Ngải Thiểm mỉm cười, nhìn cái gọi là tình thế bắt buộc của Tô Lạc, cảm thấy thật nực cười, càng nghĩ càng buồn cười. Vì vậy, nàng từ mỉm cười tới cười lớn, rồi ôm bụng cười lăn lộn. Ngải Thiển ôm bụng, cười đến mức cong thắt lưng. Sao lại có người tự cho là đúng như thế chứ?
Đây là đang cười nhạo mình sao?d♒đ♒L♒q♒đNhìn Ngải Thiển càng cười lớn hơn, rất có xu hướng cười đến lúc trời đất đảo điên, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Lạc càng trở nên đen hơn cả mây đen cuồn cuộn trước khi giông bão.
Những người khác nhìn Ngải Thiển cười điên cuồng đầy khó hiểu. Có chuyện gì mà cười vu vẻ như thế chứ?
"Nha đầu, muội đang làm gì đấy?"
Nguyệt Ca ngồi trên xe lăn, từ từ bay tới từ giữa không trung. A Thương đứng sau đẩy xe lăn một cách cẩn thận. Ánh sáng trong suốt lưu chuyển, vô cùng rực rỡ.
Chúng nữ tử vừa nhìn thấy thì liền biết đây chính là Nguyệt thượng tiên - môn chủ của Tử Nguyệt môn. Bởi vì chỉ có Nguyệt thượng tiên mới có vầng sáng tuyệt thế như thế. Chỉ liếc mắt một cái cũng đủ khiến người ta quên đi trần thế, dường như được gột rửa trong ánh mắt thâm thúy kia.
Tô Lạc vừa nhìn thì liền như bị điện giật. Áo trắng hơn tuyết, ngồi trên xe lăn, thanh nhã vô song, đây đúng là nam tử mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm hơn mười năm quá. Chàng tới đây, vào lúc nàng ta còn chưa đi tìm, chàng đã đến. Ngẩn ngơ mộng tưởng hơn mười năm, bỗng nhiên ở ngay trước mắt, nhất thời không biết phải làm gì. Mỉm cười, lễ phép chào hỏi ư? Hay là điềm đạm đáng yêu kể ra mười năm tương tư?
Ngải Thiển nghe thấy tiếng Nguyệt Ca liền ngừng cười, chống nạnh, cố gắng đứng thẳng. Nàng cười đến mức mặt đỏ bừng, thuận khí một lúc rồi mới nói với hắn: "Sao huynh lại tới đây?"
"Ta không tới được à?" Nguyệt Ca đẩy xe lăn tới trước mặt Ngải Thiển, mỉm cười, nói.
Ngải Thiển bĩu môi, tìm không ra lời phản bác. Nàng ngừng một chút rồi mở to mắt, nói: "Thân thể huynh tốt hơn rồi chứ?"
"Tốt hơn rồi." Nguyệt Ca hơi nhếch đôi môi mỏng lên, đúng là sắc mặt không còn tái nhợt như trước.
Thì ra là sau khi hai người Vân Chiến và Lưu Niên kết thúc cuộc trò chuyện với Ngải Thiển liền trở về tìm Nguyệt Ca, không thèm quan tâm tới lời phản đối của hắn, dùng tiên lực khôi phục nguyên khí cho hắn. Mà tiên lực của hai người bọn họ lại bị hao tổn rất nhiều.
"Vậy là tốt rồi." Ngải Thiển cười ngọt ngào.
"Nguyệt công tử." Giọng nói kiều mỵ tới tận xương, mỗi một chữ dường như đã được cân nhắc rất kỹ mới phát ra. Giọng nói hoàn mỹ tới mức khiến người ta cho rằng đó là ảo giác.
Ngải Thiển run lên, da gà rơi đầy đất. Này...Sao làm được hay vậy?
Tô Lạc ngẩng khuôn mặt kiều mị lên, dịu dàng như nước nhìn Nguyệt Ca, tất cả đắn đo dường như đã bay mất.
Nhưng Nguyệt Ca lại như không nghe, không thấy nàng ta vậy, đôi mắt đen láy chỉ nhìn Ngải Thiển chăm chú một cách dịu dàng.
Có ý gì? Sắc mặt Tô Lạc trở nênd✱đ✱L✱q✱đvô cùng khó coi. Vậy mà lại coi nàng ta như người tàng hình? Rốt cuộc nàng ta đã hoàn toàn uổng phí sức lực khó khăn lắm mới có được để duy trì sự nhu mì, giận tím mặt, giọng nói trở nên sắc bén: "Ngải Thiển, ngươi muốn tranh người với ta à?"
"Tranh người với ngươi?" Vẻ mặt Ngải Thiển đầy nghi ngờ, "Lời này từ đâu mà có?"
Lần này, Nguyệt Ca dời mắt về phía Tô Lạc nhưng trong ánh mắt hắn mang theo mấy phần chán ghét.
"Nguyệt Ca là của ta." Tô Lạc cắn chặt hàm răng trắng, nói từng chữ từng chữ một.
"A?" Ngải Thiệt giật mình há hốc miệng, vẻ mặt cực kỳ khoa trương: "Nguyệt Nguyệt, huynh là của vị cô nương này à?"
"Có ý gì?" Nguyệt Ca nhăn mày, hơi khó hiểu mà nhìn Ngải Thiển. Hắn là người của người khác lúc nào vậy?
"Vị cô nương này mới nói huynh là của nàng đấy thôi." Ngải Thiển cười yếu ớt cực kỳ ngọt ngào, nói hết sức hồn nhiên.
Nguyệt Ca nghe thấy thế thì không nói gì, quay sang nhìn Tô Lạc: "Cô nương, đừng nói mê nữa."
"Ta chưa từng nói mê. Chàng là của ta. Từ khi ta gặp chàng đã quyết định chàng là của ta." Tô Lạc cố chấp, khăng khăng với lời nói của mình.
Mọi người càng thêm không biết nói gì, chỉ trợn trắng mắt, cảm thấy phiền phức rồi. Nàng ta đã si mê quá rồi.