Lệ Khiết Minh nằm dưới thân Đông Dịch, mơ hồ rêи ɾỉ. Giọng mềm yếu dịu nhẹ như con mèo con chưa dứt sữa. Da thịt trắng nõn mềm mại lộ ra không khí, dưới ánh đèn màu vàng cam tựa như một món ăn thơm ngon chờ người thuởng thức.
Đông Dịch nhấm nháp phía xương quai xanh của cô như ô mai. Làn da của Lệ Khiết Minh thật mềm mại, non như đậu hũ. Chắc chắn là cô không có đầu khớp xương rồi, nếu không da thịt sao có thể mềm đến như vậy?
Lệ Khiết Minh gầy, thế nhưng chỗ nào cần có thịt lại rất béo mập. Bầu ngực sữa tròn trịa trắng tuyết mềm mại, đỉnh anh đào hồng hào nhỏ run run nhòn nhọn ngạo nghễ làm người khác thật muốn tiến đến cắn lấy hai cái.
Lần trước có lẽ do quá gấp gáp cùng tức giận nên không thể thuởng thức hết tư vị của cô, thế nên lần này Đông Dịch làm rất từ tốn, cảm thụ dư vị tuyệt vời. Thế nhưng điều này lại giống như một hình phạt lăng trì đối với Lệ Khiết Minh. Cô uốn éo thân thể, mồ hôi vương một tầng trên vầng trán trơn bóng. Đông Dịch khẽ ngậm vào nụ hoa hồng hào, tùy ý mυ"ŧ vài cái tạo ra tiếng ‘lách chách’ đầy da^ʍ mĩ. Sau đó chuyển hướng đến làn da trắng như sữa tươi thuợng hạng kia, cắn cắn tạo đầy vết ngâm hôn hồng tím.
Tiểu huyệt của Lệ Khiết Minh chịu đựng sự dày vò của đêm đầu tiên hồi phục quả thực vô cùng nhanh. Mới qua một ngày đã hết sưng, thậm chít miệng huyệt còn khăng khít lại, chật hẹp đầy nước. Đưa một ngón tay vào, thậm chí Đông Dịch còn cảm nhận được cảm giác mềm mại của bốn vách tường bao bọc lấy bàn tay hắn. Nhớ đến cảm giác hút hồn người ở nơi đó của cô, cự long co lớn liền lớn thêm một vòng, cứng nhắc tím tái.
“Ưm… đừng… a… đừng trêu chọc tôi… ”
Đông Dịch cười lạnh, “Bảo bối khó chịu rồi?” Nói xong, ngón tay bên trong tiểu huyệt nhanh chóng chọc ra chọc vào, bắt trước cự long trong lúc hoan ái mà hung hăng bắt nạt hoa kính mẫn cảm. “A… ân.. Khó… khó chịu” Cơ thể mềm nhũn không có sức sống, nơi tiểu huyệt liên tục co rút trào ra dòng dịch trắng trong suốt.
‘Lách chách lách chách’ tiếng âm huyệt va chạm vang lên đầy da^ʍ mĩ. Căn phòng lan tỏa khắp nơi bởi hơi thở nóng bỏng của người đàn ông và phụ nữ.
Bàn tay to không chút lưu tình phát vào bờ mông nhỏ nhưng căng tròn đầy yêu kiều của cô.
“Nói!” Lời của Đông Dịch thiếu đi một chút kiên nhẫn, hơi thở bình tĩnh nhưng nhìn kĩ thì trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cự long hồng tím bên dưới cứng như thiếc, đòi được giải phóng. “Ưm… không biết nói!” Lệ Khiết Minh đơn thuần như vậy, làm sao biết nói như thế nào được chứ?
“Nhanh nói ‘Cầu xin anh, hung hăng tiến vào, hung hăng làm em’ Mau lên!”
“Xin anh, làm em, mau tiến vào, làm em thật mạnh…a.. ”
Đông Dịch hai mắt đỏ bừng đầy tia máu, vội nắm bắt lấy hai chân của Lệ Khiết Minh banh rộng ra thành hình chữ M. Thắt lưng như một cỗ máy đóng cọc, đâm chọc đâm chọc thật mãnh liệt.
Bên trong Lệ Khiết Minh ấm áp tiêu hồn, vách thịt mềm mại bao bọc lấy cự long thô to dài như bắp tay trẻ em. Thật sự là vô cùng thoải mái!
“A… ưʍ.. nhanh, mạnh nữa… ” Không đủ, vẫn chưa đủ, từ tận nơi sâu nhất vẫn còn ngứa, tâm tình không thoải mái…
“Bảo bối, như vậy còn không đủ?”
Lời nói của cô giờ phút này mềm yếu hơn bất kì thứ gì hết, nỉ non như nũng nịu vô cùng dịu dàng đáng yêu.
“Ưm… muốn mạnh nữa, nhanh nữa… ”
Đông Dịch dường như phát điên với lời nói đầy dâʍ đãиɠ của cô. Hắn rút ra, chỉ nghe một tiếng ‘póc’ một tiếng như tiếng bật nắp bia, chưa kịp để Lệ Khiết Minh uất ức phản bác, hắn lật người cô lại, một phát đâm chọc thật mãnh liệt.