Độc Nhất Vô Nhị

Chương 22: Cùng Anh Về Nhà



Khiêm Khiêm đã về nhà được một thời gian nhưng tình trạng của thằng bé thật sự không tốt cho lắm, Thẩm Đan thậm chí còn nghĩ có nên đưa Khiêm Khiêm đến bác sĩ tâm lý hay không.

Từ Thấm Hằng nói không cần, Khiêm Khiêm bị Hạ Thành đưa đi một tháng, bị bệnh một trận, lại còn bị đưa đi Bắc Kinh, môi trường sống xa lạ, lại không có người thân bên cạnh, thằng bé nhất định là bị kinh sợ.

“Chúng ta quan tâm Khiêm Khiêm nhiều hơn một chút, yêu thương nó nhiều thêm chút rồi nó sẽ khá hơn.” Từ Thấm Hằng nói như vậy.

Nhưng mà Khiêm Khiêm đối với Thẩm Đan vẫn rất kháng cự, mỗi lần Thẩm Đan ôm nó, đút nó ăn cơm, giúp nó tắm rửa thay đồ biểu hiện của thằng bé luôn là cáu kỉnh, nếu Thẩm Đan mà tỏ ra tức giận nó liền khóc thét chói tai, tiếp đến là giãy nãy không thôi.

Thẩm Đan vừa tức vừa đau lòng, dù sao Khiêm Khiêm cũng còn quá nhỏ, trước đó thằng bé đối với mẹ mình đã có chút không tin tưởng, cùng nó nói đạo lí căn bản là đàn gảy tai trâu.

Từ Thấm Hằng bận công việc, một mình Thẩm Đan không đối phó được Khiêm Khiêm, chỉ còn cách nhờ sự giúp đỡ của ba mẹ Từ, ba Từ thì không sao, Khiêm Khiêm không có tỏ ra cáu kỉnh với ông, nhưng còn mẹ Từ, thằng bé có vẻ rất sợ, mỗi lần đến gần bà là nó lại bắt đầu giãy nãy không chịu.

Vì vậy mẹ Từ bị chọc cho tức giận đùng đùng, cả ngày đều càu nhàu đứa nhỏ này còn trở lại làm gì, hơn nữa lại còn không ngoan, tính khí như vậy thật giống ba ruột của nó. Ba Từ nghe đến nhức cả đầu, liền kêu bà nói ít mấy câu.

Trong nhà bị một đứa bé làm cho náo loạn không thôi, hàng xóm cách vách thường xuyên nghe được tiếng khóc kinh thiên động địa của Khiêm Khiêm, Từ Thấm Hằng chỉ đành phải tranh thủ về nhà sớm một chút, giúp đỡ Thẩm Đan dỗ dành Khiêm Khiêm.

Rất kì lạ, khi ở bên cạnh Từ Thấm Hằng, Khiêm Khiêm lại không hề khóc nháo. Từ Thấm Hằng dựa lưng vào đầu giường, ôm thằng bé vào trong ngực, nhỏ giọng kể cho nó nghe chuyện xưa, anh thường vuốt ve mái tóc mềm mại của thằng bé, sau đó sẽ cưng nựng khuôn mặt nhỏ bé phấn nộn, nét mặt anh luôn từ tốn ôn hòa, giọng nói cũng rất ấm áp.

Có một lần, Thẩm Đan giặt quần áo ở phòng tắm, Từ Thấm Hằng liền cùng Khiêm Khiêm tán gẫu mấy câu.

Thật ra thằng bé cũng không nói cái gì, nhưng Từ Thấm Hằng lại biết được suy nghĩ trong lòng của nó.

“Bà nội nói mẹ không cần con nữa, nói con sẽ có ba mẹ mới.” Khiêm Khiêm cảm thấy vô cùng tủi thân, trước đó vài ngày, nó bị chị Tiền đưa đi chỗ này chỗ kia, sau cùng lại chạy đến Bắc Kinh, mỗi ngày đều bị giam trong phòng, không thể đi ra ngoài chơi, mặc dù chị Tiền có quan tâm chăm sóc nó, nhưng thằng bé vẫn rất sợ.

Mỗi buổi tối, không có ai kể chuyện xưa, không có ai ru ngủ, Khiêm Khiêm cảm thấy, mẹ đúng là không cần nó nữa rồi.

Ban đầu nó còn có thể khóc, về sau lại phát hiện, có khóc cũng không ai để ý đến nó.

Từ Thấm Hằng đau lòng ôm thằng bé vào ngực: “Mẹ con rất yêu con, Khiêm Khiêm, ba mẹ vĩnh viễn cũng sẽ không bỏ rơi con đâu.”

“Ba ba…” Khiêm Khiêm xoay người ôm chặt lấy Từ Thấm Hằng, “Con không muốn ba mới và mẹ mới.”

Từ Thấm Hằng cười lên, hôn một cái lên trán nhỏ của Khiêm Khiêm, “Đứa nhỏ ngốc, sẽ không có ba mới và mẹ mới gì hết, ba ba cam đoan với con.”

Thẩm Đan muốn tiếp tục đến lớp học buổi tối, mẹ Từ lại không chịu giữ giùm Khiêm Khiêm, cũng không cho ba Từ giúp, Thẩm Đan không có biện pháp liền thương lượng cùng Từ Thấm Hằng để cho ba cô đến trông chừng thằng bé một thời gian, cho đến tháng chín thì Khiêm Khiêm sẽ đủ tuổi đi nhà trẻ.

Từ Thấm Hằng đồng ý, mấy ngày sau, ba Thẩm liền khăn gói không quản mệt mỏi chạy tới Hải Thành.

Không khí ở Hải Thành vẫn oi bức như cũ, phòng 201 lại nhỏ, buổi tối ba Thẩm chỉ có thể ngủ ở tiệm xoa bóp, cũng may ông đã quen cần cù vất vả nên cũng không so đo.

Ban ngày, ba Thẩm giúp Thẩm Đan giữ Khiêm Khiêm, rốt cuộc cô cũng có thể rảnh tay mà đến tiệm xoa bóp quét dọn vệ sinh, đi chợ nấu cơm, còn có thể phụ giúp Từ Thấm Hằng một tay, buổi tối Thẩm Đan đến lớp học bổ túc ba Thẩm liền đưa Khiêm Khiêm đi chơi, thỉnh thoảng sẽ đến tiệm xoa bóp ngồi một lát.

Mẹ Từ và ông đụng mặt mấy lần, nhưng mà bà ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có, mặt lạnh đi lên lầu.

Ba Thẩm mặc dù quê mùa, nhưng mà ông không có ngốc, rất nhanh liền hiểu có chuyện gì đang xảy ra.

Ông tìm cơ hội cùng Thẩm Đan nói chuyện, trong lòng vừa đau vừa tức, nhưng đã là chuyện của mấy năm trước, cuối cùng ông cũng không có nặng lời trách móc, chuyện xảy ra trên người Thẩm Đan, ba Thẩm cảm thấy bản thân cũng có trách nhiệm.

“Đan Đan, con định làm thế nào đây? Cứ như vậy cùng Thấm Hằng sống qua ngày sao? Con và ba mẹ chồng ở cách vách, sau này mỗi ngày đều gặp mặt, Khiêm Khiêm cũng sẽ lớn, cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp nha, hơn nữa Thấm Hằng cũng sẽ cảm thấy khó xử.”

Thẩm Đan và mẹ Từ đã rất lâu không có nói chuyện với nhau, Từ Thấm Hằng đứng ra giảng hòa rất nhiều lần, Thẩm Đan cũng từng chủ động đến phòng cách vách tìm mẹ Từ nhưng bà lại giống như đã hạ quyết tâm nhất định không để ý đến mẹ con cô nữa.

Cô cũng không biết nên làm gì bây giờ, vừa dọn dẹp phòng, vừa mở miệng: “Tụi con đi được bước nào thì tính bước đó vậy.”

Ba Thẩm hỏi: “Thấm Hằng nó nói thế nào?”

Thẩm Đan ngừng tay, suy nghĩ một chút nói: “Còn có thể nói thế nào, giống như miếng nhân bị kẹp giữa hai miếng bánh quy.”

Ba Thẩm gãi gãi tóc, lắc đầu: “Không thể tiếp tục như vậy được, Thấm Hằng hiện giờ đối xử với con rất tốt, nhưng phía thông gia cũng là mẹ ruột của nó, không có gì đảm bảo sau này nó vẫn sẽ đối xử tốt với con như bây giờ, huống chi, Khiêm Khiêm còn không phải con ruột nó.”

“Ba, ba làm sao vậy!” Thẩm Đan cắt ngang lời ba Thẩm, “Thấm Hằng đã biết ngay từ đầu, anh ấy cái gì cũng biết! Ba nói tụi con còn có thể làm sao, muốn mẹ anh ấy nguôi giận, cách duy nhất chính là tụi con ly hôn, có phải ba muốn tụi con ly hôn không?”

Ba Thẩm nhìn chằm chằm đôi mắt có chút đỏ của con gái, trầm ngâm một lát, nói: “Cũng, cũng không nhất thiết phải ly hôn nghiêm trọng như vậy, ba có một cách, con nghe thử xem có được không.”

Thẩm Đan nhíu mày: “Cách gì?”

#

Một tuần sau, Thẩm Đan nói với Từ Thấm Hằng rằng cô muốn đưa Khiêm Khiêm và ba Thẩm cùng về thôn Ngũ Phúc ở một thời gian ngắn.

“Sao vậy?” Từ Thấm Hằng hỏi.

“Hải Thành nóng quá, hơn nữa ông nội em cũng rất nhớ Khiêm Khiêm.” Thẩm Đan sắp xếp hành lý, giọng nói bình tĩnh, “Khiêm Khiêm sắp phải đi học rồi, sau này thời gian có thể về thăm ông sẽ càng ít, nhân lúc này em dẫn nó về thăm ông vài tuần.”

Từ Thấm Hằng không có ý tán thành: “Từ khi Khiêm Khiêm trở lại, tính khí luôn không tốt, hiện giờ nên để nó thích ứng với cuộc sống trước kia, sao em lại bắt nó thay đổi môi trường sống nữa?”

“Anh đang lo lắng chuyện gì vậy?” Thẩm Đan đi đến bên người Từ Thấm Hằng, vuốt ve gò má anh, “Lần này có em đi cùng thằng bé mà, chỉ vài tuần thôi rất nhanh là trở về.”

Bất kể Từ Thấm Hằng nói thế nào, Thẩm Đan đều đã hạ quyết tâm.

Sau khi Thẩm Đan và ba Thẩm rời đi, Từ Thấm Hằng đột nhiên cảm thấy cuộc sống thiếu đi rất nhiều thứ, tạm thời anh quay về sống ở 202, mỗi ngày đều giống như thời điểm chưa kết hôn, rời giường, ăn cơm, mở tiệm, làm việc, đóng cửa, lên lầu, ngủ,…Cuộc sống như thế anh đã từng trải qua bảy năm, nhưng hiện giờ anh phát hiện bản thân vẫn không thể quen với nó được. (Bảy năm này là từ khi Từ Thấm Hằng bắt đầu mở tiệm xoa bóp nhà mọi người.)

Bên tai không còn giọng nói mềm mại của Thẩm Đan, không còn tiếng cười khanh khách của Khiêm Khiêm, thậm chí ngay cả khi ăn món ăn do mẹ Từ nấu, anh cũng cảm thấy có chút không quen.

Có lúc anh sẽ sang 201 đọc sách, lên mạng, không khí trong phòng lạnh lẽo chỉ có tiếng lách cách phát ra từ bàn phím, dần dần, Từ Thấm Hằng không có cách nào để tập trung, anh đột nhiên cảm thấy vắng lạnh, rất lạnh, rất lạnh.

Những lúc nhớ Thẩm Đan, anh liền gọi điện thoại cho cô, chẳng biết tại sao, giọng Thẩm Đan luôn có chút là lạ, Từ Thấm Hằng biết rõ, cô đang có chuyện giấu anh.

Cô không nói, anh cũng không hỏi tới, dù sau hiện giờ thói quen cuộc sống cũng đã khôi phục đôi chút, anh cũng không để tâm lo lắng.

Nhưng mà ba tuần sau, anh nhận được điện thoại của Thẩm Đan, lại hết sức kinh hãi.

“Thấm Hằng, em….” Thẩm Đan ở đầu dây ấp úng một lúc, cuối cùng lấy hết can đảm nói ra, “Em đã đăng kí cho Khiêm Khiêm đi học nhà trẻ ở thôn Ngũ Phúc, sau tháng chín là tựu trường, thằng bé sẽ đi học ở đây.”

Từ Thấm Hằng vừa muốn mở miệng, cô lại vội vàng nói: “Thấm Hằng, anh đừng tức giận! Em nghĩ đợi Khiêm Khiêm lớn hơn chút, em cũng phải tìm một công việc, nếu không một mình anh rất cực khổ nhưng mà…Ba em nói đưa Khiêm Khiêm về chỗ ông, ba và ông sẽ chăm sóc thằng bé, chỉ cần ba năm, ba năm thôi, đợi đến khi Khiêm Khiêm đến tuổi đi học tiểu học, chúng ta sẽ đến đón nó về.”

Từ Thấm Hằng ngây ngẩn cả người, anh rất tức giận nhưng cũng không bộc phát ra ngoài, chẳng qua là nặng nề nói: “Tại sao em lại không nói với anh một tiếng đã tự quyết định? “

“Em biết anh sẽ không đồng ý.” Thẩm Đan lí nhí.

“Đan Đan, em làm như vậy thì có khác gì với Hạ Thành đâu?”

Từ Thấm Hằng nghiêm giọng, “Chuyện lớn như vậy tại sao em không chịu bàn bạc với anh?! Những giáo viên ở thôn Ngũ Phúc đó có thể so sánh với giáo viên ở Hải Thành sao? Hai chúng ta đều không ở bên cạnh Khiêm Khiêm, thằng bé nhất định sẽ rất tủi thân! Tại sao em không suy nghĩ cho con chút nào hết vậy!”

Thẩm Đan vội vàng giải thích: “Nếu Khiêm Khiêm đi nhà trẻ ở Hải Thành, ban ngày em có thể đi làm, nhưng mà nó cần người đưa đón, như vậy em vẫn không thể đi tìm việc được, mẹ anh bà ấy….Anh cũng biết mà, em muốn tìm việc làm cũng là vì suy nghĩ cho Khiêm Khiêm, thu nhập trong nhà chỉ dựa vào một mình anh, áp lực thật sự là quá lớn!”

Từ Thấm Hằng không lên tiếng, Thẩm Đan cũng không nói gì thêm nữa, hai người cứ im lặng như vậy, cuối cùng là Từ Thấm Hằng cúp điện thoại.

Thẩm Đan ngẩn người nhìn điện thoại trong tay, cô biết, lần này anh giận thật.

Hai ngày sau, Từ Thấm Hằng cùng em họ Tiểu Phạm chạy đến thôn Ngũ Phúc.

Tiểu Phạm từng đưa Thấm Hằng đến nhà họ Thẩm mấy lần nên vẫn nhớ đường, ba Thẩm ngạc nhìn con rể giống như từ trên trời rơi xuống, giọng nói có chút cà lăm, “Thẩm Hằng? Con, con tại sao…”

“Ba, Đan Đan đâu ạ?” Từ Thấm Hằng không mang theo hành lý gì, trời còn chưa sáng anh đã cùng Tiểu Phạm lập tức lên đường, lúc này mặc dù mệt mỏi nhưng trong lòng chỉ tràn ngập nỗi nhớ Thẩm Đan và Khiêm Khiêm.

“Đan Đan nó đưa Khiêm Khiêm đến con suối ở thôn bắc chơi rồi, để ba dẫn con đến đó.”

“Không cần đâu ba.” Từ Thấm Hằng nâng khủy tay Tiểu Phạm, “Tự con đi tìm cô ấy.”

Anh không mang theo gậy dò đường, Tiểu Phạm cũng không biết đường, trên đường  đi phải hỏi thăm rất nhiều người dân mới đến được chỗ con suối.

Ra khỏi thôn, nhà cửa dần thưa thớt, đường cũng hẹp rất nhiều, đến cuối cùng chỉ còn lại con đường mòn đầy bùn lầy. Cây xanh rợp bóng ven đường, lúc này đang là giữa hè ve sầu kêu râm ran, Tiểu Phạm hít một hơi, nói: “Nơi này đúng là mát mẻ, không khí cũng rất trong lành.”

Đây cũng là lần đầu tiên Từ Thấm Hằng đến thôn Ngũ Phúc vào mùa hè, anh cảm nhận cơn gió nhè nhẹ thổi qua, đột nhiên nhớ tới trước đây rất lâu Thẩm Đan từng nói với anh: Sau này có cơ hội, tôi mời anh đến thôn của tôi chơi một chuyến, vào mùa thu chúng tôi có quả hồng chín, đi dạo trên núi có thể tùy tiện hái ăn, rất ngọt.

Anh hỏi Tiểu Phạm: “Cậu nhìn ven đường xem có cây hồng nào không?”

Tiểu Phạm nhìn quanh bốn phía, có chút mờ mịt: ” Em không biết cây hồng như nào, hình như là có, hiện giờ có lẽ vẫn chưa tới mùa hồng chín. Mà sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?”

“Không có gì.” Từ Thấm Hằng cúi đầu, chỉ khẽ cười.

Đường đi có chút khó khăn, anh hoàn toàn không biết phía trước có gì, chỉ có thể chậm rãi đi theo chỉ dẫn của Tiểu Phạm.

Đầu tiên, anh có thể cảm nhận được ánh mặt trời chiếu lên cơ thể mình, làm cơ thể xuất ra một tầng mỏng mồ hôi, đi được một lúc, không khí xung quanh liền trở nên mát mẻ, anh biết bọn họ đang đi dưới tán cây. Tiếp đến anh nghe được tiếng suối chảy róc rách.

Tiểu Phạm dẫn Từ Thấm Hằng đến một chỗ đất bằng, năm vai anh xoay tới xoay lui mấy cái mới ghé vào bên tai anh nói: “Anh, chị dâu thấy anh rồi, em chuồn đây.”

Thẩm Đan cũng không nói gì, cô chỉ đứng ở khe suối phía trước, ngơ ngác nhìn Từ Thấm Hằng đang đứng đó.

Khiêm Khiêm đưa lưng về phía anh cho nên không nhìn thấy, lúc này vẫn đang vui vẻ nghịch nước.

Từ Thấm Hằng chờ một lúc, rốt cục cười rộ lên, anh lớn tiếng gọi: “Đan Đan!”

Thẩm Đan chưa kịp trả lời, Khiêm Khiêm đã xoay người lại, sau đó liền trợn mắt, giống như chim nhỏ nhanh chóng chạy về phía anh, gọi: “Ba ba!”

Thằng bé nghịch nước ướt đẫm cả người, chân trần chạy trên đất rất vui vẻ, Từ Thấm Hằng vội vàng ngồi xổm xuống, dang rộng cánh tay. Khiêm Khiêm nhào vào lòng anh, vui vẻ ôm cổ anh, cái miệng nhỏ xíu lập tức dán lên gò má anh.

“Ba ba, ba ba, con rất rất nhớ ba ba!” Khiêm Khiêm vô cùng phấn khích, khuôn mặt nhỏ không ngừng cọ cọ hàm dưới của Từ Thấm Hằng, bị râu của anh làm nhột, nó cười lên khanh khách, “Ba ba, có râu kìa!”

Từ Thấm Hằng thức dậy từ sớm, đến râu cũng quên cạo, giờ phút này anh cũng không bận tâm, chỉ một mực ôm lấy Khiêm Khiêm, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, quần áo bị thằng bé làm ướt anh cũng chẳng để ý.

“Con đang chơi gì vậy?” Anh dịu dàng hỏi.

“Con đang bắt cá nhỏ, ba ba, trong nước có rất nhiều cá nhỏ!” Khiêm Khiêm hào hứng nói, Từ Thấm Hằng ôm nó đứng dậy, lại hỏi: “Mẹ đâu rồi?”

“Mẹ ở kia kìa.” Khiêm Khiêm vẫy tay về phía Thẩm Đan, “Mẹ ơi mẹ, ba ba tới rồi!!”

Thẩm Đan lau hai tay ướt đẫm vào quần áo, đỏ mắt đi tới, rốt cục đứng trước mặt Từ Thấm Hằng.

“Sao anh lại đến đây?” Cô thấp giọng hỏi, “Mấy ngày nữa em sẽ về.”

“Anh tới đón em và con về nhà.” Từ Thấm Hằng bình tĩnh nói, giống như đang nói một chuyện hết sức bình thường.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà.” Từ Thấm Hằng tay trái bế Khiêm Khiêm, tay phải chìa ra, “Em không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì, cùng anh và Khiêm Khiêm về nhà.”

“Thấm Hằng…” Thẩm Đan nắm gấu áo, đem tên của anh gọi lên thật uyển chuyển, nghe rất tủi thân.

Từ Thấm Hằng vẫn không hạ tay xuống, anh đứng cách cô rất gần, Thẩm Đan hiểu được ánh mắt của anh, rất nghiêm túc, rất chân thành, hơn nữa còn rất kiên định.

Cô nhìn ánh mắt của anh, đôi con người màu xám tro kia yên lặng bất định phương hướng, lông mi chậm rãi lay động, không có một chút do dự.

Trong sách có nói, đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, ánh mắt thì không biết nói dối, lúc này Thẩm Đan mới hiểu rõ, cho dù người trước mặt cái gì cũng không nhìn thấy nhưng ánh mắt vẫn như cũ có thể bộc lộ được hết tâm tình của anh.

Vô cùng dịu dàng, triền miên lại lưu luyến.

Cuối cùng cô vẫn không thể chống cự, giơ tay lên nắm lấy tay Từ Thấm Hằng, tay của anh vừa lớn vừa ấm, tay vừa nắm lập tức kéo cô ôm vào trước ngực, vững vàng ôm lấy hai mẹ con cô vào lòng.

Thẩm Đan nhắm mắt lại, một tháng trước đã từng dặn lòng phải cứng rắn hạ quyết tâm, giờ phút này đã sớm sụp đổ hoàn toàn.