Buổi họp báo diễn ra trong bốn tiếng từ hai giờ chiều đến sáu giờ tối. Thời gian lâu hơn cô nghĩ, sau đó lại phải ở lại để bàn bạc thêm về hợp đồng rồi cùng bên thương hiệu đi dùng bữa tối vậy nên đến tận chín giờ tối cô mới hết việc. Dịch Mộ Thiếu vẫn chờ cô ở bên ngoài còn Từ Nguyệt Ánh hôm nay đi cùng xe với cô để đến trợ giúp cô trong chuyện hợp đồng.
Sau khi đưa Từ Nguyệt Ánh về nhà cô cùng hắn cũng trở về Ngụy Ẩn để nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi. Nhưng có lẽ có về thì cô cũng chẳng thể ngủ nổi, sẽ lại là một đêm dài vùi đầu trong công việc.
- Mộ Thiếu, anh dừng lại ở đây đi.
Cô lên tiếng nói với hắn, sau khi xe dừng lại cô liền mở cửa xe bước ra ngoài. Hiện tại đã là vào đông, hôm nay se lạnh dự báo rằng ngày mai thời tiết xuống âm độ sẽ có thêm tuyết. Thu đi đông về đây vốn dĩ là quy luật tự nhiên của tạo hóa.
- Anh đứng ở đây đợi tôi, tôi qua đó đi dạo một lát sau khi ra chúng ta cùng về.
Dịch Mộ Thiếu gật đầu rồi nhanh chóng ngả người ra phía sau tranh thủ nghỉ ngơi trong khi cô đi dạo. Sở Hạ bước từng bước vào trong công viên, nơi đây vẫn như vậy. Đây là nơi mà hơn một tháng trước cô đã gặp lại Dịch Mộ Thiếu cũng là nơi mà cô và anh đã đến trong ngày kỉ niệm một năm ngày cưới.
Nhớ đến anh cô lại bất giác đưa tay lên nhìn vào ngón áp út. Chiếc nhẫn vẫn được cô đeo, nó vẫn nằm ở đó cô cũng chẳng nỡ để tháo ra. Cô sợ rằng nếu cô tháo ra nó sẽ biến mất, sợ rằng nếu tháo ra thì giữa cô và anh sẽ chẳng còn mối quan hệ nào nữa.
Nhưng hiện tại vốn dĩ đã chẳng còn là gì của nhau nữa rồi.
Cô bước đi trên con đường quen thuộc chôn giấu những miền ký ức xa xôi. Hôm nay cô lại có tâm trạng không tốt nữa rồi. Ngồi xuống chiếc ghế đá thân thuộc cô nhìn lên bầu trời đầy sao duờng như thắp sáng cả một dải ngân hà.
" Du Kinh, có phải bây giờ cuộc sống của anh đang rất tốt đúng không? Nhưng em thì khác, em chẳng tốt chút nào cả. "
Cùng chung một bầu trời nhưng không còn là của nhau, cái cảm giác nhói đau ấy cô thực chẳng thích một nào, cô ghét nó. Cô ghét nó đến mức mỗi lần nghĩ đến nó cô sẽ lại bật khóc. Cô phải làm sao đây? Phải làm sao mới đúng? Quãng đường cô đi quá nhiều chồng gai, quãng đường sau khi bước lên xe hoa rời Lưu gia kết thúc hai mươi sáu năm sống trong cô độc vốn dĩ nó đã trải sẵn cho cô một cuộc sống đầy đau khổ.
Trước mắt cô là chiếc hồ lớn ngày hôm đó, mặt hồ vẫn tĩnh lặng và dường như nó cũng có tâm tư. Hôm nay là một này ảm đạm, ảm đạm đến đáng sợ. Đêm đông như một thước phim tuyệt đẹp của thiên nhiên, mang đến một cảm giác lạnh lẽo nhưng không kém phần huyễn hoặc. Ánh sáng ban ngày hoàn toàn biến mất nhường chỗ cho bóng tối vĩnh hằng trở về. Đêm nay trên bầu trời tràn ngập những tinh tú lấp lánh tạo nên một không gian vô cùng bí ẩn và huyền ảo.
Càng về đêm nhiệt độ càng giảm xuống và không khí lại trở nên lạnh hơn. Nơi tiếng gió rít lạnh càng làm lòng người đơn độc, gió nhẹ nhàng thổi bay những lọn tóc vương trên mặt của Sở Hạ lại làm cô suýt xoa trong cái lạnh đến thấu xương.
Thành phố náo nhiệt nhưng mọi thứ ở đây lại trở nên tĩnh lặng. Cô chợt nhận ra đêm nay cảnh vật lại đẹp đến lạ. Các cành cây đã phủ một chút màu tuyết trắng và có lẽ đến ngày mai nó sẽ còn dày đặc hơn. Trong lòng cô theo đó mà cũng dần lạnh đi, nơi trái tim sớm đã hòa làm một với cái buốt đến thấu xương tủy.
Ánh đèn từ những ngôi nhà và đèn đường lại sáng lên, quả là một không gian ấm áp cho những đôi tình nhân bên nhau. Cô chợt nhớ đến vào ngày này của năm ngoái cũng có một cặp đôi tay nắm tay đi trên con đường dạo phố, người con gái hạnh phúc còn người con trai lại nuông chiều hết mực. Nhưng mùa đông năm nay đã đánh mất cặp đôi ấy, đánh mất đi sự ngọt ngào và nuông chiều của chàng trai.
" Du Kinh, đến bao giờ em mới có thể quên đi được anh đây? Đến bao giờ em mới có thể toàn tâm toàn ý mà rời đi? Tại sao lại đến bên em trong những ngày mưa bão, ôm lấy em, che chở cho em để rồi lại rời đi nhanh đến vậy? "
Nơi khóe mi cay cay vương một giọt lệ ấm nóng. Cô vội vàng đưa tay lên lau đi nơi khóe mi trực tràn. Cô không muốn để bản thân phải yếu đuối nữa, không muốn để những cảm xúc tiêu cực điều khiển bản thân. Nhưng cô làm sao có thể làm được điều đó đây?
Sở Hạ duỗi thẳng tay để cơ thể thả lỏng rồi vươn vai. Cô hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy. Mặt hồ giờ đây đã lăn tăn gợn một chút sóng, cô khẽ mỉm cười rồi đút tay vào túi áo.
" Em rời đi đây, tạm biệt anh. "
Cô quay người bước đi, đã đến lúc cô quay trở lại với Ngụy Ẩn rồi. Bước đi chầm chậm như thể đang chờ mong điều gì đó, cô muốn gặp lại người trong lòng chăng?
- Ưm...
Bất giác mọi thứ trước mắt cô tối sầm lại, Sở Hạ nhíu mày cơ thể vô thức mà ngã xuống. Ý thức theo đó cũng mất đi, cô mệt mỏi chìm dần vào trong bóng tối tĩnh mịch.
" Là chuyện gì đang xảy ra đây? "
...
" Ting, ting, ting. "
Chiếc điện thoại trên bàn làm việc vang lên tiếng email gửi tới, người đàn ông uể oải bị đống tài liệu lùi lấp lồm cồm bò dậy. Mấy ngày hôm nay chỉ để tìm ra tung tích của Hạ Tử Linh mà anh đã tốn biết bao nhiêu công sức đi tìm hiểu thông tin về bà ta, theo dõi Vũ Uyển cũng chẳng thể tìm ra manh mối bởi lẽ những lần cô ta rời đi đều chỉ gặp được đàn em của Hạ Tử Linh sau đó khi Vũ Uyển trở về người của anh bám theo tên kia chỉ mới vài quãng đường liền sẽ bị mất dấu.
Mọi nỗ lực cố gắng trong suốt một tháng anh chỉ biết rằng bà ta đã đi du học nước ngoài, sau khi về có người nâng đỡ nên sớm cũng đã trở thành một phu nhân của một lão đại nào đó trong thế giới ngầm. Khoanh vùng điều tra hiện giờ chỉ có một người đàn ông là đáng nghi nhất.
Du Kinh bò dậy trong đống tài liệu thông tin chất thành đống, hai quầng thâm ở mắt rõ rệt và cơ thể đã gầy đi chồng thấy. Anh cầm lấy điện thoại cố gắng dùng sức chống tay lên mặt bàn rồi ngồi lên ghế.
" Bịch. "
Du Kinh nhíu mày lại đặt điện thoại xuống, là lọ thuốc ngủ của anh rơi. Tình trạng mất ngủ của anh đã diễn ra được một tháng vì vậy anh phải dùng đến thuốc ngủ. Nhưng rồi sau hai tuần liên tiếp sử dụng nó và ngày càng tăng liều lượng lên thì cho đến một ngày Du Kinh bị sốc thuốc phải nhập viện cấp cứu. Từ đó tới nay đã hai tuần anh không còn dùng đến nó.
Nhặt lọ thuốc đặt lên bàn anh đưa tay xoa xoa đầu sau đó mới mở điện thoại lên xem. Là Diệp Vũ Đình gửi tin nhắn tới.
" Lão đại em đã tìm ra được manh mối về Hạ Tử Linh. Bà ta chính xác là tình nhân của Lý Châu lão đại Triều Giang. Hôm trước người của chúng ta sau khi túc trực ở nhà riêng của ông ta đã nhìn thấy ông ta lén lút qua lại với Hạ Tử Linh. Người vợ của Lý Châu vốn dĩ đã sống thực vật hai năm rồi vậy nên chúng ta mới không tìm ra thông tin manh mối về người phụ nữ đó. "
Anh nhoẻn miệng cười lập tức nhắn lại một tin nhắn cho Diệp Vũ Đình sau đó ngả người ngồi về phía sau. Cuối cùng gánh nặng trong anh cũng đã được giải quyết, người phụ nữ tên Hạ Tử Linh rốt cuộc cũng đã tìm thấy. Vợ của Lý Châu sống thực vật nhưng ba mẹ của cô ta nhất định không chịu cho hắn ly hôn nên hắn mới mang tình nhân về nhà.
" Sở Hạ, anh cuối cùng cũng tìm ra kẻ chủ mưu đứng sau cái chết của Lưu lão gia và Lưu phu nhân rồi. Em thấy anh có giỏi không? "
Du Kinh chợt mỉm cười, anh cầm điện thoại lên rồi nhìn vào màn hình nền. Ảnh của cô vẫn ở đây, nó vẫn luôn là động lực để anh cố gắng. Du Kinh nhẹ nhàng chạm môi lên bức ảnh của cô, anh lại nhớ cô rồi.
Một tháng rồi, mỗi lần anh chợp mắt sẽ nhìn thấy bóng dáng cô trở về. Nhưng chỉ được một lúc liền sẽ rời đi, anh theo đó cũng giật mình thức dậy mà không thể ngủ được nữa. Trái tim anh vốn dĩ vẫn hướng về phía cô, anh vẫn luôn theo dõi cô có lúc lại lén lút nhìn cô từ phía xa. Anh không có can đảm để bước về phía cô, anh sợ cô hận anh.
Cơ thể mệt mỏi ngả người ra sau ghế, đôi mắt nặng trĩu những âu lo trong suốt cả một tháng cuối cùng cũng có thể an tâm mà nhắm lại. Một giấc ngủ sau biết bao ưu phiền.