Độc Quyền Kiêu Sủng 2: Nước Mắt

Chương 44: Thổ lộ 2



Linh tay vẫn ôm lấy cổ hắn, để cơ thể mình áp vào khung người rắn chắc kia. Thật ấm áp và bình yên. Vòng tay hắn to lớn luôn sẵn sàng làm chỗ dựa vững chắc cho cô.

Trịnh Văn cũng nằm xuống giường cùng Linh. Hắn vẫn dỗ dành cô như một đứa trẻ.

Linh lúc này mới nhớ ra, bèn hỏi thử hắn.

"Khi nãy anh đi đâu?"

"Anh đi thăm con trai."

Linh mỉm cười nhẹ. Quan hệ của cha con họ chắc cũng không đến nỗi tệ lắm nhỉ.

"Người đó thế nào? Anh ta đã cứu em một mạng đó."

"Ừm, thằng nhóc đó ăn một loại đạn rất đặc biệt, nhưng hiện không sao rồi. Đang hồi phục rất tốt."

Trịnh Văn không có gì phải dấu giếm, hắn quả thực đã rất lo lắng cho Từ Lâm khi thấy người của con mình toàn là máu. Dù gì cũng là con trai hắn.

"Chú, đừng động vào, chú lo cho cô ấy đi, để Lâm cho con."

Lúc đó may mà có Hải Triều, vì đạn chân nhện chẳng phải loại dễ xử lý. Không thể tự ý giữ miệng vết thương để ngăn máu lại được vì khi đè vào, chân nhện và lõi đạn sẽ lập tức ghim sâu hơn làm rách miệng vết thương. Sơ cứu sai thì sẽ thiệt mạng vì mất máu. Phải có chuyên gia chuyên gỡ đạn mới có thể tháo các khớp chân nhện ra để cầm máu kịp thời.

Có người bạn tốt như thế bên cạnh con trai mình, hắn thấy yên tâm hơn rất nhiều. Con đường lãnh đạo Gia tộc còn rất dài, và rất gian nan.

Lúc đó như ngàn cân treo sợi tóc. Nếu Từ Lâm không qua khỏi, thì hắn không biết Kim Uyên sẽ lại đau khổ đến thế nào. Nhưng vẫn là con trai hắn phúc lớn mạng lớn. Bị nặng đến thế mà vẫn vượt qua khỏi. Dường như con cháu nhánh trưởng của Trịnh Gia đều được quý nhân phù trợ.

Linh nheo mắt, quả thực như vậy thì tốt. Cô cứ sợ bản thân làm liên lụy người khác. Mà lần này là tính mạng người ta chứ chẳng đùa.

"Anh không nói với em là anh đã có con rồi đấy?"

Trịnh Văn khẽ cười, xoa đầu cô.

"Ừm...anh xin lỗi, anh rất lâu rồi không sống với gia đình đó nữa."



"Vậy còn người mẹ của con anh, là vợ cũ của anh hả..."

"Ừm. Đó là một cuộc hôn nhân sắp đặt."-Trịnh Văn lại nở nụ cười nhạt. Hắn không đủ khả năng gánh vác cuộc hôn nhân đó.

"Anh đã ly hôn rồi, không còn quan hệ gì nữa, bọn họ và anh, đã cắt đứt quan hệ rồi."

Cả cha mẹ, họ hàng, ai nấy cũng chẳng còn xem hắn là người nhà nữa. Chỉ vì hắn muốn ly hôn với người con gái kia.

"Em xin lỗi..."

"Không phải lỗi tại em. Là anh không đủ tốt."

Trịnh Văn ôn tồn kể lại.

Trịnh Văn biết bản thân không thể làm vợ mình hạnh phúc. Vì không muốn bản thân ngăn Kim Uyên đi tìm hạnh phúc thật sự của mình, Trịnh Văn đã yêu cầu ly hôn. Việc đó làm cho cha mẹ hắn lên cơn phẫn nộ.

Gia tộc Trịnh Gia khi đó đã mục nát. Những Lão trưởng giả thù ghét cắn xé nhau giành lấy miếng bánh lợi ích. Bọn họ luôn nhăm nhe chiếc ghế cao nhất của Trịnh Gia.

Nhưng tiếc thay, vị trí kia luôn dành cho người có thực lực nhất trong gia tộc. Mà gen thông minh dường như di truyền từ đời này sang đời khác. Gần đây nhất đã là liên tiếp 5 đời của nhánh trưởng giành được vị trí đó.

Đáng lẽ việc Trịnh Văn ly hôn sẽ không ảnh hưởng đến vị trí của hắn trong tập đoàn. Nhưng chính cha mẹ hắn lại nghe lời ra tiếng vào của mấy vị trưởng lão đó mà quyết tước đi quyền thừa kế Trịnh gia của hắn, cũng vì thế mà Trịnh Văn bị đẩy khỏi hàng lãnh đạo cao nhất.

Hoặc là vẫn làm Chủ tịch, tiếp tục cuộc nhôn nhân không hạnh phúc kia mà làm lỡ mất cuộc đời của Kim Uyên; hai là ly hôn, trả cho Kim Uyên và hắn sự tự do, rời đi, hoàn toàn trắng tay.

Hắn đã chọn rời đi.

Trịnh Văn thật sự cũng chẳng màn đến thế sự, hắn chỉ mơ về một gia đình nhỏ và hạnh phúc. Nhưng nhìn Trịnh Gia bị bọn người trong họ tộc tham quyền lợi kia xâu xé mà đi xuống vực thẩm, hắn thật không cam tâm.

Lúc Trịnh Văn đi rồi, Kim Uyên đã đứng ra nhận lấy trách nhiệm người đứng đầu, nhờ vào luật thừa kế của gia tộc.

Trịnh Văn biết cô ấy có khả năng gánh vác được, vì Kim Uyên vốn là tiểu thư học rộng hiểu sâu, bao năm sống với nhau, hắn hiểu rõ năng lực của cô. Chỉ tiếc là cô không có kinh nghiệm thực tế nhiều.



Trịnh Văn chỉ có thể giấu tay nhờ các mối quan hệ quen biết của mình để hỗ trợ cho Kim Uyên. Ngoài ra hắn cũng thành lập nhiều nhánh công ty nhỏ để có thể góp vốn gián tiếp vào Trịnh Gia, trong đó Tập đoàn M là có xuất đầu tư lớn nhất, cũng là nhánh thành công nhất của hắn.

Trịnh Văn bao năm chỉ có thể âm thầm đứng sau giúp đỡ. Nhưng cuối cùng Trịnh Gia trở lại vững càng vẫn phải kể đến tài lãnh đạo của Kim Uyên.

Giờ chiếc ghế đó lại được Từ Lâm kế nhiệm, Trịnh Gia càng vững chắc hơn bao giờ hết. Trịnh Từ Lâm thừa hưởng gần như toàn bộ ưu điểm của cha và mẹ.

Tin tưởng vào khả năng của Từ Lâm, Trịnh Văn vì thế rút vốn của Tập đoàn M ra, để Trịnh Văn có thể tự mình tiếp tục dẫn dắt Trịnh Gia. Cuối cùng hắn và Trịnh Gia cũng không còn liên hệ gì với nhau nữa.

"Sao thế, anh kể truyện hay quá hả?"

Linh lắc đầu, cô vùi mặt mình vào ngực hắn. Thì ra Trịnh Văn đã trải qua một cuộc đời như thế. Vậy mà cô cứ nghĩ về việc không đâu.

"Em xin lỗi....đáng lẽ em không nên hỏi nhiều..."

Linh cảm thấy mắt mình cay xè. Đã yêu thật lòng, cô ít nhiều hiểu được tâm trạng của bọn họ.

"Đừng khóc, anh rất vui với sự lựa chọn của mình. Hiện tại của anh rất hạnh phúc."

Linh không nhịn nữa, cô lại òa khóc. So với Trịnh Văn, cô quả thật chỉ là một đứa trẻ. Hắn trải qua vô số truyện, còn cô thì tinh khôi như một trang giấy trắng. Linh không thể tưởng tượng nổi gánh nặng tâm lý mà hắn đã phải gánh chịu.

"Linh à..."-giọng hắn trầm ấm gọi tên cô.

Không một ai có thể hiểu được con người Trịnh Văn và những việc hắn làm. Hắn chủ là một gã đàn ông gai gốc, cô độc với ước mơ về mái ấm nhỏ, nhưng ông trời hà khắc cướp mất của hắn từng thứ một.

Còn Từ Linh thì sao, Trịnh Văn cướp lại Từ Linh từ tay tử thần. Nguồn ánh sáng nhỏ nhoi của hắn không thể dễ dàng bị dập tắt như thế.

"Linh à, em phải thương anh nhiều hơn đó, biết không?"

"Em biết rồi, anh đừng nói nữa mà...em lại khóc nữa đó...hức..."

Linh dụi dụi hai mắt đỏ hoe của mình, gật gù đồng ý với hắn.

"Ngoan, thật đáng yêu."