Lệ Khiết Minh mở đôi mắt to tròn ra, chớp chớp vài cái, liền cảm thấy cơn đau dữ dội truyền đến.
Thắt lưng đau ê ẩm, gần như là không cử động được, phía dưới cũng đã sưng đỏ.
Hôm qua khi cô vừa chợp mắt được một lúc, nửa đêm tỉnh lại đã thấy Đông Dịch ở trên người cô hung hăng luận động, đến gần sáng mới chịu buông tha.
Chỗ bên cạnh trống trơn, lạnh ngắt, có lẽ Đông Dịch đã dậy từ lâu rồi.
Lệ Khiết Minh cắn răng, hai tay chống lên giường, ngồi dậy.
*Cạch* Cửa mở ra, Đông Dịch thân mặc sơ mi trắng hút hồn người khác. Trên tay là một khay thức ăn cùng một ly sữa.
Thấy cô đã tỉnh, hắn thoáng mỉm cười, lại bên cạnh cô, đặt khay thức ăn xuống, hỏi: “Đã tỉnh?”
Lệ Khiết Minh không nói, chỉ an oán nhìn hắn. Đông Dịch cười cười, xem ra là cô nhóc này đã giận hắn thật rồi. Cô nhóc này luôn có một thói xấu, đó là giận rất dai.
“Giận anh sao?” Giọng nói của hắn mang theo một chút tiếu ý.
“…” Giận sao? Cô có quyền được giận hắn sao?
Nhưng cô không biết rằng, vẻ mặt cô lúc này có bao nhiêu đáng yêu, cực kì giống cô vợ nhỏ đang làm nũng.
Đông Dịch ánh mắt sủng nịnh nhìn cô, ngồi xuống, bế cô lên ngồi trên đùi hắn, cố ý để cho hơi nóng của bản thân phả vào tai cô, nói:
“Anh xin lỗi”
Lời xin lỗi không có một chút chân thành nào, nhưng vẫn làm cho tim Lệ Khiết Minh rung động.
**
Buổi trưa, Đông Dịch cẩn thận đút từng thìa thức ăn cho cô, bộ dạng cẩm trọng vô cùng.
Thìa cuối cùng, sau khi cô nuốt xong, lại vô tình nhìn thấy tầm mắt của Đông Dịch đang dừng lại ở trước bụng cô, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt người.
Thâm tâm dâng lên một trận lo lắng, dự cảm không lành, cô đánh bạo hỏi: “Anh làm gì?”
Đông Dịch nhìn dáng vẻ ăn cơm giống hệt trẻ con của cô, lại không tự chủ được bản thân mong muốn có một đứa con.
Hắn muốn cô sinh cho hắn một đứa con _ kết tinh tình yêu của bọn họ. Nếu là con gái thì sẽ giống cô, mềm mại đáng yêu, thích làm nũng, hắn có thể thoải mái cưng chiều con của họ. Nghĩ đến đây, tầm mắt của hắn lại nóng rực nhìn xuống bụng phẳng lì của cô.
Nơi này… hắn muốn nơi này chứa cốt nhục của hắn…
“Minh nhi, sinh cho anh một đứa con được không?”
Lệ Khiết Minh thoáng bất ngờ dưới câu hỏi của hắn. Con sao? Cô cũng muốn có một đứa con, giống cô và hắn. Nhưng… làm vậy không phải có lỗi với chị cô sao? Ha~ cô đang nghĩ gì vậy? Nếu như ngày đó chị cô không chết trong hỏa hoạn, thì có lẽ bây giờ hắn đã là anh rể cô rồi. Sao cô có thể có suy nghĩ điên rồ như vậy? Còn có Lãnh Niên Ngạo… là cô lừa dối anh, là cô phản bội anh, là lỗi do cô, lỗi do cô…
Giọng Đông Dịch trầm thấp như vậy, cho thấy hắn là không muốn hỏi ý kiến của cô, mà là thông báo, cô không có quyền quyết định.
Hắn luôn như vậy, làm việc một cách bá đạo, yêu một cách si tình đến mức điên cuồng. Muốn cái gì, phải có được cái đó.
Tình yêu luôn phải đến từ hai phía. Nhưng có thật là chỉ cần cả hai đều yêu nhau thì sẽ đến được với nhau không?
****
Tập đoàn ‘Đông Minh’ là tập đoàn đứng đầu trong nước với các ngành lĩnh vực. Các sản phẩm, mặt hàng ở ‘Đông Minh’ trải dài khắp cả nước. Hiện nay ‘Đông Minh’ và ‘Lãnh Niên’ luôn là hai công ty đối thủ cạnh tranh gay gắt. Cả hai đều là những tập đoàn có tiếng vươn xa ra tận nước ngoài.
Chưa kể đến, hai tổng tài trong top năm đại tài phiệt của R. Người ta nói Đông Dịch ở Đông Minh không gần nữ sắc, chỉ 1 năm về trước, chuyện Đông Dịch xây một tòa thành to đùng giữa ngoại ô đã trở thành tâm điểm của mọi người, sau đó càng sốc hơn khi người được ở tòa thành đó là một cô gái, theo như Đông Dịch tiết lộ thì đó là Đông thiếu phu nhân của Đông Minh. Còn về chuyện cô gái là ai, không ai biết. Chỉ biết rằng, Đông Dịch cực sủng cô gái này, cái tên ‘Đông Minh’ cũng là lấy từ cái tên của cô gái ấy. Hiện tại dung nhan cô gái ấy ra sao, mọi người rất tò mò
.
Tại Đông Minh, nhân viên bận rộn ra vào, tay cầm những tập tài liệu dày mỏng. Đông Dịch đến, các nhân viên chỉ đơn giản hướng chào một cái, xong lại tiếp tục làm việc. Quả là có tư chất của một nhân viên xuất sắc. Họ đã được huấn luyện kĩ càng, nếu không liên quan đến mình, thì không phải tò mò, nếu không sẽ bị khai trừ. Một nhân viên khi mang tiếng bị tập đoàn Đông Minh đuổi thì làm gì còn hi vọng đi xin được việc?
Đông Dịch bước vào thang máy dành cho chủ tịch, lên tầng cao nhất.
Liên Tình nhìn thấy nam nhân mình yêu đến công ty, lập tức vui mừng khôn xiết, giống như vừa bắt được vàng vậy.
Cô yêu anh đã lâu, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô đã yêu anh rồi. Cô luôn luôn tìm mọi cách để hoàn thành tốt công việc của một thư kí, cô muốn anh để mắt tới. Hiện nay trong công ty, cô là nữ nhân duy nhất được gần anh. Tuy cô có nghe nói anh vì một người con gái khác mà xây cả một tòa thành to nhất ngoại ô. Nhưng cô không tin người con gái ấy sẽ chiếm được toàn bộ trái tim anh, cùng lắm chỉ là một tình nhân nho nhỏ thôi. Có khi cô vẫn còn cơ hội!
Liên Tình nghĩ thầm, cố gắng chỉnh sửa lại trang phục của mình, bước đến chỗ anh, nở một nụ cười chuyên nghiệp, nói:
“Chủ tịch”
Đông Dịch nhìn thấy được trong mắt Liên Tình một tia cuồng si nóng bỏng. Hắn không phản ứng gì, chỉ gật đầu một cái lãnh đạm rồi bước vào phòng của mình.
Nếu không phải Liên Tình là một người có năng lực cực kì xuất sắc, ăn nói khéo léo, nhân viên trong công ty rất có cảm tình với cô, thì hắn đã sớm đuổi cô ra khỏi công ty rồi.
Trong công việc, không một ai có thể yêu hay để ý chủ tịch. Đó là quy tắc của Đông Minh. Vì vậy, trong công ty chủ yếu là nam nhân, nữ nhân chỉ được mấy người.
Hết Chương 5
*
“Tôi yêu anh, anh yêu cô ấy. Chúng ta là một lũ người đang tự làm tổn thương nhau”