Đời Đời Kiếp Kiếp - Thẩm Mộc

Chương 8: Phần 8



Trần Bình vẫn giữ vẻ mặt như gỗ đá, không biểu lộ gì cả.

Chỉ có ánh mắt thất thần đến mức không ra hồn, rõ ràng là bị dọa quá độ, chưa hoàn hồn.

Đám lão binh xung quanh thấy vậy, cười ồ lên thành một tràng.

Trong đó, một lão binh có tuổi vỗ vai hắn, nói bằng giọng của một người anh cả: "Chưa từng chơi đàn bà bao giờ phải không?"

"Muốn nếm thử không?"

"Đúng vậy, quân gia."

Ta nhân cơ hội bám vào vai hắn, ghé sát tai thì thầm, hơi thở phả ra như lan: "Tiện nữ rất biết hầu hạ người đấy, bảo đảm sẽ khiến ngài. . ."

Ta ngừng lại, nhìn vành tai đỏ bừng của hắn, nổi lòng trêu chọc.

"Sướng đến quên lối về, lưu. . ." Giọng ta càng lúc càng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, như lông vũ lướt qua tai hắn.

Bàn tay đặt trên vai hắn càng thêm không yên phận, như một con rắn nhỏ linh hoạt uốn lượn xuống dưới, khiến hắn run rẩy từng đợt.

Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng đến mức không dám thở mạnh của hắn, ta mỉm cười hài lòng. Ta rủ lòng thương, nghiêng đầu, áp môi lên má hắn đang đỏ bừng nóng ran, dùng giọng điệu mập mờ để kết thúc việc hành hạ hắn.

"Luyến. . ."

"Không!"

Trần Bình giật mình kinh hãi, bật dậy, định sải bước chạy ra ngoài.

Nhưng đã lên thuyền giặc rồi, sao có chuyện cho hắn giả vờ đoan chính chứ.

Mấy tên lão binh liếc nhìn nhau, nhanh chóng tiến lên khống chế Trần Bình.

Lúc này, ta cũng đã lấy lại sức sau khi bị Trần Bình hất ngã xuống đất, đứng dậy, bước đến trước mặt hắn.

Trần Bình thấy ta đến gần, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời khuyên nhủ tốt bụng của đám lão binh xung quanh, càng chống cự dữ dội hơn.

Ta nhướn mày, những vết bầm tím trên người đau âm ỉ khiến ta rất muốn trả đũa.



Được lắm, muốn làm người đàn ông trong sạch tiết hạnh phải không!

Oắt con, xem ta có trị được ngươi không!

Ta nhón chân, một tay nắm chặt cằm hắn, hôn mạnh lên môi hắn.

Trong khoảnh khắc đó, Trần Bình như mất hết sức lực. Đôi tay đang vùng vẫy mạnh mẽ của hắn buông thõng xuống. Chỉ còn đôi mắt, nhìn xuống ta, dường như đang hỏi tại sao.

Ta chẳng đếm xỉa gì đến hắn, vẫn mải mê hôn. Cho đến khi kiệt sức, ta mới miễn cưỡng buông hắn ra.

"Quân gia."

Khoảng cách gần trong gang tấc, dù không cười cũng đủ mê người.

Ta hỏi hắn: "Thật sự, không thích mùi vị của nữ nhân sao?"

Trần Bình đâu còn tâm trí đâu mà trả lời ta, cả người sớm đã mềm nhũn tại chỗ, mặc cho ta dắt lên lầu hai.

"Yên tâm, quân gia." Ta vừa đi vừa dụ dỗ: "Ta sẽ dịu dàng mà."

9

Trần Bình mơ màng bị ta dẫn lên giường, đè xuống dưới người.

Đúng lúc ta thuận nước đẩy thuyền cởi dây lưng quần hắn, Trần Bình chợt tỉnh táo lại, nắm chặt hai tay ta.

"Không. . . không được!"

Ta ngạc nhiên: "Sao thế, ngươi không được à?"

"Không. . . không phải!" Trần Bình mặt đỏ bừng, lắp bắp giải thích: "Ta. . . ta vẫn còn là lần đầu."

"Mẹ ta nói, chuyện này chỉ được làm trong đêm tân hôn thôi."

"Ta phải. . ."

Giọng Trần Bình càng lúc càng nhỏ, ấp úng nói: "Phải giữ lấy."



Nghe vậy, ta hơi sửng sốt.

Cái tên này. . . đúng là một chú gà con ngây thơ!

Ta định rút tay chấp nhận thua cuộc, để hắn rời đi.

Nào ngờ, đầu ngón tay vô tình lướt qua túi tiền của hắn, hình dáng những đồng bạc khiến lòng ta như phát cuồng.

Chút lương tâm ít ỏi còn sót lại của ta lập tức biến mất.

Ta nghĩ, coi như Trần Bình trả học phí vậy.

Để hắn biết trước rằng nữ tử bên ngoài chẳng có ai tốt cả, an phận sống qua ngày mới là chân lý.

Ta gọi hắn bằng chất giọng nũng nịu mềm mại: "Quân gia, đã có hôn ước chưa?"

"Chưa."

"Vậy thì. . ." Ta nâng mặt hắn lên, đặt một nụ hôn lên giữa đôi mày: "Để tiện nữ làm nương tử của chàng nhé?"

"Tuy tiện nữ không còn trong trắng."

"Nhưng những điều tiện nữ biết," ta cúi mắt cười khẽ: "Các nàng chẳng biết được đâu."

". . . Thật không?"

Trần Bình mở to mắt, vẻ mặt nghiêm túc.

"Thật mà!" Ta đáp lại hắn không chút do dự.

Dù sao, những lời đường mật trong chốn lầu xanh, dù có động lòng đến mấy. . .

Đến khi trời sáng, quần áo chỉnh tề, tiền bạc trao tay.

Ai mà coi là thật chứ?

Chẳng ai sẽ động lòng với một kỹ nữ đâu.