Độc Hoa

Chương 46: Tâm sự



Arthur ngồi trên nóc nhà mà ngẩn người một lúc lâu. Anh không biết bản thân đã ngồi bao lâu, anh chỉ biết ánh trăng kia có ma lực nào đó khiến anh nhìn chằm chằm mãi không thôi. 


"Arthur? Em lên được không?" - Từ ngoài cửa sổ, một đầu tóc đen ló ra. 


Không để kịp trả lời, chàng trai đã nhanh nhẹn bám vào cửa sổ mà đu lên. 


"Cẩn thận!" - Arthur lo lắng muốn đỡ cậu nhưng Lewis với sức bật kinh người đã nhảy lên mái nhà. 


"Em giỏi hơn trước rồi phải không?" - Cậu nhe răng cười ngồi xuống bên cạnh Arthur. 


"Em nhưng em vẫn chưa học được cách chạy trốn khi gặp nguy hiểm." 


Anh thở dài mà búng trán cậu. Arthur từ nhỏ vẫn luôn học cách đối xử dịu dàng với tất cả mọi người tuy nhiên trong sự dịu dàng ấy vẫn đi kèm với xa cách. Anh biết bản thân mình có bệnh, bất cứ lúc nào cũng có thể phát điên mà làm hại người khác. Nhưng có một nhóc con không sợ chết vẫn luôn bám theo anh. Nhóc con ấy luôn khiến anh lo lắng cũng luôn khiến anh hụt hẫng. 


"Em gặp Ethan rồi phải không?" - Arthur chợt chuyển sang vấn đề khác. 


"Ừm, cậu ta đi sơ tán người dân liền chạy đến đây tất nhiên chạm mặt là không thể tránh khỏi." - Lewis thở dài lôi từ trong túi ra mấy viên kẹo. Cậu đưa cho Arthur một cái sau đó tống hết số kẹo vào trong miệng. - "Cậu ta vừa nhìn thấy em liền hô hào muốn tống em vào ngục. Cậu ta không xem cái hoàng gia chết tiệt kia đã thành cái gì à?" 


"Lewis..." - Arthur mím môi nhìn viên kẹo nhỏ trên tay mình. 


Nhiệm vụ của tứ đại gia tộc là cân bằng hệ thống 8 khu và duy trì vương quyền Hadleigh. Nhưng Lewis thì khác, cậu muốn một thế giới tươi đẹp, nơi mà mọi người có thể hạnh phúc mà không phân biệt giai cấp. Một mình cậu đứng ở một phe, gắng gượng từng ngày mà theo đuổi cái ước vọng hão huyền ấy. Rồi một ngày Lewis bị ước vọng ấy giết chết. 


"Khi Ivan lên ngôi, em sẽ rời đi." - Lần đầu tiên Lewis nói ra ý định trong lòng mình. - "Cậu ấy có thể làm tốt hơn em rất nhiều." 


Em cũng có thể mà. Anh sẽ giúp em. Frey sẽ giúp em. Ryan cũng sẽ giúp em.


Arthur nuốt ngược lời muốn nói vào trong lòng. Như vậy là tốt nhất. Lewis không cần mang lên bất kỳ trọng trách gì. 


"Anh đi cùng em. Anh sẽ từ chức." 


"Không được." - Lewis kinh ngạc. Theo bản năng cậu liền kêu lên. - "Anh đi rồi gia tộc Lancaster sẽ ra sao? Ivan cũng cần anh giúp đỡ. Quân đội nhà Lancaster là tâm huyết của cha cùng ông anh và cả chị Aurora nữa." 


Arthur hơi khựng lại nhưng rồi anh chỉ cười nhẹ một cái. Aurora Lancaster, là một thiếu tướng giỏi. Nàng mạnh mẽ đến nỗi không một người đàn ông nào dám khiêu khích. Nhưng rồi người con gái mạnh mẽ ấy cũng ra đi.


 Thân thể lạnh băng của nàng chôn vùi trong đống đổ nát. Lewis dắt tay Arthur băng qua hành lang nhỏ hẹp, cùng anh chạy trốn hình ảnh đáng sợ này. Nhưng rồi nỗi ám ảnh khi xưa ấy đối với Arthur chỉ còn là hình ảnh nhạt nhòa. 


Lewis cũng nhận ra mình vô tình nhắc đến chuyện không vui vì vậy cậu nhanh chóng chuyển đề tài. 


"Phải rồi. Anh nói cảnh cửa Chaos sẽ mở. Vậy không còn cách nào có thể đóng được nó sao?" 


"Có lẽ không hoặc có thể có chỉ là chúng ta không biết." - Arthur mỉm cười mà vỗ đầu Lewis một cái.


"..." 


Arthur, em không biết là anh cũng biết nói đùa đấy.


"Lewis..." - Người thanh niên tóc vàng đột nhiên gọi cậu. Lewis hơi nghiêng đầu nhìn anh. - "Em có thể giúp anh buộc lại tóc được không?" 


Lewis nhìn mái tóc dài của anh. Dù không biết vì sao nhưng cậu cũng vươn tay giúp anh. Arthur nhắm mắt lại, cảm nhận bàn tay cậu chạm vào tóc mình. 


****


Lewis từ ngoài cửa sổ nhảy vào. Cậu nhận ra có một người đang đứng dựa lưng vào tường hút thuốc. Khi đến gần cậu mới kinh ngạc mà kêu tên cậu bạn cũ: 


"Ethan? Cậu hút thuốc từ bao giờ vậy?" 


"Tôi đã là người trưởng thành rồi. Hút thuốc là chuyện đương nhiên." - Ethan cười mỉa mai. Sau đó hắn rụi tắt điếu thuốc. - "Lewis, chúng ta nói chuyện chút đi." 


"Ethan, cậu... cậu thay đổi rất nhiều." - Lewis thật lòng mà nói. 


"Cậu cũng vậy. Giờ trông cậu lúc này như một thằng ất ơ ngoài chợ vậy." - Ethan liếc nhìn Lewis từ trên xuống dưới. - "Sofia... vẫn sống tốt chứ?" 


"Em ấy đã quên hết tất cả mọi chuyện rồi. Nếu cậu muốn gặp em ấy..." 


"Như vậy là được rồi." - Hắn trực tiếp cắt ngang lời nói của Lewis. - "Sau ngày mai... để lại Sofia rồi rời đi đi." 


"Ethan..." 


"Nhớ lời hứa của chúng ta chứ? Cậu nói cậu sẽ làm thế giới tốt hơn nhưng chính cậu lúc này đang làm cho cả 8 khu đảo lộn đấy Lewis thân mến ạ. Sofia có thể hưởng cuộc sống tốt hơn thay vì phải đi lang thang trốn chui trốn lủi như cậu. Cuộc tâm sự của chúng ta đến đây là hết." 


Dứt lời hắn liền toan bỏ đi nhưng bị giọng nói của Lewis giữ lại. 


"Ethan. Tôi không phản bội lời hứa. Tôi chỉ thực hiện nó theo một cách khác. Tôi chưa bao giờ sai." - Khuôn mặt bất cần của Lewis chợt nghiêm túc lại. - "Tôi giết quý tộc cặn bã để làm cuộc sống người dân tốt đẹp hơn. Cậu dùng quý tộc để giúp người dân. Chúng ta một người giết, một người dùng ngay từ đầu đã không chung một con đường." 


"Vậy thì chờ và trong nhà giam của Liên Minh Đế Quốc đi." - Ethan không thèm quay đầu lại mà trực tiếp bỏ đi. 


****


Frey chăm chú nhìn mô hình 8 khu trên bảng điện tử của mình. Bất chợt có người gõ cửa phòng hắn. 


"Frey, tôi vào được không?" - Giọng nói Lewis từ ngoài cửa vang lên. 


"Vào đi."


Lewis bước vào, tóc cậu vẫn còn ẩm ướt, thậm chí còn có vài giọt nhỏ xuống trán. Thấy người thanh niên tóc trắng nhìn chằm chằm mình, cậu liền xua xua tay giải thích: 


"Gội đầu tí cho đầu óc tỉnh táo thôi." 


"Lewis, cậu biết vì sao năm đó tôi gọi mục đích của cậu là hão huyền không?" 


"Vì nó thật sự hão huyền." - Lewis thật lòng mà trả lời. 


Khi cậu nói ra mục đích của mình, vốn tưởng Frey sẽ tán thành với cậu nhưng hắn lại cho rằng nó thật viển vông. Lewis đã rất tức giận mà bỏ về nhà, thậm chí Frey cho Gabriel đến tìm cậu, cậu cũng không thèm tiếp. Cuối cùng Frey tìm đến cậu vào lúc nửa đêm. Hắn không làm gì hết mà chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Lewis, cuối cùng cậu cũng chịu thua mà bất đắc dĩ mở miệng. Nghĩ lại, bản thân khi đó thật trẻ con biết bao. 


"Không phải. Bởi vì tôi không phải là cậu." 


"Á?"


"Lewis cậu muốn bảo vệ người dân bởi vì cậu muốn vậy. Tôi không có lí do để bảo vệ họ. Ngay từ đầu tôi chỉ thực hiện nghĩa vụ của gia tộc Roscoe. Mục đích của chúng ta không giống nhau nhưng tôi có thể điều hòa nó để tương lai sau này tôi và cậu sẽ không bị dồn đến bước phải đối đầu." 


"Ý cậu là..." - Lewis chợt hiểu ra cái gì đó. Frey đang hướng dẫn cậu sao?


"Cậu có thể khiến Ethan thuận theo mình chỉ cần cậu biết cách điều hòa nó." 


Trời ạ, cậu ta theo dõi mình sao? 


Lewis không ngờ cuộc nói chuyện giữa mình và Ethan bị Frey biết. 


"Cậu nói chuyện này với Ivan thì hợp hơn đấy." - Lewis không hiểu vì sao Frey lại dạy mình nắm thóp Ethan nhưng trước hết cậu vẫn nên quay lại mục đích mà mình đến gặp Frey. - "Phải rồi, ngày mai tôi sẽ quay lại Hỏa Lang."


Ivan đã gửi tin nhắn cho cậu. Hắn cũng giống như Frey, không cho cậu tham gia vào cuộc chiến ngày mai. 


Frey dường như không để tâm lắm đến việc cậu quay lại Hỏa Lang hay không. Hắn di chuyển mô hình đến khu số 1, bất chợt mở miệng hỏi một câu vu vơ: 


"Cậu có từng hận hoàng gia?" 


Lewis đưa mắt nhìn dòng chữ "hoàng gia Hadleigh" trên màn hình. Hận sao? Đã từng. Khi cả gia tộc mình bị giết cậu đã thề phải khiến hoàng gia nợ máu phải trả bằng máu. Ivan xuất hiện và đưa ra lời đề cậu giúp hắn giành ngôi vị, Lewis từng muốn lợi dụng hắn để giết sạch người của hoàng tộc. Nhưng rồi rất nhiều chuyện xảy ra, Lewis vẫn muốn trả thù hoàng tộc nhưng không còn mãnh liệt như xưa nữa. 


"Ngày mai nhớ đứng yên một chỗ." - Frey đứng dậy bước lại gần Lewis, trên mặt hắn là một nụ cười hiếm có. Frey nắm lấy tay chàng trai tóc đen rồi đan các ngón tay vào nhau. - "Cậu biết cậu quan trọng với tôi như thế nào mà." 


Sau đó hắn cúi người hôn lên mí mắt cậu. 


Lewis cảm thấy mí mắt mình bắt đầu nóng lên. Bình thường cậu sẽ lựa chọn trốn tránh nhưng có thể do ngày mai là một cuộc chiến khốc liệt nên lúc này cậu hoàn toàn để Frey ôm lấy mình. 


"Cậu thật biết cách trấn tĩnh người khác đấy, thiếu gia Roscoe." - Lewis mỉm cười. Đôi mắt sắc tím cũng cong lên.