Đốc Chủ Có Bệnh

Chương 41: Giết vô cấm kị



"Lại lần nữa!"


"Lần này không tính, lại lần nữa!"


"Khụ! Con bà nó, ta không tin không đánh lại ngươi!"


Hoành Ba lần thứ chín mươi tám bị đánh bay, Hạ Hầu Liễm quỵ xuống đất, hai tay run rẩy. Máu từng giọt từng giọt từ kẽ ngón tay chảy xuống, rơi vào trong tuyết, giống như nhiều đóa mai tươi đẹp bung nở.


Mười bảy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn luyện đao đến mức bàn tay rách máu, nhưng vẫn không địch lại Trì Yếm dù là một chiêu.


Trì Yếm từ trong nhà lấy băng vải, cuốn từng vòng trên tay Hạ Hầu Liễm. Máu rất nhanh nhuộm lên tấm vải trắng, tựa như những vệt mực đỏ lấm chấm. Hạ Hầu Liễm nắm chặt quyền, đau đớn mãnh liệt như bỏng cả bàn tay, mỗi ngón tay cũng rệu rã mệt mỏi.


"Trì Yếm, có rượu không?"


Trì Yếm lắc đầu.


Tiểu tử này sống như một thần tiên, không uống rượu cũng không ăn thịt, Hạ Hầu Liễm thật hoài nghi y cũng không cần đi đại tiện.


Hạ Hầu Liễm lại thở dài, cùng Trì Yếm sóng vai ngồi dưới mái hiên rộng lớn, nhìn ra tà dương nơi xa xa.


"Có phải ta rất vô dụng hay không? Dốc hết toàn lực, nhưng chỉ có thể đến được trình độ này mà thôi." Hạ Hầu Liễm lật bàn tay mình nhìn.


"Ngươi không vô dụng, ngươi chẳng qua là có chút đần."


"..." Hạ Hầu Liễm nghiêng đầu nhìn Trì Yếm, Trì Yếm cũng nhìn hắn, con ngươi Trì Yếm rất lớn, đen nhánh trong suốt, bên trong phản chiếu rõ ràng gương mặt Hạ Hầu Liễm.


Tên này không phải đang châm chọc hắn, mà đang nghiêm túc an ủi .


Hạ Hầu Liễm có chút im lặng, thở dài, nói: " Cái bộ dạng này của ta biết đến bao giờ mới giết được Liễu Quy Tàng."


"Hắn rất lợi hại phải không?"


"Hắn là tông sư, có người nói đối diện với đao của hắn giống như nhận lấy thiên lôi đánh thẳng vào người, không thể tránh được, không thể trốn thoát, chỉ có thể mặc cho hắn đem mình chém thành hai khúc."


Trì Yếm trầm mặc một hồi, tựa hồ rất nghiêm túc suy tính.


"Hoặc là ngươi cũng có thể cùng hắn đọ xem ai sống lâu hơn."


"..."


"Hoặc là ngươi có thể tìm một con đường khác."


Hạ Hầu Liễm nâng mắt, hỏi: "Con đường thế nào?"


Trì Yếm lắc đầu, nói: "Không biết. Chỉ là trước đây ta từng gặp một người, lần đầu tiên thấy hắn đang nặn mặt nạ, làm ăn rất ảm đạm, hắn nói với ta bày sạp bảy ngày nay, ta là người đầu tiên mua mặt nạ cho hắn. Sau đó ta lại đi qua chỗ đó lần nữa, hắn đã đổi sang một việc vô tích sự khác, rất nhiều người hoan nghênh, hắn nói việc mới của hắn làm kiếm được không ít tiền."


"Hắn đổi sang làm việc gì?"


"Gánh phân."


"..." Hạ Hầu Liễm che mặt, "Trì Yếm, nếu ngươi không phải ca ruột của ta, ta đã đập cho ngươi một nhát rồi."


Trì Yếm mờ mịt rút đao, "Muốn đánh nhau sao?"


Hạ Hầu Liễm vẫn ngày lại ngày luyện tập, Trì Yếm không chê phiền phức bồi hắn luyện, nhưng Hạ Hầu Liễm vĩnh viễn thua ngay ở chiêu thứ nhất. Đây phảng phất như một vòng tuần hoàn chết, đao bị đánh bay, nhặt đao lên, lần nữa bị đánh bay, lại nhặt... Trì Yếm giống như một nơi hiểm yếu mãi mãi không thể vượt qua nổi, cầm đao đứng sừng sững trong tuyết, hờ hững hết lần này tới lần khác đánh tan mộng tưởng hảo huyền muốn đánh ngã hắn của Hạ Hầu Liễm.


Luyện đến lập xuân, Hạ Hầu Liễm xuống núi một chuyến, mang về quần áo mặc mùa xuân cùng vài tập sách.


Hắn đem sách đặt ở trên bàn, phía trên cùng là 《 Đệ tử quy 》, phía dưới cùng là 《 Yên tẩm di tình đồ 》. Hạ Hầu Liễm ở bên ngoài luyện đao, Trì Yếm ngồi trong phòng đọc sách, hai người cách nhau một cánh cửa sổ, giương mắt là có thể nhìn thấy đối phương.


Mặt trời lặn đằng Tây, lúc Hạ Hầu Liễm ngừng lại, Trì Yếm đã ngồi ở dưới hiên nhà. Hạ Hầu Liễm ngồi xuống bên cạnh hắn uống một hớp nước, thuận miệng hỏi: "Thế nào rồi, có thông ra được tí nào không? Ta cũng đã sắp xếp thứ tự sẵn cho ngươi, trước tiên xem 《 đệ tử quy 》, dạy ngươi làm một hài từ chân chính, sau đó xem 《 luận ngữ 》, dạy ngươi làm người, sau đó xem 《 Kim Bình Mai 》 cùng 《yên tẩm di tình đồ》, dạy ngươi làm sao làm trở thành một nam nhân thực thụ."


Trì Yếm không phản ứng, Hạ Hầu Liễm không đoán được hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì, không chừng trong lòng sóng to gió lớn, trên mặt vẫn cứ gió êm biển lặng.


"Xem 《 di tình đồ 》rồi sao? Cái đó dạy ngươi cách hành sự với vợ, ngươi nhớ xem cho kĩ. Sách ta lấy được từ chỗ mẹ, nàng đệm ở dưới chân giường, làm ta tốn bao công sức mới tìm được." Hạ Hầu Liễm vắt tay gối dưới đầu nằm xuống đất, "Ta thì không thể lưu hậu thế rồi, ngươi dầu gì cũng phải sinh cho nhà chúng ta một đứa bé nối dõi, duy trì hương khói."


"Vợ ?" Trì Yếm cau mày.


Khó trách tiểu tử này chút phản ứng cũng không có, hóa ra ngay cả vợ là cái gì cũng không biết. Hạ Hầu Liễm ngồi bật dậy, đau đầu nhìn Trì Yếm.


Trì Yếm mặc dù có đao thuật trác tuyệt, nhưng cách làm người, thì vẫn phải học tập Hạ Hầu Liễm.


Hạ Hầu Liễm cảm giác được trọng trách lớn lao đè nặng trên vai, tìm câu chữ mà nói: "Vợ chính là người sau này sẽ bồi ngươi một đời, chăm lo cho ngươi bữa ăn giấc ngủ, sinh con cho ngươi. Hiểu không? Chúng ta thân là nam nhi, phải bảo vệ tốt vợ con của mình, dù có mất mạng cũng không thể để bọn họ bị khi dễ."


"Vậy hạng người gì thì có thể trở thành vợ?"


"Là người ngươi thích ." Hạ Hầu Liễm suy nghĩ một chút, lại nói, "Bất quá cũng phải hiền huệ chút, ít nhất phải biết nấu cơm may vá đi!"


Ánh mặt trời đổ xuống màu vàng sậm, Trì Yếm xoay đầu lại, hỏi: "Ta thích ngươi, ngươi có thể làm vợ ta không? Ngươi biết nấu cơm, cũng biết may vá, rất thích hợp."


Hạ Hầu Liễm ngẩn người, Trì Yếm lẳng lặng nhìn hắn, con ngươi đen nhánh như mặt gương đồng cổ.


Hạ Hầu Liễm trong lòng dâng lên nỗi bi thương, xong rồi, tiểu tử này đầu óc hết thuốc cứu.


Nặng nề thở dài, Hạ Hầu Liễm nắm trên vai Trì Yếm, hắn nhìn có chút yếu đuối, nhưng thực ra dưới lớp áo quần đều là bắp thịt rắn chắc, sung mãn đầy năng lượng, thời khắc bùng nổ đủ để chém thần giết phật. Thích khách tuyệt mạnh đó ngoan ngoãn ngồi, an tĩnh nghe Hạ Hầu Liễm nói chuyện.


"Trì Yếm, ngươi nhớ kỹ, vợ của ngươi phải thỏa mãn những điều kiện sau. Thứ nhất, là một con người; thứ hai, là nữ nhân; thứ ba, tuổi tác nhỏ hơn ngươi, được rồi, lớn hơn ngươi hai ba tuổi cũng không sao. Thông minh lanh lợi hiền huệ lo việc nhà cái gì ta không nói, ngươi đến lúc đó tự xem xét, nghe rõ chưa?"


Trì Yếm ngây ngẩn một hồi mới phản ứng được Hạ Hầu Liễm cự tuyệt hắn, có chút thất vọng gật đầu một cái, giống như giận dỗi không vui.


————————————————————————


Hạ Hầu Liễm tiến bộ rất chậm, thậm chí không có tiến bộ. Hắn dưới tay Trì Yếm, liều chết cũng mới chống nổi một chiêu. Mà một lần đó là bởi vì Hạ Hầu Liễm xế trưa làm cơm nếp nắm,Trì Yếm ăn quá no, vội vã đi đại tiện.


Hạ Hầu Liễm hoàn toàn mờ mịt rồi, hắn có lẽ căn bản không phải người sinh ra để luyện đao.


Trì Yếm mỗi ngày trừ ngồi đờ đẫn dưới mái hiên thì chính là ngồi ngơ ngẩn nơi vách đá, căn bản không luyện đao, nhưng hắn vẫn như thường một chiêu đánh ngã Hạ Hầu Liễm. Làm chuyện gì cũng phải nói tới thiên phú, Hạ Hầu Bái lúc sinh hạ hai bọn họ, đem trao thiên phú cho Trì Yếm, đem ăn uống vui chơi sa đọa ngả ngốn cho Hạ Hầu Liễm. Hạ Hầu Liễm trừ việc giỏi chạy nhảy trong rừng bắt gà ra, cái gì cũng không ra hồn.


Hắn bắt đầu trở nên phiền não, thi hài Hạ Hầu Bái thối rữa, bị chó gặm ăn mỗi đêm đều khiến giấc mộng của hắn trăn trở, nhưng hắn đình trệ như cũ không thể tiến lên, Hoành Ba trong tay giống như khối sắt rỉ, khi hắn vung đao lên thì lại trì trệ nhũn nát. Có lúc hắn thậm chí có thể nghe đươc tiếng Hoành Ba đang cười nhạo mình, giùng giằng muốn thoát khỏi sự nắm giữ của hắn.


Khi nhìn Trì Yếm không có chuyện gì làm ngồi ở vách đá thổi huân, hắn luôn không nhịn được nghĩ, nếu như người mẹ nuôi là Trì Yếm thì tốt. Chỉ cần Trì Yếm muốn giết Liễu Quy Tàng, tên đó nhất định không thể sống qua sáng sớm ngày mai.


Nhưng là Hạ Hầu Bái nuôi lại là Hạ Hầu Liễm, là một tên phế vật vô dụng.


Gió núi thổi tung mái tóc Hạ Hầu Liễm, hắn xách Hoành Ba, ngồi trên nóc nhà. Tà dương như máu, màu đỏ chói mắt.


"Tiểu Liễm." Sau lưng truyền tới tiếng Trì Yếm.


Hạ Hầu Liễm khẽ đáp một tiếng, không quay đầu lại.


"Ta có thể bắt môn đồ Kinh Đao sơn trang cho ngươi thử đao." Trì Yếm bỗng nhiên nói.


Hạ Hầu Liễm giật mình, ngẩng đầu lên, Trì Yếm mặt mũi không có cảm xúc, tựa như nói mấy chuyện vặt vãnh hằng ngày.


Tim Hạ Hầu Liễm nảy lên mãnh liệt, hắn nhớ ra rồi, Trì Yếm chính là luyện như vậy. Trì Yếm có thể, có lẽ hắn cũng có thể.


Nhưng mà...


Hắn cắn môi do dự.


Một con chim bồ câu đạp nước bay lên, rơi vào đỉnh đầu Trì Yếm. Trì Yếm đem bắt lấy nó, từ trong móng gỡ ra một tấm giấy.


"Thứ gì đó?" Hạ Hầu Liễm hỏi.


"Thư của trụ trì, " Trì Yếm đáp, " nói Liễu Quy Tàng mua tính mạng của Bắc phái tông tư, hỏi ta có tiếp nhận giao dịch này không."


"Cái gì!" Hạ Hầu Liễm đứng bật dậy, "Ông ta điên rồi sao? Liễu Quy Tàng mới vừa giết mẹ ta, lão còn muốn giúp hắn đi giết người! ?"


Trì Yếm ngơ ngác nhìn hắn.


Hai người trầm mặc, không khí đều như ngưng đọng, gió cũng bất động. Hạ Hầu Liễm đột nhiên hiểu rõ, đây chính là Thất Diệp Già Lam a! Chỉ cần trả tiền, giao dịch gì không thể làm chứ ?


Liễu Quy Tàng giết Già Lâu La ám sát hắn, chỉ có thể trách Già Lâu La không tự lượng sức mình, không có ai đi chỉ trích Liễu Quy Tàng. Thích khách là thiêu thân trong bóng tối, người trước ngã xuống người sau tiến lên lao về ánh nến, mệnh bất do kỷ, thân bất do kỷ. Ai sẽ quản một con thiêu thân xấu xí nghĩ như thế nào? Thích khách tội ác chồng chất táng thân cho chó gặm, hài cốt cũng không còn, Liễu Quy Tàng sẽ không đau, người trong thiên hạ sẽ không đau, Già Lam cũng sẽ không đau, đau chỉ có Hạ Hầu Liễm mà thôi.


Từ đầu đến cuối, chỉ có hắn.


"Ngươi sẽ đi sao?" Hạ Hầu Liễm giọng khàn khàn hỏi Trì Yếm.


"Không đi, người khác đi."


Hạ Hầu Liễm cố nén tâm hỏa sôi trào bình lặng ngồi xuống, trời dần tối, lòng hắn cũng tựa như chìm vào vực sâu.


"Ngươi mới vừa nói giúp ta bắt môn đồ Kinh Đao sơn trang để thử đao, là thật sao?"


" Ừ."


"Vậy thì giúp ta bắt đi." Hạ Hầu Liễm nghe mình tiếng mình chầm chậm rõ ràng, "Càng nhiều càng tốt."


Hai người họ len lén xuống núi, một đường chạy về phía Liễu Châu. Hạ Hầu Liễm thử đi tới bãi tha ma tìm hài cốt còn sót lại của Hạ Hầu Bái, cũng không tìm được gì. Nghĩa trang ở Liễu Châu đem các thi thể không ai mai táng sắp xếp rất tốt, mỗi cỗ hài cốt vô danh đều bọc yên lặng trong chiếu rơm để dưới đất. Không có ai cụt tay thiếu chân.


Ngay cả những kẻ vô danh này chết đều toàn thây, vậy mà Hạ Hầu Bái đã từng ngang ngược giang hồ lại hài cốt cũng không còn.


Chắc xương cốt cũng đã bị nghiền thành tro bụi rồi. Hạ Hầu Liễm muốn chết lặng, Liễu Quy Tàng gã đàn ông mắt trợn ngược đó, làm sao có thể giữ lại hài cốt chó gặm thừa của Hạ Hầu Bái chứ?


Bọn họ thuê một sân vườn nhỏ ở ngoại ô, vốn dĩ là nơi ở của một đám buôn người, để phòng ngừa bọn trẻ con chạy trốn nên xây tường đặc biệt cao, mỗi cửa đều cài ba khóa. Trì Yếm giúp Hạ Hầu Liễm bắt người, Hạ Hầu Liễm mới bắt đầu, nên Trì Yếm chỉ vồ năm tên môn đồ mang về, nhốt trong lồng sắt.


"Đao thuật của bọn họ như thế nào?" Hạ Hầu Liễm hỏi.


"Rất yếu."


"Vậy thả ba người ra trước."


Trì Yếm gật đầu, kéo mở cổng sắt, lôi ba người ra, phát cho mỗi người một cây đao.


Môn đồ sợ run rẩy, bọn họ nhớ mình đang ngồi ung dung uống trà trong thành, Trì Yếm như quỷ hồn xuất hiện ở phía sau lưng, đánh ngất xỉu tất cả, thần không biết quỷ không hay đem bọn họ mang đến chỗ này.


Là hai nam nhân có dung mạo y hệt nhau, một người thần sắc lạnh lùng, trên mắt có một vết sẹo nhàn nhạt, càng làm tăng thêm cho hắn một phần hung ác, người còn lại mặt không biểu tình, hờ hững dửng dưng, ánh mắt hướng về phía bọn họ giống như thần phật trong chùa miếu không bi không hỷ.


Hai kẻ điên, bọn chúng nhất định muốn họ tàn sát lẫn nhau!


"Già Lâu La... Ngươi là Già..." Có người mở to mắt, tay run rẩy chỉ Hạ Hầu Liễm.


Hai huynh đệ họ dung mạo rất giống Hạ Hầu Bái, Hạ Hầu Liễm mắt mang lệ khí, lại càng giống hơn. Hạ Hầu Liễm không để ý người kia, đem Hoành Ba rút khỏi vỏ, muốn bọn họ đứng lên cùng hắn đối chiến. Hắn đã nghĩ xong, thông qua chiêu của bọn họ để ghi nhớ đao pháp Thích gia đao, sau đó nghiên cứu cách khắc chế, cứ như vậy mà luyện.


Người nọ nhìn thấy Hoành Ba, hoảng sợ nói: "Quỷ hồn Già Lâu La trở lại! Ngươi... Ngươi là Già Lâu La! Thật xin lỗi! Ta không phải cố ý, đều là trang chủ sai khiến! Hai người kia, bọn họ chém ngươi liền mấy đao, cái tên trên mặt có nốt ruồi đó, còn nói nếu ngươi không bị chặt đứt đầu thì tốt, còn có thể khiến hắn sung sướng một phen..."


Động tác rút đao của Hạ Hầu Liễm ngừng một lát.


"Ngươi nói nhăng cuội gì đó!" Môn đồ trên mặt có nốt ruồi cất tiếc, "Ngươi cũng chém nàng! Ngươi còn lấy chân đạp, chân Già Lâu La do ngươi đạp gãy! Còn có ngươi!" Hắn chỉ một môn đồ khác, "Là ngươi hiến kế cho trang chủ, nói có thể dùng chó săn dụ nhi tử nàng tới!"


"Đứng nói nữa, ta không muốn chết! Đều là trang chủ sai khiến, ai chém Già Lâu La một đao, thì được một thỏi bạc! Ta... Ta chém mười ba đao, nhưng là nàng là thích khách a, giết thích khách thì có tội sao!"


Trong đầu phảng phất có một dây cung đứt phịch, Hạ Hầu Liễm đau đến tê dại.


Hắn đột nhiên cảm giác bản thân thật buồn cười, nếu đã sớm máu tanh đầy tay, há phải đắn đo nhiều thêm một chút! ?


Huống chi những người này, toàn bộ đều đáng chết.


Hạ Hầu Liễm ngước mắt lên, trong con ngươi âm độc hung bạo.


"Đứng lên, đánh với lão tử!"


"Ngươi... Ngươi không phải muốn chúng ta giết nhau sao?" Tên môn đồ mặt có nốt ruồi ngây ngốc hỏi.


"Giết lẫn nhau?" Hạ Hầu Liễm hờ hững cười, "Như vậy quá tiện nghi cho các ngươi. Đứng lên, cùng ta đánh!"


"Ngươi muốn chúng ta ba đánh một?" Ba người sáu con mắt nhìn nhau, cười lớn, "Không tự lượng sức thằng nhóc, các huynh đệ, đem tên giả thần giả quỷ làm thịt! Chúng ta có thể giết ngươi một lần, cũng có thể giết ngươi lần thứ hai!"


Ba người đồng loạt chạy tới, Hạ Hầu Liễm liếm liếm răng, nắm chặt Hoành Ba.


Không khí bỗng nhiên trở nên đặc quánh, tất cả thanh âm cũng chậm lại. Hắn nghe lưỡi đao tung ra khỏi vỏ, nghe tiếng vạt áo khi gió thổi qua, nghe tiếng ủng đạp trên mặt đất. Bên trái chạy nhanh nhất, lưỡi đao sắc bén đã có thể chạm đến sợi tóc hắn, bên phải chạy chậm nhất, người kia đang đợi, chờ Hạ Hầu Liễm bị tấn công sẽ đưa ra một đao trí mạng.


Trong khoảnh khắc, Hạ Hầu Liễm theo phán đoán. Hoành ba tránh qua đâm vào lưỡi dao sắc bén, hai đao vung lên, vạch lên trên mặt kẻ vừa lao đến một đường đao mảnh như tơ, nhưng sâu tận xương.


Già Lam đao phổ • Yến Tà.


Sau đó nhanh chóng hướng về bên phải, đao thế trong nháy mắt đổi phương hướng từ trên chém xuống, vạch ra một đường vòng cung như trăng tròn, hung hăng chém vào đầu vai người thứ hai. Cánh tay bị chém đứt, máu tươi phun tung tóe, Hạ Hầu Liễm xuyên qua suối máu, tiến lên trước một bước, mũi đao Hoành Ba quanh co, đâm vào bụng tên thứ ba, Hạ Hầu Liễm xoay chuyển thân đao, Hoành Ba khuấy động trong ruột hắn, máu dọc theo rãnh đao chảy ra, người nọ gắt gao nắm Hoành Ba, quỳ sụp xuống đất.