Nghe loáng thoáng thấy tiếng giầy da đã đi xa, Lệ Khiết Minh tuyệt vọng, tựa vào bức tường lạnh lẽo, thở dốc.
Cô sợ bóng tối. Cái nỗi ám ảnh từ nhỏ tạo nên một cái u trong tâm trí cô, đến bây giờ cũng không gỡ ra được.
Đông Dịch biết, hắn rõ ràng biết rằng cô sợ bóng tối. Nhưng vẫn nhẫn tâm đem cô nhốt lại đây, không cho cô một lối thoát.
Hơi thở bị đứt quãng tuyệt vọng, Lệ Khiết Minh co gối, run rẩy trong lòng chuyển sang thành nước mắt. Cô không biết làm gì ngoài khóc hết, thật là yếu đuối.
Cô đã từng đọc một quyển sách, trong đó có viết: Nước mắt là hiện thân của những gì sâu nhất trong trái tim của con người.
Đem đến cho cô những hồi ức xấu là Hoàng Mẫn. Đem cho cô những nỗi sợ hãi dằn vặt bản thân là Hoàng Mẫn. Nhưng cô không trách bà ấy, cũng không muốn nghĩ lại những việc đó nữa. Cùng là con gái với nhau, Lệ Khiết Minh hiểu được, nổi thống khổ thấm vào xương tủy của Hoàng Mẫn khi yêu một người không yêu mình.
Không phải chỉ là tình yêu thôi sao? Vậy cớ gì cứ phải đắm chìm trong đó mãi.
Có một doanh nhân thành đạt đã từng nói:
Nếu một quán ăn nấu không ngon, ngươi sẽ không đến đó vào lần sau nữa.
Nếu một cửa hàng thời trang bán quần áo quá xấu, ngươi sẽ không muốn nghĩ đến nó một lần nào nữa.
Vậy tại sao hắn đã từ chối ngươi nhiều lần như vậy rồi, mà ngươi vẫn còn có ý định muốn hắn yêu mình.
Có một loại người, yêu bằng chiếm đoạt, điên cuồng, tổn thuơng.
Nhưng cũng có một loại người chấp nhận tình yêu đó, ngậm ngùi nuốt lấy cái đắng cay, đem bản thân mình hoàn toàn trở thành người xấu, thành cái gai trong mắt người khác. Không biết đã qua bao lâu, không còn nghe thấy tiếng nức nở đáng thuơng sát muối vào lòng người của Lệ Khiết Minh nữa. Cả cơ thể nhỏ bé yếu ớt như liễu của cô gục xuống, không còn sức chống đỡ.
Trong lúc chuẩn bị ngất đi, cô đột nhiên có loại ý nghĩ điên dồ khác. Nếu như Đông Dịch thật lòng yêu mình, nếu như hắn đến với cô sớm hơn chứ không phải thông phải thông qua Lệ Trâm, vậy cô và hắn liệu lúc này có phải đang ở bên cạnh nhau?
Xong, không đợi câu trả lời, Lệ Khiết Minh liền ngã xuống.
Ai cũng vậu thôi, đều sẽ trả lời là không có khả năng.
Yêu là điên cuồng chiếm đoạt chỉ đến từ một phía. Không có khả năng xuất hiện ở hai người.
Bên ngoài, Đông Dịch vứt xuống sàn nhà điếu thuốc, sau đó đem cửa mở ra, một luồng ánh sánh lùa vào căn phòng tối om của Lệ Khiết Minh. Hắn đem Lệ Khiết Minh nhấc trên tay của mình, hướng về phía phòng ngủ đi tới. Tự mình đặt cô trên chiếc giường, tự mình thay quần áo cho cô, lau người cho cô, lấy đá chườm vào bàn chân sưng phù. Sau đó yên tĩnh rời đi, không một tiếng động.
Thật ra, yêu điên cuồng không phải là xấu. Yêu điên cuồng thực chất là một sự hi sinh thầm lặng. Giống như bóng đêm, tưởng là lúc đáng sợ nhất, thì lại chính là lúc đưa thời gian rơi vào yên tĩnh, đưa con người rơi vào giấc ngủ.
Yêu điên cuồng, cũng đồng nghĩa với hi sinh thầm lặng.
Đông Dịch lúc rời đi, dáng người hắn cao cao tại thượng nhưng bóng lưng to lớn lại đầy cô đơn.
***
Một năm sau…
“Tiên sinh, đã có kết quả của cuộc thí nghiệm của Thomas tại nước N một tháng trước”
Nam đóng lại sổ sách sau cuộc họp hội đồng quản trị. Một năm trước, hắn kết thúc công việc từ Châu Âu và trở về nước, liền lập tức nhận được tin tức, ổng chủ của hắn đang giam nhốt một nữ nhân ở tòa nhà chính
Liền lúc đó, Nam có chút buồn cười, rồi lại thắc mắc. Đông Dịch là một người đàn ông nghĩa khí lớn, rốt cuộc phải mẫu con gái như thế nào mới lọt được vào mắt của hắn ta chứ?
Lần đầu tiên Nam gặp được cô gái đó, là lúc Đông Dịch muốn hắn thiết kế một tòa thành riêng cho cô gái đó, và muốn hắn đi tìm giáo sư tiến sĩ Thomas thần bí về để sáng chế thuốc tăng cao sức khỏe cho Lệ Khiết Minh.
Dù chỉ nhìn qua ảnh, nhưng Nam đã có thể cảm nhận được nếu được nhìn cô gái này ngoài đời, hẳn là có bao nhiêu mê luyến. Nụ cười cùng ánh mắt vô cùng thuần khiết như một thiên sứ, sạch sẽ, trong trắng. Không ngờ trên đời này, vẫn còn có người có nụ cười đẹp đến như vậy.
“Bảo ông ta chuyển mẫu thí nghiệm đó đến cho Huỳnh Đức, làm thành thuốc viên dạng nén”
Đông Dịch bình tĩnh gấp tài liệu lại, không nhanh không chậm nói.
Huỳnh Đức chính là lão nhân ngày xưa trực tiếp cầm quyền giám sát trụ sở A, nơi Lệ Trâm làm việc. Lão chính là quá thuơng tiếc cho cái chết của Lệ Trâm, nên quyết tâm sáng chế ra loại thuốc làm Lệ Khiết Minh hoàn toàn khỏi bệnh.
Lúc đó Đông Dịch không muốn liên quan bất cứ thứ gì đến Lệ Trâm nữa, lại nghe được lão nói:
“Muốn cũng được, không muốn cũng chẳng sao. Dù gì đi chăng nữa, cũng không có lối thoát”
Lệ Khiết Minh là em gái Lệ Trâm, mà Lệ Trâm là người mà Huỳnh Đức nhớ mãi cả đời. Thế nên lão nguyện ý dùng cả phần đời còn lại để chữa khỏi bệnh cho em gái cô ấy.
Nhưng chữa khỏi bệnh rồi, có chữa được những đau khổ rối loạn trái tim của cô ấy không?