Độc Nhất Vô Nhị

Chương 4: Đề nghị của Từ Thấm Hằng



Đầu tháng tư, Từ Thấm Hằng đưa Thẩm Đan đến bệnh viện làm kiểm tra thường kì.

Thẩm Đan đã mang thai hai tháng, thừa dịp Từ Thấm Hằng ở bên ngoài, cô lén hỏi bác sĩ, bây giờ còn có thể phẫu thuật nạo thai được không.

Nữ bác sĩ trẻ tuổi ngẩng đầu, ánh mắt kì quái nhìn cô, mặt Thẩm Đan lập tức đỏ bừng lên.

Nữ bác sĩ sắc mặt không đổi, nói: “Có thể làm, nhưng mà cô đã nghĩ kĩ chưa?”

Thẩm Đan không lên tiếng, bác sĩ nói, “Chuyện này cô cứ về nhà bàn bạc với chồng cô trước, còn bây giờ nằm lên giường tôi sẽ cho cô nghe tim thai.”

Thẩm Đan theo bác sĩ vào trong phòng, cô kéo áo nằm ngửa trên giường, nữ bác sĩ mở máy siêu âm lên, cầm dụng cụ lăn tới lăn lui trên bụng Thẩm Đan, vừa lăn vừa ấn ấn.

Ban đầu máy siêu âm chỉ phát ra những âm thanh hỗn loạn, âm vang tích tích khiến Thẩm Đan có chút mờ mịt, nhưng đến khi bác sĩ kéo máy siêu âm xuống phía dưới bụng cô, chiếc máy đột nhiên phát ra những âm thanh rất có quy luật.

“Thình thịch thình thịch thình thịch…” Tiếng động rất có lực, tiết tấu cũng mau, Thẩm Đan lập tức ngây ngẩn cả người.

Bác sĩ nãy giờ vẫn lạnh lùng bỗng nở nụ cười, nói: “Nghe được không? Đó chính là tiếng tim đập của đứa bé, tim thai bình thường, 150 nhịp/phút.”

Thật thần kì quá….Lòng Thẩm Đan không ngừng rung động, cô chỉnh lại quần áo rồi xuống giường, tay lại đặt trên bụng, bụng vẫn yên tĩnh như cũ, thậm chí có vài lần thai nghén cô cũng chưa bao giờ cảm giác trong bụng có gì bất thường, nhưng mãi cho đến khi cô nghe được tiếng tim đập của đứa bé, cô mới thật sự ý thức được có một sinh mạng nhỏ đang dần hình thành trong bụng cô.

Sau khi bác sĩ ghi chú vào sổ khám thai lại bảo Thẩm Đan đi siêu âm 4D, phòng siêu âm 4D không quản lí nghiêm ngặt như những phòng khác, Từ Thấm Hằng cùng Thẩm Đan đi vào phòng siêu âm.

Thời điểm làm siêu âm, Thẩm Đan ngước đầu nhìn lên màn hình đang hiện ra những hình ảnh mơ hồ. Có cái gì đó đang động đậy, Thẩm Đan kinh ngạc trợn to mắt, tay nắm chặt lấy tay Từ Thấm Hằng.

Từ Thấm Hằng vẫn yên lặng ngồi bên người cô, cảm nhận được cô khẩn trương, trong lòng anh cũng lo lắng theo, nhưng sợ ảnh hưởng đến bác sĩ làm việc nên cũng không mở miệng hỏi, chẳng qua là dùng bàn tay to của mình bao phủ lấy tay Thẩm Đan.

Bác sĩ vừa xem màn hình vừa nói, ” Đứa bé khỏe mạnh, tim thai cũng rất rõ ràng, vòng đầu cũng bình thường.”

Nghe được lời bác sĩ, trên mặt Từ Thấm Hằng lộ ra nụ cười. Bác sĩ quay đầu liếc mắt nhìn Từ Thấm Hằng, gậy dò đường anh để dựa bên vai, trên mặt đeo kính râm, bác sĩ biết người đàn ông này không nhìn thấy liền tốt bụng bật máy đo nhịp tim, để anh nghe được nhịp tim của đứa bé.

Sau một mảng âm thanh hỗn độn, tiếng “thình thịch thình thịch thình thịch…” lại một lần nữa vang lên, Từ Thấm Hằng hơi nghiêng đầu, cẩn thận lắng nghe âm thanh kì diệu này, nét vui vẻ bên môi lại càng hằn sâu hơn chút.

Bác sĩ nhìn dáng vẻ anh cao hứng, trong lòng cũng cảm thấy vui mừng, có điều liếc mắt nhìn Thẩm Đan, bà mẹ trẻ này chắc chắn vẫn cảm thấy phía trước mờ mịt, vẻ mặt thậm chí có chút đau thương.

Buổi tối, Thẩm Đan đang ngồi ngẩn người bên cửa sổ, tiếng gõ cửa vang lên.

Cô đi ra mở cửa, Từ Thấm Hằng một tay cầm gậy dò đường, một tay bưng một cái chén đứng ngoài phòng.

Từ Thấm Hằng cùng ba mẹ ở phòng 202 đó là một phòng đôi, 201 cũng là của nhà anh, dành cho ba sư phó ở phòng xoa bóp ở.

Thẩm Đan vội vàng dẫn anh vào phòng, Từ Thấm Hằng đổi dép, thu gậy dò đường, Thẩm Đan nắm tay anh dẫn anh đến ngồi ở chỗ bàn ăn, Từ Thấm Hằng mở nắp chén, nói: “Trong nhà anh nấu canh táo đỏ, nên mang cho em một chén, táo đỏ bổ huyết, em nên ăn nhiều một chút.”

Thẩm Đan kinh ngạc nhìn anh, Từ Thấm Hằng còn nói: “Vừa mới nấu, em thừa lúc còn nóng mau ăn đi.”

Thẩm Đan vào bếp lấy thìa, rồi ngồi vào bàn, cô múc táo đỏ, quả táo rất lớn, ăn vào miệng rất ngon rất ngọt.

Từ Thấm Hằng nghe tiếng cô nhai táo, trên mặt mang theo ý cười, anh không mang kính râm, đôi mắt khép hờ, lông mi thật dài rũ xuống, anh thỉnh thoảng sẽ hơi nghiêng đầu, giống như muốn nắm bắt thanh âm của Thẩm Đan.

Anh hỏi: “Ăn ngon không?”

“Rất ngon.” Nước mắt của Thẩm Đan từng giọt từng giọt thi nhau rơi vào trong chén, “Chưa bao giờ em được ăn canh táo đỏ nào ngon như vậy.”

Từ Thấm Hằng nghe được bất thường trong giọng của cô, anh vươn tay về phía cô, hỏi: “Đan Đan, thân thể em không thoải mái sao?”

Thẩm Đan hung hăng lắc đầu, cô cắn môi, nhưng vẫn không thể nhịn được nước mắt, “Chưa từng có ai tốt với em như vậy, trước giờ chưa từng có.”

Thẩm Đan xuất thân từ nông thôn, gia cảnh cũng không tốt, mẹ cô bị bệnh qua đời từ rất sớm, trong nhà chỉ còn lại cô, ba cô và ông nội sống nương tựa vào nhau. Ba Thẩm Đan là người chất phác đàng hoàng, tráng niên(*) đã đi ra ngoài làm việc, từ nhỏ Thẩm Đan được ông nội chăm sóc. Ông nội và ba cô dù sao cũng là đàn ông, tự nhiên sẽ không đủ tỉ mỉ, nhiều lắm chỉ là săn sóc cho Thẩm Đan được ăn no mặc ấm.

(*): Tráng niên là khoảng 30-40 tuổi

Từ nhỏ Thẩm Đan đã hiểu chuyện, khi không phải đi học cô sẽ giúp ông nội làm việc nhà, ngay cả việc nuôi heo hay đốn củi đối với cô cũng không là gì cả. Sau khi tốt nghiệp sơ trung, ba Thẩm muốn cho cô nghỉ học đi làm kiếm tiền, nhưng ông nội lại thấy cháu gái gầy gò ốm yếu, thành tích đi học lại tốt liền khuyên ba Thẩm để cho Thẩm Đan học cao trung.

Thẩm Đan rất vui vẻ, trường cao trung nằm ở thị trấn, cô phải ở lại trường, Thẩm Đan rất độc lập, hoàn toàn có thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình, nghỉ đông và nghỉ hè cô thường cùng những cô gái trong trấn nhận làm chuỗi hạt thủ công, dành dụm chút tiền phụ giúp gia đình.

Năm ba cao trung, Thẩm Đan học rất cực khổ, thời điểm thi tốt nghiệp đạt được điểm không tệ, được trúng tuyển vào một trường đại học ở thành phố B, đối mặt với học phí, sinh hoạt phí gần một vạn một năm, ba Thẩm hết sức lo âu, cuối cùng vẫn là ông nội lên tiếng, cô gái ở vùng quê thi đậu đại học cũng không dễ dàng, cho dù có đập nồi bán sắt cũng phải cho cô đi học.

Thẩm Đan cứ như vậy rời vùng núi, lần đầu tiên đến thành phố B muôn màu muôn vẻ, tiếp tục học tài vụ và kế toán chuyên nghiệp.

Bên cạnh việc học, Thẩm Đan còn đi làm thêm, muốn tự gánh vác một chút phí sinh hoạt, cô là cô gái nông thôn lên thành phố, dĩ nhiên sẽ thấy mới mẻ tò mò, quan hệ của Thẩm Đan và các bạn cùng phòng cũng không tệ, mặc dù về thói quen cuộc sống và các phương diện yêu ghét gì đó cô có chút khác biệt với các bạn nhưng thấy cô là người thuần phác lại hiền lành, họ cũng không có chèn ép cô.

Thẩm Đan rất cố gắng học tập và đi làm, cô cho rằng mọi thứ đều tốt đẹp, không nghĩ tới, sau khi kết thúc năm nhất, ba Thẩm trên đường đi làm xảy ra tai nạn xe cộ, người gây tai nạn bỏ trốn ngay sau đó, ba Thẩm được bác sĩ cấp cứu suốt mấy tiếng mới nhặt được cái mạng về, khoảng tiền bồi thường đương nhiên không có tin tức.

Tiền trong nhà đều đều dốc hết vào việc điều trị cho ba Thẩm, cuối cùng nợ nần chồng chất, còn để lại hậu di chứng, ba Thẩm về sau chỉ còn cách ở nhà làm ruộng dưỡng bệnh.

Thẩm Đan đành phải nghỉ học.

Ngày thu dọn hành lí rời trường học, các bạn cùng phòng của cô khóc nức nở, Thẩm Đan lại không rơi một giọt nước mắt nào.

Cô gần như chết lặng, Thẩm Đan đã từng oán hận ông trời vì sao lại đối xử với cô bất công như vậy, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng có một ngày sung sướng, cô nghĩ, đó chẳng lẽ là vận mệnh của cô.

Thẩm Đan tìm được một công việc ở thành phố B, là nhân viên vệ sinh ở một quán rượu bốn sao, cô rất nỗ lực, qua một năm được phòng nhân sự để mắt tới, liền điều cô đến đại sảnh làm việc, mấy tháng sau, cô gặp Hạ Thành.

Khi đó, Hạ Thành 33 tuổi, Thẩm Đan còn chưa đầy 20 tuổi.

Hạ Thành là một quản lý tinh anh, anh nói năng hài hước, tính tình trầm ổn, giơ tay nhấc chân đều tản ra một loại khí chất ưu nhã của phái mạnh. Thẩm Đan trẻ tuổi chưa từng tiếp xúc với đàn ông như vậy, cũng chưa từng gặp người nào theo đuổi cô nhiệt liệt như Hạ Thành.

Anh tặng cô hoa hồng, mời cô ăn cơm, xem phim, tặng cô quà cáp, thậm chí còn đưa cô ra ngoài du lịch.

Khoảng thời gian đó, Thẩm Đan cảm thấy bản thân giống như sống trong cõi mộng, cô dễ dàng chấp nhận lí do mà Hạ Thành giải thích với mình về vợ anh, “Nếu không phải vì đứa con, anh đã sớm ly hôn với cô ta.”

Thẩm Đan bị tình yêu làm mờ mắt, cô đem cái quý báu nhất của đời con gái, cam tâm tình nguyện trao cho Hạ Thành, nghĩa vô phản cố(*).

(*): Nghĩa vô phản cố = đạo nghĩa không cho phép chùn bước. 

Chẳng qua là, cô thật sự quá ngây thơ.

Thẩm Đan không hề suy nghĩ một chút, phần lớn thời gian, Hạ Thành đều biến mất không tung tích. Khi cô “tới tháng” đau bụng lăn lộn ở trên giường, di động của anh tắt máy; khi cô nhận hóa đơn tiền điện tiền nước tiền nhà, di động của anh tắt máy; ngày sinh nhật của cô, di động của anh vẫn là tắt máy! Anh luôn đột ngột xuất hiện trong cuộc sống của cô, ôm cô ngọt ngào dỗ dành, “Bảo bối, thật xin lỗi em, trong khoảng thời gian này anh bề bộn công việc, đợi qua một thời gian nữa, anh nhất định sẽ dành thật nhiều thời gian cho em.” Thẩm Đan lập tức hết giận, ngoan ngoãn đợi ở bên cạnh anh, sau đó ít lâu anh lại biến mất không dấu vết.

Vòng đi vòng lại.

Thẩm Đan vẫn luôn một mình trải qua cuộc sống, một mình ăn cơm, một mình ngủ, một mình xem tivi ngẩn người, thỉnh thoảng cùng Hạ Thành “yêu” nhau một lần cũng có thể làm cô thấy hạnh phúc nhiều ngày. Có lúc, Thẩm Đan cảm thấy bản thân mình thật ti tiện, không có khí khái, nhưng mà cô lại tham luyến tình yêu mà Hạ Thành bố thí, đúng vậy, đối với cô đó chính là tình yêu.

Cô cho rằng, đây chính là một người đàn ông tốt mà phụ nữ luôn tìm kiếm.

Cho đến khi cô phát hiện mình mang thai, cho đến khi điện thoại của Hạ Thành vĩnh viễn tắt máy.

Hôm nay, đối mặt với chén canh táo đỏ khói bốc nghi ngút, Thẩm Đan mới biết, mình đã sai lầm đến mức ngu ngốc như vậy.

Ăn xong canh táo đỏ, Thẩm Đan và Từ Thấm Hằng vẫn ngồi ở bàn ăn, Từ Thấm Hằng ngẩng đầu lên, nói: “Đan Đan, lần trước ở siêu thị, em nói em có chuyện muốn nói với anh, là chuyện gì vậy?”

Thẩm Đan bình tĩnh nói, “Thấm Hằng, em không muốn giữ đứa bé này.”

Trong lòng Từ Thấm Hằng cả kinh, nói: “Em không nhớ bác sĩ đã nói những gì sao? Nếu như em phá thai, tương lai rất có thể sẽ không thể sinh con được nữa.”

Thẩm Đan lắc đầu: “Em không phải muốn phá thai, em chính là muốn sau khi hạ sinh đứa bé sẽ đem nó gửi vào viện mồ côi. Em biết bây giờ có rất nhiều gia đình muốn nhận con nuôi, chỉ cần đứa bé khỏe mạnh, vừa đến đó chắc chắn sẽ có người nhận nó. Nó chắn chắc sẽ tìm được một gia đình thật tốt, bọn họ sẽ cho nó lớn lên thật sung sướng no đủ, điều mà em….em thật sự không cho nó được.”

“Nó là máu mủ của em, em chịu nổi sao?” Giọng nói Từ Thấm Hằng rất lạnh, hiển nhiên, anh có chút tức giận.

“Không nổi cũng phải chịu, em không còn cách nào khác.” Thẩm Đan ngẩng đầu nhìn anh, “Hôm nay bác sĩ hỏi em đã xác định khi nào làm giấy khai sinh chưa, em căn bản không trả lời được. Em vẫn chưa kết hôn, đứa bé sinh ra sẽ không có hộ khẩu, tương lai đi học cũng là vấn đề, nếu mang theo nó em sẽ không thể tìm việc làm, không có việc làm thì làm sao em nuôi sống được nó đây.”

Từ Thấm Hằng không trả lời, anh biết lời Thẩm Đan nói không sai, nhưng sinh ra đứa bé rồi lại đưa nó vào viện mồ côi chuyện này quá sức hoang đường, anh tuyệt đối không đồng ý.

Từ Thấm Hằng cũng không biết tại sao mình lại tức giận như vậy, anh chỉ mới quen Thẩm Đan hơn một tháng, Thẩm Đan ôm một đứa bé, Từ Thấm Hằng cảm thấy mọi chuyện thật kì lạ, anh chưa có bạn gái, cũng không muốn nghĩ quá nhiều về cuộc sống hôn nhân trong tương lai, nhưng khi Thẩm Đan nhút nhát đột ngột xâm nhập vào cuộc sống của anh, Từ Thấm Hằng lại lấy một loại bao dung dị thường đón nhận cô, còn có đứa bé trong bụng cô.

Mặc dù đứa bé này và anh không có chút quan hệ nào, thậm chí Thẩm Đan và anh cũng không có quan hệ gì, nhưng Từ Thấm Hằng lại cảm thấy trên người mình có một loại trách nhiệm, anh muốn bảo vệ cô gái này, còn có đứa bé trong bụng của cô nữa.

Đặc biệt là, khi nghe nhịp tim của đứa bé, anh cảm giác được mình và sinh mạng nhỏ này có một sự liên kết hết sức kì diệu, âm thanh “thình thịch thình thịch thình thịch” ấy một lần lại một lần vang vọng trong đầu anh, không có cách nào xóa bỏ được.

Từ Thấm Hằng biết bản thân không thể mặc kệ chuyện của Thẩm Đan không quan tâm. Trên thực tế, anh đã từng nghiêm túc suy nghĩ qua một số chuyện, chẳng qua là anh không biết, Thẩm Đan sẽ có phản ứng thế nào.

Anh trầm mặc chốc lát, nói: “Đan Đan.”

Thẩm Đan ngẩng đầu: “Ừm?”

Từ Thấm Hằng hít một hơi, nói: “Nếu như em đồng ý thì chúng ta kết hôn đi.”

Thẩm Đan sợ ngây người.

Từ Thấm Hằng bình tĩnh nói: “Kết hôn thì sau khi đứa bé sinh ra sẽ có hộ khẩu, chờ khi đứa bé lớn lên, em muốn ly không cũng không sao. Đến lúc đó, nếu em cảm thấy mang theo nó phiền toái thì hãy giao nó cho anh, một đứa bé, anh nuôi không có gì khó khăn. Nếu như một ngày nào đó em muốn tự mình chăm sóc nó, em cứ trở lại nhận con.”

Thẩm Đan hoàn toàn nói không ra lời.

Từ Thấm Hằng nghe cô nửa ngày cũng không có phản ứng, nói: “Em chớ kinh ngạc, anh đang rất nghiêm túc. Cho đến bây giờ anh vẫn cảm thấy trên đời này không có chuyện gì là không thể giải quyết, em hãy suy nghĩ thật kĩ đề nghị của anh, nếu như cảm thấy được, anh sẽ cùng ba mẹ bàn bạc, anh sẽ cưới hỏi em đang hoàng, sẽ không để em chịu ủy khuất.”

Ngón tay Thẩm Đan siết chặt gấu áo đến mức trắng bệch.

Từ Thấm Hằng suy nghĩ một chút, đột nhiên mở miệng nói: “Anh biết, mắt anh không nhìn thấy, trong lòng em nhất định không hài lòng, nhưng anh cam đoan với em, tất cả chỉ vì đứa bé, anh không có ý tứ gì khác.”

“Không phải em không hài lòng!” Thẩm Đan bật thốt lên, “Thấm Hằng, em chỉ cảm thấy mình rất bẩn rất bẩn…em,em căn bản không xứng với anh.”

“Nói hưu nói vượn.” Từ Thấm Hằng đứng lên, vòng qua bàn đi tới chỗ Thẩm Đan, anh vươn tay, ôm cô vào trong người.

Bả vai thon gầy của cô run rẩy, Từ Thấm Hằng vuốt mặt cô, đây là lần đầu tiên anh chạm vào mặt cô, động tác rất cẩn thận, anh nói: “Sao mà em vẫn gầy như vậy, nuôi lâu như thế mà vẫn không mập là sao?”

Thẩm Đan không lên tiếng.

Từ Thấm Hằng vuốt tóc cô, nói: “Đan Đan, em tuyệt đối không bẩn, ban đầu em còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, anh biết em là một cô gái tốt.”

Thẩm Đan lặng lẽ chảy nước mắt, cô chậm rãi giơ tay lên, ôm thân thể Từ Thấm Hằng thật chặt, đầu chôn ở bụng anh, cô không biết hết thảy mọi chuyện phát sinh là chân thật hay hư ảo, cô cũng không biết mình đối với Từ Thấm Hằng đến tột cùng là loại tâm ý gì, chuyện đó bây giờ quá phức tạp, phức tạp đến nỗi cô căn bản phân tích không ra.

Tác giả có lời muốn nói: *Sen: Chỗ này ta chịu luôn dịch mãi chỉ hiểu đại khái là chị í nói bụng bầu to vượt mặt rồi =))))*

[Sen]: Ối thần linh ôi! Đờn ông như Hằng cưa cưa chắc bị tuyệt chủng hết rồi. Hoặc căn bản trên này vốn không tồn tại thánh nam như anh =))))))