Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 2: Đỡ đạn



Chu Nham ra hiệu cho mấy đàn em đằng sau, chúng lập tức hiểu ý gọi điện thoại báo cho người ở bên ngoài phục kích Cố Thâm. Tuy rằng quán bar này do hắn quản lí, nhưng ông ta đã đề phòng cho người canh gác, nếu như Cố Thâm không chấp nhận với yêu cầu của ông ta, thì ông ta sẽ san bằng nơi này! Để xem rốt cuộc hắn lợi hại cỡ nào!

Cố Thâm lúc này đã đi ra gần đến cửa lớn, ba chiếc Rolls Royce đỗ ngoài cửa. Bỗng nhiên tiếng súng vang lên từ bốn phía, người của Chu Nham liên tục nã đạn vào hắn, ba người áo đen đứng phía sau Cố Thâm nhanh như cắt đứng xung quanh bảo vệ hắn.

Tư Duệ rút ra bốn khẩu súng tung lên thành vòng tròn, bàn tay xoay chuyển súng nhanh đến nỗi không thể tưởng tượng được, đạn bắn ra nhanh và chính xác, chẳng mấy chốc người của Chu Nham đã chết rất nhiều, súng của Cố Gia còn được cải tiến, uy lực càng tăng lên.

Bên này Khang Duật cũng không vừa, lấy răng kéo chốt an toàn của trái bom mini, ném về phía đám người kia, chỉ nghe thấy "Bùm!" một tiếng, khói và lửa bốc lên cao cùng tiếng hét đau đớn vì bị nổ tan xác.

Hàn Thước nâng cánh cửa gỗ của quán bar được trạm chổ tinh xảo phải nặng đến hàng chục tấn để đỡ đạn, nếu không tận mắt nhìn thấy, e rằng không ai tin một con người có thể làm được điều này.

Mọi người trong quán bar nghe thấy động tĩnh lớn bên ngoài cùng tiếng súng vang lên đều hoảng sợ chạy tán loạn, nhưng đều bị người của Chu Nham ngăn cản. Thấy đàn em của mình bị chết vô số mà Cố Thâm vẫn không hề hấn gì, ông ta tức giận giật lấy khẩu súng của tên đàn em bên cạnh, bắn vào người hắn.

"Cố Thâm! Chết đi!" Chu Nham hét lớn.

Đáy mắt hắn tỏa ra sát khí bức người, dường như chỉ đợi có thế, một thân ảnh bé nhỏ lao ra chắn trước mặt hắn, thành công giúp hắn đỡ một viên đạn của Chu Nham.

"Đoàng!"

Tư Duệ nhanh chóng bắn trúng Chu Nham, người của Cố Thâm lúc này đã đến, chục chiếc ô tô đen lao đến với tốc độ nhanh hơn chớp mắt cùng máy bay trực thăng trên bầu trời liên tiếp nã đạn vào đám người Chu Nham.

Ông ta bị trúng đạn, còn mất nhiều máu, thấy tình hình không ổn, bèn cắn răng bảo thuộc hạ "Đi!"

Cố Thâm! Mối thù này nhất định nợ máu phải trả bằng máu!

An Nhiên ngã vào lồng ngực rắn chắc phía sau, vừa nãy cô đã tính toán kĩ lưỡng, lợi dụng tình hình xung quanh hỗn loạn, giả vờ bị đẩy ra đỡ đạn cho Cố Thâm. An Nhiên cắn răng chịu đau, máu lúc này đang tuôn ra không ngừng từ bả vai, cô ôm lấy vai của mình rồi ngất xỉu, trước khoảnh khắc hai mí mắt khép lại, cô nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách của hắn nhìn mình. Chưa kịp nhận ra ý tứ trong đó, An Nhiên đã nhắm mắt.

"Lão đại! Thứ lỗi cho thuộc hạ cứu viện chậm trễ." Mạc Tư Huyền cúi người nói.

Cố Thâm phất tay không trách móc, việc đám người Chu Nham tấn công hắn là do hắn cố ý, nếu không thì ông ta sao có thể thuận lợi để người bao vây xung quanh quán bar này như vậy. Hắn biết ông ta chắc chắn sẽ không chịu giao địa bàn Trung Quốc ra, mà hắn thì đang cần một cái cớ để xóa sổ Chu gia, quả nhiên tất cả mọi thứ đều nằm trong dự tính ban đầu của hắn, tính cách cả giận mất khôn của Chu Nham đã chính thức châm ngòi lên cuộc chiến giữa Cố gia và Chu gia. Trong đáy mắt của Cố Thâm lóe lên tia máu tanh nồng, dự là sẽ có một trận gió tanh mưa máu sắp tới.

"Lão đại, cô gái này..."

Tư Duệ nhìn An Nhiên đang dựa vào người Cố Thâm, gương mặt trắng bệch, nếu không cầm máu ngay e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Hắn bế cô lên, đôi chân dài sải bước về chiếc Rolls Royce của Cố Gia, thanh âm băng lãnh "Đi." Đằng sau cả bốn người Tư Duệ, Hàn Thước, Khang Duật, Mạc Tư Huyền ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên lão đại của bọn họ đưa một cô gái về dinh thự của Cố Gia.

Hơn nữa cô gái không quen không biết này còn nhảy ra đỡ đạn hộ lão đại, cô ta có mục đích gì đây?

Tất nhiên tất cả hành động của An Nhiên đều không thoát khỏi ánh mắt của Cố Thâm. Lúc Chu Nham giơ súng bắn, hắn đã định xoay người né đi, vậy mà cô bỗng dưng lao lên, hắn nhìn về phía đám người nháo nhào trong quán bar ở phía sau và đám thuộc hạ của Chu Nham, An Nhiên không thể ngờ được một điều là cô tính toán kĩ lưỡng như vậy, nhưng làm sao qua mắt được hắn.

Đồng tử hổ phách liếc qua gương mặt thanh tú đang nhíu chặt lông mày vì đau, trán cô lấm tấm mồ hôi, hàm răng cắn chặt lấy đôi môi anh đào giờ đây đã trở nên trắng bệch. Khi Mạc Tư Huyền cầm máu cho An Nhiên, cô không kìm chế được bấu chặt vào cánh tay rắn chắc của Cố Thâm.

Đạn bắn xuyên qua bả vai của cô, ở trên xe không có dụng cụ để lấy đạn ra khỏi vai An Nhiên, cần phải trở về tư dinh Cố Gia thì mới chữa trị được cho cô.

Mạc Tư Huyền nhìn Cố Thâm biểu cảm lạnh lùng, ánh mắt hướng về cánh tay mà bàn tay An Nhiên đang bám chặt, tuy lông mày hắn không hề động đậy nhưng không khí trong xe bỗng như hạ xuống âm độ. Tư Duệ, Khang Duật cùng Hàn Thước đều đồng loạt nổi da gà, Mạc Tư Huyền thức thời ngoan ngoãn làm bù nhìn im lặng. Chuyện xử lý Chu gia lão đại không muốn nói ở đây vì có mặt An Nhiên, nhưng cả bốn người bọn họ đều biết ngày tàn của Chu gia đã đến rồi.

An Nhiên bỗng dưng cảm thấy lành lạnh sống lưng, cộng thêm cảm giác đau buốt nơi bả vai, cô bất chợt run nhẹ, người càng nép sát vào Cố Thâm, tuy rằng người có thêm chút ấm áp, nhưng dường như không khí lại càng lạnh lẽo hơn.