Sau khi đi ra khỏi phòng, Giang Nguyền Nguyễn không biết đi đâu, đành phải trốn lên cầu thang.
Cô dựa vào tường há to miệng thớ phì phò, không quên đưa tay chạm vào đồi môi vừa bị hôn, trên đó như còn vươn lại nhiệt độ của hắn.
Một lát sau, Giang Nguyễn Nguyền tự giễu rũ mắt xuống.
Nhiều năm đã qua, cô cho là mình đã không còn cảm giác với Lệ Bạc Thâm, lại không ngờ chỉ một lần gặp mặt mà trái tim cô đã bị người đàn ồng này dề dàng đảo loạn.
Hoãn lại một lát, đợi đến khi cảm xúc ổn định lại, Giang Nguyền Nguyền mới về phòng lần nữa.
Các nhân viên bên trong đang quẩy rất hảng say, thấy cô đến chỉ hơi giảm xuống một chút.
Cố Vân Xuyên thấy trạng thái của cô có vé không giống với lúc rời đi thì lập tức cau chặt mày lại: “Sao đi lâu như thế? xảy ra chuyện gì sao? Cô… nhìn có chút không ổn?”
Giang Nguyền Nguyền như không có việc gì mà cười lắc đầu: “Không có gì, tôi gọi điện thoại cho con trai thôi.”
Nói xong, cỏ trực tiếp ngồi xuống, không đế Cố Vân Xuyên có cơ hội hỏi tiếp.
Cỏ rời đi thật sự hơi lâu, trớ về không được bao lâu thì mọi người đã ăn uống sắp xong. Giang Nguyền Nguyễn cũng không có tâm tình nên trực tiếp bảo mọi người giải tán.
Mọỉ người cùng đi xuống lầu, các nhân viên lần lượt tạm biệt Giang Nguyễn Nguyền và Cố Vân Xuyên. Sau khi họ rời đi, chỉ còn lại hai người.
Cố Vân Xuyên ôn hòa đề nghị: “Không ngại thì tõi đưa cõ về. Đêm nay cô uống không ít, tôi cũng không yên lòng.*1
Giang Nguyền Nguyền khẽ gật đầu, không từ chối: “Làm phiền anh.”
Cô vừa về nước nên chưa kịp mua xe cho mình. Xem ra phải đưa chuyện này vào danh sách quan trọng.
“Vinh hạnh cúa tồi.” cố Vân Xuyên tiến lên mờ cửa xe cho cô.
Giang Nguyên Nguyền lại nói tiếng cám ơn sau đo lên xe.
Cùng lúc đó, ờ cống nhà hàng, Lộ Khiêm đang run sợ nhìn bóng lưng thiếu gia nhà mình.
Cái này… Sao lại trùng hợp như vậy?
Vừa vặn để họ nhìn thấy Giang Nguyền Nguyền lên xe của người đàn õng khác.
Thấy chiếc xe kia chậm rãi chạy đi, Lộ Khiêm cấn thận giương mắt, nhìn sắc mặt thiếu gia nhà mình.
Mặt Lệ Bạc Thâm âm trầm, dán mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe kia.
Sau một lúc láu, hắn mớỉ dời mắt đi, nghiến răng nghiến lợi ra lệnh cho Lộ Khiêm: “Đi thăm dò xem người đàn ông kia là ai! Có quan hệ gì với cô ta!!!”
Lộ Khiêm vội đáp lại.
Trang viên Lệ gia, lúc Lệ Bạc Thâm trớ về đã là chín giờ, hắn nhìn qua phòng khách không thấy bóng dáng Tiếu Tinh Tinh đâu thì cau mày lại: “Tiểu Tinh Tỉnh đâu?”
Nói xong, hắn tăng tốc bước đến cửa phòng cúa Tiểu Tinh Tinh, đưa tay gõ cửa một cái.
Rất nhanh, Tiểu Tinh Tinh đã tới mớ cửa cho hắn, nhìn thấy hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ mớ cửa rồi quay người đi vào.
Lệ Bạc Thâm đi theo phía sau cô bé, nhìn thấy cô trờ lại bên cạnh bàn, cầm bút lên, không biết đang vẽ cái gì.
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô bé, hắn cũng không quấy rầy mà đứng chờ một bén chốc lát, thấy cô để bút xuống mới trầm giọng mờ miệng: “Thím Trương nói con bị thương, để ba nhìn xem.”