Mộc Vi phẫu thuật rất thành công, trước khi kỳ nghỉ của Tô Yểu kết thúc một ngày liền ra viện.
Biết ngày hôm sau Tô Yểu phải rời Gia Thành, Mộc Vi đặc biệt để Tô Nguyên đóng cho cô một ít đặc sản, sau đó lại nói cụ thể cách làm, ăn như thế nào một hồi lâu, nhìn qua không giống người bệnh vừa phẫu thuật chút nào.
Ngày thường Tô Yểu sẽ không kiên nhẫn, nhưng hôm nay thì không. Lần này tất cả cô đều kiên nhẫn nghe vào tai, thấy Mộc Vi nói mệt, còn rót nước cho bà.
Mộc Vi cười ha hả mà uống nước, "Ta thấy té ngã cũng khá tốt đó."
Tô Nguyên trừng bà, "Nào có ai trù ẻo chính mình như bà chứ!"
"Vỗn dĩ chính là như vậy không phải sao, ông xem con gái bây giờ nghe lời biết bao." Mộc Vi nhận quả quýt Tô Yểu đưa lại đây lần nữa, rèn sắt khi còn nóng, lại tiếp tục nói về tìm đối tượng, "Yểu Yểu, con nói con không chịu đi xem mắt, có thể. Vậy dù sao con cũng phải mang người về cho mẹ xem chứ? Nếu không sao mẹ yên tâm được!"
Tô Yểu theo bản năng liếc Tô Nguyên một cái, hai người đều chột dạ mà cúi đầu, cô nói hàm hồ: "Đến lúc đó rồi nói sau. Con nếu có ai nhất định sẽ mang về."
"Lần trước con bất hòa với mẹ, nói con thích chàng trai khăn quàng cổ kia? Mẹ thấy cậu ta khá tốt, theo đuổi đi." Thái độ chuyển biến, còn phải quy công cho Tô Yểu luôn cường điệu Lương Sở Uyên không phải người câm, bà mới buông thành kiến.
...Nhưng vấn đề là, Lương Sở Uyên xác thực không nói được.
Trong lòng Tô Yểu buông tiếng thở dài, có chút giả vờ không nổi nữa, cô tùy ý gật đầu, "Vâng, chờ trở về con liền theo đuổi anh ấy, đuối tới tay liền mang về gặp mẹ."
Mộc Vi vui vẻ trong chốc lát, lại biến sắc: "Mẹ nói cho con biết này, con là truy ngược nhưng này cũng không thể hiện con thấp hơn cậu ta, nếu khi theo đuổi quá hèn mọn, chờ đàn ông tới tay, cậu ta sẽ không quý trọng!" Nói xong còn quay sang nhìn Tô Nguyên, Tô Nguyên ngượng ngùng, này liên quan gì đến ông.
Tô Yểu cười nói, "Con biết."
Sau khi nói xong, Tô Yểu trở về phòng thu thập hành lý, cô nhìn đến khăn quàng cổ họa tiết ô vuông màu hồng kia, lại nghĩ tới sáng sớm hôm cô xác nhận quan hệ với Lương Sở Uyên.
Quá trình hai người bọn họ ở bên nhau, vô cùng lo lắng, cũng không có gì lãng mạn đáng nói. Em nói có thể, anh liền hành động, ăn nhịp với nhau, liền xác định quan hệ. Không có cong vòng với biệt nữu gì đó, cũng không suy xét tương lai như thế nào, hấp tấp ở bên nhau, đều không cần bất kỳ sự thích ứng nào khi từ bạn bè biến thành người yêu, lập tức liền có thể tìm được trạng thái thích hợp.
Nếu kết hôn cũng có thể như vậy thì tốt rồi.
Chính là không thể.
Gia đình chính là một chướng ngại có khó có thể vượt qua nhất.
Có lẽ tất cả các phương diện của Lương Sở Uyên đều vô cùng ưu việt cường đại, là đối tượng kết hôn hiếm có. Nhưng nếu xuất hiện thêm một người đàn ông bình thường khỏe mạnh để Mộc Vi lựa chọn, Mộc Vi tuyệt đối sẽ lựa chọn người sau, từ bỏ người trước. Tuy nói người muốn ở bên Lương Sở Uyên là Tô Yểu cô, mà không phải Mộc Vi, nhưng thực tế là thực tế, cô không có khả năng xem nhẹ cảm thụ của Mộc Vi, tự làm theo ý mình.
Hơn nữa, Lương gia cũng chưa chắc vừa lòng cô, một người xuất thân từ gia đình bình thường.
Thở dài một tiếng, thấy di động rung, Tô Yểu mở khóa liền nhìn thấy, là Lương Sở Uyên gửi tin nhắn cho cô.
Anh nói sáng mai sẽ đến đây đón cô.
Cô trả lời: Vâng.
Bỏ di động sang một bên, Tô Yểu ngã lên giường, cô nghiêng đầu nhìn khăn quàng cổ để ở trên hành lý, lẩm bẩm tự nói: "Đi một bước tính một bước đi."
*
Một đợt sóng chưa yên, một đợt khác lại đến.
Lúc ban đêm hai người trở lại Ôn Thành, Lương Sở Uyên lại lên cơn sốt nhẹ.
Hành lý Tô Yểu cũng chưa kịp lấy ra, mặc áo khoác liền chạy tới khu đông.
Lúc trước có cài qua vân tay, vào phòng, Tô Yểu ngựa quen đường cũ mà đi thẳng đến phòng ngủ chính. Lương Sở Uyên bị bệnh, phản ứng so với bình thường chậm hơn một ít, anh ngốc ngốc mà nhìn Tô Yểu đi về phía mình, lại ngơ ngác mà nhìn cô duỗi tay lại gần. Tay cô lạnh lạnh, dán lên cái trán nóng bỏng, anh thoải mái mà cọ cọ.
Tô Yểu đỡ mặt anh, cả kinh nói: "Này mà là sốt nhẹ sao! Trong nhà có nhiệt kế không?"
Lương Sở Uyên cố gắng căng mí mắt, [có, trước cửa thư phòng có cái ngăn tủ, hòm thuốc ở trong đó."
"Em đi lấy."
Tô Yểu nhanh chóng chạy qua, lấy hòm thuốc xong lại nhanh chạy về. Đo nhiệt kế, 38 độ 2. Cô nhíu mày, lại tìm kiếm trong hòm thuốc, miễn cưỡng tìm được thuốc hạ sốt trong đống thuốc không biết tên, "Lúc trước phát sốt anh uống thuốc này đúng không?"
Lương Sở Uyên tập trung nhìn lại, gật đầu.
"Vậy uống thuốc này trước."
Cho Lương Sở Uyên uống thuốc, thấy anh giống như đứa trẻ bởi vì thuốc đắng mà nhíu mày, Tô Yểu đắp chăn đàng hoàng cho anh, nhẹ giọng dỗ nói: "Anh nằm trước một lát, em đi nấu cho anh chút nước lê đường phèn."
Lương Sở Uyên mấp máy môi, còn chưa kịp nói cho Tô Yểu cái gì, cô liền vội vàng đi ra ngoài.
...Thôi, hẳn là không có việc gì.
Tô Yểu đi vào phòng bếp, tìm cái nồi, lúc rửa nồi mới phát hiện mình còn chưa cởi áo khoác. Vừa rồi quá nóng nảy, nhà lại rộng, cô chạy tới chạy lui đã ra một thân mồ hôi cũng chưa phát hiện.
Lương Sở Uyên sinh bệnh, cô rất áy náy --
Bởi vì cảm thấy mình chính là đầu sỏ gây tội.
Nếu không phải vì cô, Lương Sở Uyên cũng không cần chạy đi chạy lại ba điểm, nhà cô, bệnh viện, khách sạn, mệt mỏi thì thôi, lại còn phải chiếu cố cô. Cô ở bệnh viện còn có ba cô giúp đỡ, không ở bệnh viện liền có Lương Sở Uyên ở bên cạnh, tính đi tính lại người mệt mỏi nhất cũng không phải là cô.
Mà Lương Sở Uyên thì sao?
Nghĩ nghĩ, mũi Tô Yểu liền thấy chua xót, cô yên lặng cởi áo khoác, tìm được tuyết lê tiện đường mua, cẩn thận gọt vỏ, cắt nhỏ, khi lấy đường phèn còn đặc biệt cho thêm 2 viên.
Lương Sở Uyên thích ăn ngọt.
Đường phèn ở trong nước tan dần càng ngày càng nhỏ, bọt nước cái sau tiếp cái trước mà lộc cộc lộc cộc bẹp xuống, Tô Yểu cho lê cắt miếng vào, hít hít cái mũi, sau đi khí nóng trên mặt, liền nghe được ở cửa truyền đến động tĩnh.
Muộn như vậy, ai đến?
Cô đi ra ngoài theo bản năng, đứng ở trên lối đi nhỏ, liền nhìn thấy người đàn ông đang đổi giày ở cửa.
Người đàn ông có gương mặt giống Lương Sở Uyên đến bảy phần, sửng sốt.
"Tôi đi nhầm sao?"