Độc Hoa

Chương 32: Đấu giao hữu



"Eros?"


Carol nhướn mày nhìn quán bar trước mặt. Điều khiến anh bất ngờ không phải là nhị hoàng tử cao quý lại mò đến quán bar dù sao với cái đức hạnh của tên này không mò tới mới là chuyện lạ. Nhưng đây là quán bar dành cho đồng tính mà Ivan từ đầu vẫn luôn tỏ ra yêu thích phái nữ.


"Ây đừng nhìn tôi đầy lên án như vậy tôi sẽ nghĩ cậu có tình cảm với tôi mất." - Ivan nhe hàm răng trắng tinh của mình ra. - "Thề với gia tộc H, tôi luôn luôn chung thủy với Sofia đáng yêu."


"Vậy anh dẫn tôi đến đây làm gì?" 


"Tìm một món đồ quan trọng. Cậu nghĩ tôi đi chơi thật sao? Đằng nào tôi cũng là một người sếp đầy trách nhiệm của Hỏa Lang mà~"


Lần này Carol không thèm trả lời Ivan mà chỉ tặng hắn một ánh nhìn đầy khinh thường. 


Cả hai cùng bước vào quán bar. Vừa vào trong, Carol đã bị tiếng nhạc xập xình làm ù hai tai. Dưới ánh đèn đủ loại màu sắc, các cặp đồng tính không ngần ngại tán tỉnh nhau thậm chí dưới tác động của thuốc kích thích vài người bắt đầu đọng tay động chân. Suốt cả quãng đường Carol đều nhìn thẳng không dám xem ai dù chỉ 1 giây ngược lại Ivan không ngừng huýt sáo tỏ ra phấn khích. Cả hai đi đến một căn phòng nhỏ ngăn cách với thế giới hỗn loạn bên ngoài.


"Xin chào."


Một người đàn ông đã đợi sẵn hai người. Dù ông ta đã sử dụng biến âm cùng hệ thống che mặt nhưng chỉ cần liếc mắt, Carol cũng biết người này thuộc quân đội. Nhưng sao người quân đội lại ở đây? Dù không quan tâm quá nhiều về tin tức của quý tộc nhưng anh cũng biết mối quan hệ của quân đội với quý tộc luôn không tốt. Ngoại trừ nhà Sutherland thuộc quân đội hết mực trung thành với hoàng gia ra quả thực mối quan hệ giữa họ là bằng mặt không bằng lòng.


"Sĩ quan Alex lâu lắm rồi mới nhìn thấy ngài." - Ivan ngồi xuống ghế thản nhiên gác chân lên bàn. - "Kể từ ngày trung tướng Arthur biến mất... hmm... cũng lâu lắm rồi."


Trước biểu hiện ngả ngớn của Ivan, người mang tên Alex không hề tỏ ra khó chịu. Hắn để lên bàn một con chip nhỏ rồi nói: 


"Tất cả tài liệu ngài cần đều ở đây."


Ivan không cầm lấy con chip luôn mà thản nhiên đánh giá hắn. Hai người cứ duy trì tư thế như vậy đến khi Ivan cảm thấy nhàm chán mới bĩu môi nhìn xuống thứ đang ở trên bàn. 


"Như thỏa thuận." - Hắn ném về phía Alex một lọ thủy tinh. 


Đến khi vị sĩ quan kia rời đi, Carol mới tỏ rõ thắc mắc trên mặt. 


"Lọ thủy tinh tôi đưa cho hắn là thuốc ức chế dị năng."


"Ức chế dị năng?" - Anh khó hiểu lặp lại. 


"Dị năng cũng giống như gen sẽ có loại lặn và loại trội. Đa số những người nhiễm bệnh độc đều mang dị năng trội nhưng đó chỉ là đa số. Nếu mang dị năng lặn, ta sẽ rất khó có thể khống chế nó đôi lúc chính loại dị năng ấy sẽ ăn mòn cơ thể chúng ta. Vì vậy hội nghiên cứu sáng chế ra thuốc ức chế dị năng. Nó sẽ khiến sức mạnh của người có dị năng giảm mạnh tuy nhiên so với việc bị bệnh độc cắn nuốt như vậy vẫn tốt hơn. Cậu có muốn biết nó dành cho ai không?"


"Đó hẳn là một người có tầm ảnh hưởng lớn."


"Đúng vậy. Nó dành cho trung tướng Arthur Lancaster."


Trước câu trả lời của Ivan, Carol hoàn toàn bất ngờ. Khoan nói đến việc Arthur là dị năng lặn riêng việc Ivan chịu giúp hắn anh cũng đủ bất ngờ. Từ nhỏ hai người này đã tỏ ra không ưa gì nhau bởi vì trong một lần xét nghiệm hình mẫu lý tưởng, hình mẫu mà Arthur yêu thích là tóc đen mắt xanh. Mà người duy nhất trong vòng quan hệ của hắn cũng chỉ có anh em nhà Lewis. Vì vậy đại tướng và phu nhân Lancaster đã tốn không ít công sức để mời Sofia tới nhà nhằm bồi dưỡng tình cảm cho cả hai. Đó cũng là nguyên do Ivan không ưa vị trung tướng này từ nhỏ.


"Mệnh giá ngang bằng thôi." - Ivan cười hì hì chìa con chip trong tay ra. - "Đây là nguyên do tôi phải lặn lội đến đây một chuyến. Cậu có biết dự án nghiên cứu "Độc hoa" không?"


****


"Học viện Quân Đội Đế Quốc đây sao?!"


Ferd há hốc mồm nhìn chiếc cổng sắt trước mặt. Dù không muốn thừa nhận nhưng nơi này phải to gấp hai lần học việc của cậu. Hơn nữa tác phong của mọi học sinh ở đây đều theo một quy củ nhất định. 


"Hừ vì cần nơi để lưu trữ phi hành khí nên nó mới rộng thế thôi mày có cần phải la toáng lên thế không?"


Lucas khó chịu đá Ferd một cái. Cũng phải thôi, đối với một nơi mà bản thân bị thua một cách nhục nhã, hắn cảm thấy vui mới là lạ.


"Dù sao cũng là thi đấu giao hữu thôi mọi người đâu cần phải mất công đi cùng tôi như vậy." - Lewis thở dài nhìn đám bạn của mình. Vì Rin là trường khác nên không thể vào xem giao hữu còn lại Lucas, Ferd, Theo, Lizzy, Nick và cả Daisy đều muốn theo chân cậu đến đây. 


"Ai biết được tên Grant kia bày trò gì. Khéo bây giờ khán đài đã bị bọn trường quân đội bao phủ. Ai biết bọn chúng có định dùng chiêu lấn áp tinh thần để làm cậu thua hay không." - Ferd khó chịu nói. 


Thật là...


Lewis nhịn cười tiếp tục đi về phía trước. Trong chuyến đi lần này sự xuất hiện của Theo khiến cậu khá bất ngờ. Theo luôn bị cái bóng của anh trai mình là Ethan bao phủ. Khi bị trượt nguyện vọng vào học viện Quân Đội Đế Quốc, hắn đã rất đau khổ thậm chí còn trở mặt với anh trai mình. Nhưng xem ra lần này Theo đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi. 


"Đừng có nhìn tôi rồi cười thầm như kẻ ngốc như vậy." - Theo không buồn đưa mắt nhìn Lewis mà chỉ lạnh lùng lên tiếng. - "Tôi rất ghét thua cuộc vì vậy dù là đấu giao hữu cậu cũng không được thua. Tôi đã nhường tấm vé của mình cho cậu tốt nhất không nên làm tôi thất vọng."


"Đã rõ." - Lewis cười hì hì làm kí hiệu ok. Dù cậu nhóc này có chút độc miệng nhưng cậu vẫn nhận thấy sự quan tâm trong lời nói của Theo. 


Khác với tưởng tượng của nhóm học viên Liên Minh Đế Quốc, sân đấu truyền thống của Quân Đội Đế Quốc lại không có một bóng người mà chỉ có vài người máy đang chờ sẵn. Ở vị trí chờ, Grant đã mặc tốt đồ bảo hộ.


[Các người đến muộn 2 phút.]


Người máy chuyên biệt của quân đội lên tiếng. Lizzy muốn giải thích vì cả nhóm bị lạc đường nhưng Lewis đã kéo tay hắn. Cậu dùng khẩu hình nhắc nhở Lizzy: Nhập gia tùy tục. 


"Tôi sẽ nhanh chóng thay đồ." - Lewis nói với người máy sau đó quay sang Lucas. - "Các cậu tự tìm chỗ ngồi." 


Sau khi yên vị tại khán đài, Lucas nhíu mày nhìn về phía Grant. 


"Không đúng." - Hắn khẽ nói. Hắn đã đấu với Grant vì vậy hắn hiểu rõ kẻ này hơn bất cứ ai ở đây. Vẫn là tư thế kiêu ngạo nhưng xen vào đó là vị thế của 1 vị vương giả, cái điều mà có cho vàng Grant cũng không có được.


Nhưng không để Lucas suy nghĩ thêm thì hiệp đấu đã bắt đầu. 


****


"Cái..." - Lewis kinh ngạc nhìn người trước mặt.


"Không thể nào!" - Cả Theo ở trên khán đài cũng kêu lên. 


"Chuyện gì vậy?"


Thấy khuôn mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc Ferd thắc mắc lên tiếng. Cuối cùng chỉ có Daisy đáp lại:


"Quá thành thục! Mọi đường kiếm của Grant đều không có một động tác dư thừa nào. Hơn nữa đây là lần đầu hắn đấu với Liam nhưng hắn lại rất hiểu phong cách đánh của anh ấy." - Dừng lại một lúc nàng liền nhíu mày. - "Không đúng! Hắn không hiểu phong cách đánh Liam. Hắn hiểu Liam mới đúng."


Đúng như lời Daisy nói, dù Lewis thay đổi phong cách đánh Grant luôn có cách khắc chế cậu. Tuy vậy điểm số của hai người không cách nhau quá lớn, luôn chênh lệch một điểm. Nhưng ở vị trí của Lewis, cậu biết bản thân đang dùng hết sức để đánh. 


"Cho dù một năm luyện tập chăm chỉ đi chăng nữa, Grant cũng không thể đạt đến trình độ như vậy được." 


Lucas đánh giá cả hai người đang giằng co trên sân. Nick ở bên cạnh hắn ôm đầu khẽ than: 


"Ôi mẹ ơi, đây là trận đấu dành cho học sinh sao?"


Nếu như suy đoán của cậu là đúng...


Lewis thầm nghĩ hướng kiếm về phía trước. Mũi kiếm sượt qua áo giáp nhưng chưa đủ mạnh để ghi được điểm. Những đòn tiếp theo, Lewis chuyển sang thế tấn công hoàn toàn dù vậy Grant vẫn có thể dễ dàng đánh được. Ở trên khán đài Daisy lần nữa lên tiếng:


"Hai người bọn họ... rất hiểu nhau."


Trận đấu quả thực hồi hộp đến nghẹt thở. Grant ghi được điểm nào vài giây sau Lewis sẽ giành giật lại. Hơn nữa động tác của cả hai thành thục đến không ngờ tựa như những chiến binh lão luyện đã trải qua hàng trăm trận đấu. Hai người bọn họ rõ ràng không quan biết gì nhau nhưng mỗi khi hai thanh kiếm chạm vào nhau lại có một sợi dây vô hình kết nối cả hai. 


Hiệp hai kết thúc với tỉ số 12 - 12.


Trong vài phút ngắn ngủi, mọi người trên khán đài mới có dịp thở ra. 


"Đường kiếm của Liam mềm mại nhưng  sâu trong đó là sự tùy hứng và hoang dã ngược lại Grant lại mang vẻ ưu nhã tựa như thứ trên tay hắn là một ly rượu chứ không phải là thanh kiếm. Dù vậy mỗi lần vung kiếm của hắn đều mang một khí thế đủ để đè chết kẻ đối diện." - Theo bắt đầu phân tích cả hai. - "Nếu là tôi, thì chưa chắc tôi có thể trụ hết hiệp hai. Anh nói xem tiếp theo Liam sẽ làm gì?"


Lucas nhíu mày nhìn chằm chằm thân thể nhỏ bé trên khán đài như hiểu ra gì đó hắn liền chửi thầm:


"Tên nhóc đó quả là kẻ điên!"


Hắn vừa dứt lời, Lewis ở trên sân đấu đã lao về phía Grant như cơn bão. 


Keng. 


Lewis ghi một điểm. Đó là một động tác cực kì nguy hiểm nếu lúc đó Grant tránh được thì người ghi điểm chính là hắn. Trong lúc cậu đang tập trung tinh thần ngăn đó lần trả đũa của Grant thì một tiếng cười khẽ vang bên tai. Grant lần nữa bắt được tiết tấu của Lewis. Điểm số của hai người tiếp tục rượt đuổi nhau. Tỉ số nhanh chóng nâng lên 14 - 14. Và tỉ số này được cả hai giữ vững đến cuối trận đấu. 


Chỉ còn 10 giây. 


Qua mũ bảo hộ, Lewis không ngừng tìm kiếm cơ hội để kết thúc trận đấu. Thể lực của cậu đã cạn kiệt nếu đấu thêm hiệp phụ chắc chắn cậu sẽ thua. 


Vì vậy Lewis quyết định liều một lần nữa. 5 giây cuối cùng cả hai mũi kiếm lao vào nhau. 


Keng. 


Cả hai đều đánh trúng đối phương. Nhưng ai ghi điểm trước thì phải chờ trọng tài. 


Sau vài phút phân tích, trọng tài thông báo người thắng là Grant. 


Lewis mệt mỏi ngồi xuống sàn. Đột nhiên một đôi chân thon dài xuất hiện trong tầm mắt của cậu. 


"Cậu vẫn liều lĩnh như ngày nào."


Giọng nói vừa vang lên, đôi mắt còn đang lờ đờ mệt mỏi của Lewis đột nhiên trợn to. Dù đã đoán được nhưng cậu vẫn không ngờ.


Frey...