Độc Hoa

Chương 8: Titanic



Khu số 4 là nơi tập hợp những quý tộc suy thoái, những dân thường có thiền nhưng không có địa vị. Dạo gần đây ở vùng H khu 4 bắt đầu xuất hiện những tin đồn ghê sợ. Tại một một tòa biệt thự bỏ hoang thường xuất hiện một bóng trắng đi lang thang vào mỗi đêm. Nhiều người đã thử dùng máy móc thăm dò xung quanh nhưng không tìm được một ít thông tin nào về sự tồn tại của kim loại hay nhiệt độ cơ thể của con người. Dù đang ở thời kì khoa học phát triển mạnh nhất nhưng không có nghĩa con người không còn tin vào yếu tố tâm linh. Dù sao thời kì mạt thế đóng lại cũng chưa được bao lâu.


"Daniel, em đã nói với anh bao lần rồi. Làm ơn bỏ thói quen chạy ra ngoài vào ban đêm đi."


Lewis mệt mỏi nhìn chàng trai trong chiếc áo blouse trắng đang mắt to trừng mắt nhỏ với người máy của mình.


"Nếu anh không ra ngoài hít thở không khí trong lành thì làm sao có ý tưởng mới. Hơn nữa..." – Chàng trai tên Daniel đẩy cặp kính trên sống mũi mình liếc nhìn Lewis một cái rồi chuyển hướng về phía "vật thể" to lớn đằng sau thanh niên tóc đen, nói với giọng hằn học:


"Nơi này cấm chó."


"Will không phải là chó." – Lewis xoa xoa thái dương sửa lại lời cho anh.


"Phải phải, sức phá của hắn còn ghê hơn cả đám chó nữa."


Daniel hằn học ngồi xuống ghế. Nếu người trong hoàng gia mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ há hốc miệng phải lau kính nhiều lần. Daniel là vị tiến sĩ trẻ tuổi nhất của hiệp hội khoa học Liên Minh đế quốc. Tài năng của anh khiến người hoàng gia không tiếc tiền bạc nhân lực dụ dỗ nhà khoa học trẻ này. Nhưng Daniel luôn dùng thái độ lạnh lùng kiêu ngạo từ chối. Cuối cùng vì quá phiền, anh trực tiếp xách balo lên và bỏ trốn.


Đáng tiếc, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Daniel đụng phải Lewis. Dù anh trốn bất cứ nơi đâu Lewis đều mò ra được. Vì vậy Daniel tự cho là thông minh nhất Hiệp hội Khoa học cũng phải chịu thua trước người thanh niên tóc đen này mà gia nhập Hỏa Lang.


Sau khi xác nhận không đuổi được tên to con đang ngồi xổm bên cạnh Lewis tựa như một con cún ngoan ngoãn kia, Daniel quyết định làm lơ hắn. Anh đứng dậy đi về phía bàn làm việc lấy ra một hộp nhỏ.


"Thiết bị mới nhất đấy." – Anh đưa hộp nhỏ cho Lewis. – "Cậu chỉ cần để con chip quét toàn bộ cơ thể của một người sau đó cắm nó vào sau gáy ngay lập tức con chip sẽ mô tả khuôn mặt hình dáng và giọng nói của kẻ kia. Bên cạnh đó, con chip cũng khá hao pin nên nhớ sạc thường xuyên."


Lewis thích thú đánh giá chiếc hộp sau đó nhanh chóng thu vào túi.


"Không hổ là thiên tài Daniel." – Cậu thật lòng khen ngợi.


"Tất nhiên." – Daniel kiêu ngạo hếch mũi lên trời. Nhưng chợt nhớ đến gì đó khuôn mặt anh nghiêm túc lại:


"Nghe nói cậu sẽ tham gia chuyến du ngoại trên phi thuyền Titanic?"


"Đúng vậy, phi thuyền được nhà Burton mô phỏng theo con thuyền huyền thoại Titanic thời trái đất cổ. Nhà Burton quyết định làm một chuyến đi từ khu 3 vòng qua khu 4."


"Hừ lũ quý tộc chết tiệt. Trong khi dân chúng còn nghèo đói bọn chúng lại tiêu tiền như rác vào những thú vui vớ vẩn đầy khoe mẽ." – Daniel nghiến răng oán hận.


Lewis bình tĩnh thu lại hình ảnh con thuyền:


"Ba anh em nhà Dryden sẽ nhanh chóng lấy được bản thiết kế phi thuyền. Em cùng Will và Carol sẽ đột nhập lên tàu giải quyết vài tên quý tộc."


Dứt lời cậu đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ lầm bầm:


"Chỉ mong số phận của phi thuyền sẽ không giống như tên của nó."


*****


"Nhớ lời tôi dặn không được manh động. Lần này cậu làm việc theo team nên đừng quyết định một mình. Tôi biết thừa cậu có máu liều rất cao, đường dễ thì không đi cứ thích lao vào hố bom đạn lạc. Tôi vẫn chưa muốn trả lương hưu sớm cho cậu đâu." – Người máy mang giọng nói của hoàng tử Ivan không ngừng càm ràm.


"Ivan, cậu rất phiền." – Lewis trong bộ dạng Liam hừ lạnh nhìn người máy.


"Người ta lo cho cậu mà ~"


"Đừng nói mấy câu buồn nôn như vậy. Nếu cậu thật sự lo lắng cho tôi thì làm ơn tránh xa em gái tôi ra."


Dứt lời cậu chẳng buồn quan tâm con robot bị tổn thương mà ngồi một góc trồng nấm nữa. Cậu quay sang giúp Will chỉnh lại trang phục. Vì Will rất cao nên cậu không tài nào giúp hắn chỉnh lại nơ. Will cúi đầu nhìn chủ nhân đang cố kiễng chân với tới chiếc nơ trên cổ mình, hắn liền hơi cong lưng để Lewis có thể chạm đến cổ mình.


"Nhớ không được đánh người, đặc biệt là phái nữ." – Lewis nghiêm khắc ra lệnh. Cậu vẫn còn nhớ trước đây khi cậu để Will ở bên ngoài đợi, có một cô gái lân la làm quen với hắn kết quả bị Will đánh cho gãy ba cái răng cửa.


Tên này cứ như vậy, độc thân cả đời cũng chẳng có gì lạ.


"Lewis, xoa đầu."


Thấy Lewis không để ý đến mình, Will khó chịu ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của chủ nhân.


Lewis vốn đã quen với hành động quá mức thân mật của Will cũng không lấy làm lạ liền vươn tay xoa mái tóc màu cà phê của hắn.


"Trông cứ như chủ nhân đang xoa đầu thú cưng vậy." – Ivan cười nhạo.


"Cậu ta không phải động vật." – Lewis liền phản bác. Cậu biết Will không thích bị người khác so sánh với động vật. Cùng lúc đó Carol cũng thay đồ xong.


"Khoảng 15 phút nữa là con tàu khởi hành. Hi vọng thiết bị mới của Daniel sẽ qua được ba cửa kiểm tra." – Ivan đưa mắt nhìn con tàu tráng lệ ở đằng xa. Sau đó hắn thu lại tầm giơ tay ra trước mặt Lewis. – "Đi bình an nhé bạn tốt."


"Tất nhiên rồi."


Lewis mỉm cười đập tay với Ivan.


"Carol, nhờ cậu chăm sóc tên nhóc Lewis này. Hắn dễ làm liều lắm."


"Đây là nhiệm vụ tôi phải làm." – Carol bày ra dáng vẻ trầm ổn đáp lại Ivan.


Sau đó cả ba người tiến về phía phi thuyền. Ivan nhìn cả ba đi rồi liền thở dài ngắt kết nối. Người máy thoát khỏi khống chế của hắn liền quay lại công việc của mình.


"Khi lên trên thuyền hãy nhớ cả ba chúng ta không quen biết nhau. Carol, tối nay cậu sẽ ở phòng chứa đồ. Còn Will cậu là nhân viên phục vụ thức ăn. Cố gắng lấy được bản danh sách khách mời cùng phòng của họ."


Cả Carol cùng Will đều gật đầu.


Sau khi qua được ba tầng kiểm tra cả ba liền đặt chân lên con tàu Titanic.


Kế hoạch bắt đầu.