe cứu hỏa, tiếng của Lệ Nhất thuờng ngày rất trầm khàn vậy mà giờ đây lại vội vã hốt hoảng:
“Tiểu Minh,… con mau đến chỗ làm việc của chị con đi… Tiểu Trâm xảy ra chuyện rồi”
Rầm… Lệ Khiết Minh thấy cả người chao đảo, sau đó cô bỏ lại cặp xách, chạy vội ra khỏi trường học. Cô mặc kệ cho cơn đau nhức từ người truyền đến, mặc kệ những tiếng gọi lại của An Kiều, trong đầu cô chỉ còn nghĩ đến hình ảnh của Lệ Trâm, chị cô. Gọi với một chiếc taxi, cô cố gắng dục cho tài xế đi nhanh nhất có thể. Trụ sở làm việc của Lệ Trâm nằm ở giữa thành phố, vào giờ cao điểm, con đường đi đến đó tràn ngập xe cộ như những đàn kiến bò trên đường. Nóng lòng thúc giục tài xế lái xe, ánh mắt cô lỡ đãng liếc nhìn trên chiếc ti vi to lớn được treo trên tòa nhà cao tầng bên kia.
“Tại trụ sở chế tạo thuốc của công ty A đã xảy ra một vụ hỏa hoạn vào chín giờ sáng nay, theo như điều tra, nguyên nhân dẫn đến vụ hỏa hoạn này là do tai nạn trong quá trình thí nghiệm. Hiện nay, đã có hơn ba mươi người được cứu ra, số người còn lại ở trong vẫn chưa biết tình hình ra sao——— ”
” Chị… chị… Không thể nào”
Lệ Khiết Minh vô thần gọi, cô nghĩ ra cái gì đó, nhảy vọt ra khỏi xe taxi, không biết lấy sức lực từ đâu, cô chạy nhanh trên con đường đến trụ sở công ty Lệ Trâm. Vừa đến nơi, Lệ Khiết Minh thoáng nhìn thấy mẹ mình, Hoàng Mẫn đang khóc than một mực một hai đòi nháo xông vào bên trong để cứu Lệ Trâm, Lệ Nhất bên cạnh thần sắc cũng mất bình tĩnh, ánh mắt ông là nỗi lo lắng sâu sắc đầy tuyệt vọng. Bên cạnh là Đông Dịch, mắt hắn tinh anh nhận thấy Lệ Khiết Minh đã đến, liền đi tới bên cạnh cô
“Lệ Khiết Minh —— ”
Đông Dịch gọi, thế nhưng cô không nghe thấy. Ánh mắt đờ đẫn đầy cảm xúc, hắn có thể nhìn thấy được sự tuyệt vọng trong mắt cô. “Chị… Chị… ” Giọng cô the thé hét lên, như vô thức muốn chạy vào đó, lại bị bàn tay của Đông Dịch giữ lại. “Buông ra… buông tôi ra… ”
“Lệ Khiết Minh, em bình tĩnh lại… ”
“Buông ra… ” Khuôn mặt tràn đầy nước mắt, Lệ Khiết Minh nhìn Đông Dịch như một vị cứu tinh của đời mình, “Xin anh… cứu lấy chị ấy… anh mau cứu lấy chị ấy đi… ” Đông Dịch đem Lệ Khiết Minh ôm vào lòng, không ngừng trấn an cô. Hắn có thể làm gì? Hắn không ghét Lệ Trâm, cô ấy là bạn thân duy nhất của hắn, bản thân cũng không hi vọng Lệ Trâm có kết cục này.
Lệ Khiết Minh vùng vẫy trong lòng hắn. Cô mệt mỏi… muốn nhắm mắt… muốn gặp chị gái… Hết sức lực, cô ngất đi trong lòng Đông Dịch. Trước khi chìm vào trong bóng đêm, Lệ Khiết Minh nghe thấy giọng nói ấm áp của một ai đó trong tiềm thức:
“Ngủ đi… rồi sẽ ổn thôi… Minh nhi”
*
Căn phòng thí nghiệm đầy hóa chất đang không ngừng cháy sáng, cháy tàn cháy rụi, như muốn đem thiêu hủy hết mọi thứ. Trong đám cháy, thấy bóng dáng của hai người con gái. Một người đỡ một người, một người tuyệt vọng, một người vô tình.
Lệ Trâm đẩy Phỉ Đan đang cố gắng đỡ mình ra, “Chị, đi ra khỏi đây.. chương nhanh lên… ”
“Không được… chúng ta sống chết phải có nhau… muốn ra… phải cùng ra… ”
Rắc…
Thấy trên trần nhà rơi xuống một thanh gỗ nóng, Lệ Trâm lấy hết sức lực đẩy Phỉ Đan ra. Hai người tách khỏi nhau, thanh gỗ ngay cách lại thành khoảng cách giữa sống và chết. Phỉ Đan bị đẩy ra, cô nhìn vào bên trong, “Lệ Trâm, bị điên sao? Nhanh, ra đây, ra ngoài với chị… “. Đám khói quá dày nên Phỉ Đan không thể nhìn thấy được rõ Lệ Trâm, loáng thoáng đâu đó, cô nghe thấy được giọng nói trong trẻo thuờng ngày trở nên khàn đặc của Lệ Trâm, “Đi đi, chị Phỉ Đan, đời này của em… may mắn nhất… là được quen biết chị… ”
Sau đó, Phỉ Đan được nhân viên cứu hỏa tìm thấy, cứu ra ngoài. Nhưng vì đám cháy quá lớn, không ai can đảm đi vào bên trong cứu Lệ Trâm ra.
Như vậy cũng tốt, chết rồi, sẽ không thấy đau khổ nữa. Lệ Trâm vô thần nhìn lên trần nhà, từ khóe mắt của cô chảy ra chất lỏng sóng sánh, một ngày một nhiều hơn. Cô chưa muốn chết, cô còn có mẹ, cô muốn cảm nhận tình thuơng của mẹ, cô muốn cảm nhận tình thuơng của cha, cô muốn yêu thuơng Lệ Khiết Minh hơn nữa, cô muốn bù đắp lại chỗ tình cảm thiếu xót cho em ấy, hơn hết, cô muốn nhìn thấy Đông Dịch hạnh phúc.
Đám cháy tí tách đốm lửa, nhỏ nhen như vậy, lại nóng bỏng như thế, có phải là lời đáp lại cho tiếng than khóc tuyệt vọng trong lòng của Lệ Trâm không? Lửa ơi, mi cháy rồi lại tàn, mang theo linh hồn của một người con gái đáng thuơng đi về phương trời, mang theo tình yêu của một người chị dành cho em đốt cháy, mang theo nỗi thống khổ tuyệt vọng dành giật mãi, cuối cùng để lại tàn dư cho cuộc đấu tranh đẫm máu.
Hình ảnh Đông Dịch hiện ra ngay trước mắt, Lệ Trâm yếu ớt vươn tay muốn nắm bắt lấy hình ảnh đó, nhưng thứ nắm bắt được, là một khoảng không. Đông Dịch là mối tình đầu của Lệ Trâm, đem Lệ Trâm dạy biết yêu biết hận, đem cô gái đơn thuần trở thành cô gái cố chấp.
Dịch, sau lần này, khoảng cách giữa tớ với cậu sẽ là bao nhiêu, là gần hay là xa, là sinh hay là tử. Cậu đem bản thân lướt qua thế giới của tớ, đánh cắp trái tim của một thiếu nữ rồi lại lướt đi như một cơn gió. Đông Dịch là gió, Khiết Minh là trời, gió là của trời, trời là của gió. Lệ Trâm là Lệ Trâm, là một người bình thuờng, không có được yêu thương…
Thôi, như vậy là đủ rồi, có lẽ ông trời cho cô nhiều thứ, để rồi một lần lấy lại tất cả. Màn đêm tối tăm bao trùm. lấy ánh sáng của cuộc đời thiếu nữ, dường như trước lúc nhắm mắt, cô còn nghe thấy tiếng ai đó gọi bản thân, đầy dịu dàng mà đau thương, nhưng sau đó lại không nghe thấy gì nữa. Ước gì, Lệ Trâm có thể nghe tiếng âm đó nhiều hơn…
Ước gì, Lệ Trâm có thể đáp lại tiếng người đó…
Ước gì….
Không thể ước nữa, cô gái xinh đẹp năm ấy, đã đi đến một nơi xa mãi của cuộc đời này rồi….