Qua giờ tan tầm, ánh đèn không sáng lắm kéo dài từng bóng người thỉnh thoảng đi lại.
Chỉ còn lại một vài phòng khám còn sáng đèn, bệnh nhân và bác sĩ lần lượt rời đi.
Trợ lý tiểu Du vẻ mặt ngơ ngẩn đi ra khỏi phòng khám số 8, lưu luyến không rời đóng cửa phòng, để lại không gian cho bác sĩ Trì và người yêu của anh.
Cậu ta vừa mới phát hiện ra bí mật trọng đại, trong lòng tràn đầy kích động không biết nói với ai, bước một bước quay đầu ba lần nhìn xuyên qua hành lang dài.
Khi đi tới quầy lễ tân, tiểu Du cuối cùng cũng nhìn thấy đồng nghiệp tương đối quen thuộc, vội vàng nói: "An An, cô có biết tôi nhìn thấy ai không? Tôi khẳng định là người đầu tiên trong phòng khám chúng ta biết ——"
An An ở quầy lễ tân cũng nghẹn nãy giờ, thật vất vả mới túm được một đồng nghiệp tan ca có thể tán gẫu, hơn nữa vừa vặn là từ phòng khám kia đi ra.
Ánh mắt cô sáng lên, gần như đồng thanh nói: "Tiểu Du, người vừa rồi có phải là chồng bác sĩ Trì hay không? Anh hẳn là thấy anh ta rồi phải không? Trời ơi, tôi chắc chắn là người đầu tiên của phòng khám chúng ta phát hiện ra...".
Hai tiếng đầu tiên va vào cùng một chỗ, hai người ngơ ngác nhìn nhau, đứng yên một lát, rồi đồng thời bật cười thành tiếng.
An An cười xong, nhỏ giọng hỏi: "Cho nên đó thật sự là chồng của bác sĩ Trì đúng không, anh ấy có giới thiệu với anh không?"
Tiểu Du trả lời một cách trung thực: "Bác sĩ Trì nói, đó là tiên sinh của anh ấy, đến đợi anh ấy về nhà."
An An nghe được ôm mặt: "Tiên sinh á! Thật là một cách xưng hô lãng mạn, đột nhiên nghĩ đến kẹo mừng, tôi nhớ hương vị rất ngon."
Tiểu Du gật gật đầu: "Bao bì cũng đặc biệt tinh xảo, tôi không nỡ vứt đi, lấy làm hộp đựng chìa khóa."
Trong khi hai người đang nói chuyện phiếm, một bác sĩ khác rời khỏi phòng khám, đi dọc theo hành lang đến thang máy.
Thoáng nhìn thấy người tới, lễ tân An An và trợ lý tiểu Du ngược lại rất ăn ý dừng cuộc đối thoại lại, lễ phép lên tiếng chào hỏi đối phương.
"Bác sĩ Từ tan tầm rồi ha."
Từ Bạch Quân nghe thấy bọn họ vừa rồi nói tới kẹo mừng, đáp lại, thuận miệng hỏi: "Lại có người sắp kết hôn sao?"
Nghe hắn hỏi như vậy, vẻ mặt An An mơ hồ có chút do dự.
Vị bác sĩ Từ này đến phòng khám gần năm tháng, lúc đầu tiếp xúc không sâu, mọi người cảm thấy gã tướng mạo tuấn tú, nhìn tố chất không tệ, sau đó mới dần dần cảm thấy khác thường.
Ngay từ đầu, rất nhiều người nhìn ra hắn có hảo cảm với bác sĩ Trì, vừa tan tầm là chạy tới phòng khám của người ta đi vào, kết quả có một hôm, đột nhiên bắt đầu nói với người khác về tin đồn bác sĩ Trì xem mắt với người có tiền.
Sau đó, bác sĩ Trì kết hôn, sau hôn lễ trở về làm việc chia kẹo mừng cho mọi người, duy chỉ có hắn ta là bỏ qua.
Bác sĩ Trì đặc biệt kiên nhẫn với trẻ em, nhưng hàng ngày thái độ đối với đồng nghiệp rất bình thường, không thể gọi là lạnh nhạt, nhưng cũng không tính là ân cần, duy trì phép lịch sự thông thường, có chuyện gì sẽ nói thẳng.
Anh ấy rõ ràng không thích vị bác sĩ Từ nói lung tung về cuộc sống riêng tư của anh ấy, sau đó, không nói với đối phương một câu nào, bình thường gặp ở phòng khám, hoàn toàn coi như người xa lạ.
Hàng ngày ở chung nói chuyện phiếm nhiều hơn, mọi người dần dần phát hiện tật xấu trên người bác sĩ Từ, vừa hư vinh lại tự tin, ỷ vào gia cảnh tốt hơn người bình thường, luôn vô tình hữu ý khoe khoang cái gì đó, cho nên dần dần, hầu hết mọi người cũng không phải là rất thích qua lại với hắn.
An An và tiểu Du liếc nhìn nhau, nhớ tới mấy tháng trước bác sĩ Từ ám chỉ bác sĩ Trì dựa vào xem mắt để bám vào người có tiền, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần khó chịu.
Thật ra ở chung với bác sĩ Trì đã lâu, mọi người đều đoán được điều kiện nhà anh ấy nhất định không tệ, chỉ là rõ ràng anh ấy không coi đó là chuyện quan trọng, căn bản cũng không đề cập tới.
Với tính cách và điều kiện của bác sĩ Trì, làm sao có thể coi hôn nhân là một công cụ để vượt qua tầng lớp chứ?
Vì vậy, An An lắc đầu: "Không, chúng tôi đang nói chuyện về kẹo mừng của bác sĩ Trì thôi."
Nghe được điều này, vẻ mặt Từ Bạch Quân cứng đờ lại, theo bản năng nói: "Đã qua lâu như vậy, vẫn còn nhớ à..."
Tiểu Du nói tiếp: "Đúng nha, kẹo mừng rất ngon, hơn nữa hôm nay chồng bác sĩ Trì tới đón anh ấy về nhà, đang chờ trong phòng khám đó."
Kết hôn bốn tháng, bác sĩ Trì cho tới giờ chưa từng nhắc tới nửa kia của mình, anh ấy vốn không thích nói về cuộc sống riêng tư của mình, bất kể là tình cảm hay gia cảnh, đồng nghiệp ở chung lâu cơ bản sẽ không nghĩ nhiều.
Nhưng ngày thường khi nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhắc tới chuyện này, chỉ cần bác sĩ Từ ở đây, trong lời nói của hắn sẽ lộ ra một loại ám chỉ vô tình hữu ý, như thể cuộc hôn nhân này chỉ là một vở kịch độc tấu cứng nhắc, cho nên mới tổ chức vội vàng đột ngột như vậy, hơn nữa không thể nhắc tới một cách chính thức.
Dường như hắn luôn có thành kiến với bác sĩ Trì.
An An và tiểu Du đều cảm thấy rất kỳ lạ.
Mặc dù bọn họ chỉ mới gặp mặt bạn đời bác sĩ Trì, cũng không biết anh ta là ai, nhưng sự dịu dàng trong ánh mắt anh ta lại rất chân thật.
Rõ ràng anh đến đón bác sĩ Trì để cùng về nhà, còn cố tình mang theo quà.
Là vở kịch độc tấu mới là lạ.
Cho nên chờ tiểu Du nói xong, An An lại bổ sung với giọng điệu hâm mộ: "Chồng bác sĩ Trì đẹp trai quá, thoạt nhìn tu dưỡng cũng rất tốt, hơn nữa lúc tới đây còn đặc biệt mang quà cho bác sĩ Trì tăng ca, tình cảm hai người bọn họ thật tốt."
Biểu tình của Từ Bạch Quân càng cứng ngắc rõ ràng hơn, thậm chí quên che dấu vẻ bất ngờ trong giọng nói: "... Cô nói, bây giờ anh ta đang ở phòng khám của chúng ta hả?"
"Đúng vậy."
Trong hành lang lại vang lên tiếng động mở cửa, trợ lý tiểu Du quay đầu lại nhìn một chút: "Nè, bây giờ đúng lúc đi ra kìa."
Trong hành lang càng lúc càng yên tĩnh, hai bóng người một trước một sau từ trong phòng khám đi ra, sau đó sóng vai đi dưới ánh đèn.
Bác sĩ Trì thay áo blouse trắng, phong cách ăn mặc luôn đơn giản mà giản dị, nhưng lại làm nổi bật mái tóc đỏ, trong bóng đêm cũng có vẻ tùy ý phô trương.
Người đàn ông bên cạnh anh ấy ôn hòa trầm ổn, một thân áo khoác màu đen khiêm tốn, túi quà trong tay nhẹ nhàng đung đưa theo bước chân.
Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác biệt, nhưng nhìn qua chính là rất xứng đôi.
Bọn họ đang thấp giọng nói gì đó, trên mặt bác sĩ Trì mang theo ý cười nhẹ nhàng.
Mà người bên cạnh liếc mắt nhìn chăm chú vào anh ấy, làm như một khắc cũng không nỡ dời đi ánh mắt, bên trong ẩn chứa tình cảm nồng đậm.
Đôi mắt không thể nói dối, đó là tình yêu rất dễ nhận biết.
Từ Bạch Quân đứng bên cạnh quầy lễ tân, sắc mặt chợt trở nên rất khó coi.
Đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy Hạ Kiều ngoài đời.
Hắn cũng là người duy nhất nhận ra chồng của bác sĩ Trì.
Hắn đã xem tấm hình nội bộ từ chỗ ba hắn, một cuộc họp của lãnh đạo tập đoàn Vạn gia, trong số những người tham gia có Hạ Kiều vừa mới tiếp xúc với sản nghiệp của gia đình.
Nhưng cũng chỉ là ảnh chụp, ba hắn chỉ là trưởng phòng trong một chi nhánh thuộc tập đoàn, không có tư cách tham dự loại cuộc họp này.
Thành kiến hết lần này đến lần khác đều bị sự thật ngoài sức tưởng tượng phá hủy, hắn theo bản năng không muốn chấp nhận, cho nên sẽ không tự chủ được bịa ra một vài lý do có thể làm cho mình thoải mái hơn một chút.
Con người luôn không sẵn lòng thừa nhận sai lầm của mình, vì vậy họ ngày càng lún sâu hơn trong đó.
Cho đến giờ phút này tận mắt chứng kiến, hắn không còn bất cứ lý do gì để túm lấy nữa.
Từ Bạch Quân có chút khó chịu, lại có chút hoảng hốt lúng túng lùi sang bên cạnh một bước, sợ mình bị chú ý tới.
Với thái độ của Hạ Kiều, chỉ cần Trì Tuyết Diễm nói một câu, công việc của ba hắn khẳng định sẽ không giữ được.
Nhưng chẳng có ai nhìn hắn ta nữa.
An An hưng phấn không ngừng vẫy tay chào hỏi Trì Tuyết Diễm: "Bác sĩ Trì!"
Cô cảm thấy mình giống như đang xem phim thần tượng, nhịn không được cười oán trách nói: "Lần trước anh lại lừa gạt chúng tôi, còn nói đối tượng của anh rất bình thường, ưu điểm lớn nhất là tính tình tốt."
Tiểu Du theo đó bày tỏ cảm khái: "Nếu tôi cũng có được sự bình thường như vậy thì tốt rồi."
Nói xong, cậu nhìn về phía người yêu bên cạnh, làm như giải thích với đối phương: "Bình thường là giả, nhưng tính tình của anh quả thật rất tốt."
Người yêu rũ mắt nhìn cậu, thấp giọng đáp một tiếng: ".... Ừm."
Ở trước mặt người ngoài, bọn họ duy trì sự thân mật phù hợp, Hạ Kiều đưa tay ôm eo cậu.
Đầu ngón tay quàng qua dọc theo mép áo, áo len mùa đông ngăn cách nhiệt độ truyền qua, tư thái vẫn đáng gọi là quý ông như trước, không vượt qua quy củ quá mức.
Điều Trì Tuyết Diễm không biết chính là, lần này, thật ra là kềm chế tính tình rất tốt nhiều hơn.
Sau khi nói chuyện đơn giản với các đồng nghiệp của mình, cậu và Hạ Kiều rời khỏi phòng khám.
Ăn tối ở nhà hàng đã đặt trước, giải quyết xong xuôi vấn đề ba bữa một ngày, vừa về đến nhà, Trì Tuyết Diễm theo thói quen đi thẳng vào phòng tắm.
Đến khi cậu tắm rửa xong, mặc áo choàng tắm đi ra, trên bàn ăn đã đặt sẵn dâu tây tươi rửa sạch sẽ.
Hương vị ngọt ngào và thơm ngon.
Nhưng Hạ Kiều không ở phòng khách, hình như cũng quay về phòng tắm rửa.
Không giống với thói quen thường ngày của anh.
Trì Tuyết Diễm không nghĩ nhiều, chỉ coi đó là hành động vô thức của anh sau khi đến phòng khám.
Cậu nằm trên sô pha, vừa xem TV vừa ăn dâu tây, suy nghĩ trong đầu miên man bất tận.
Trì Tuyết Diễm nhớ tới bóng dáng ở ngoài cửa chờ cậu lúc chạng vạng trước khi tan làm, cũng nhớ tới ban ngày Tô Dự nói cậu đã bị hôn nhân thay đổi.
Ngay sau đó, cậu còn nhớ tới một thứ bị mình lãng quên thật lâu.
Khi Hạ Kiều tắm rửa xong thay quần áo mặc nhà bình thường, từ trong phòng đi ra, đầu tiên là nghe thấy tiếng ti vi ầm ĩ.
Màn hình ti vi tạo ra những mảng sáng tối trên ghế sofa đối diện, người được bao phủ bởi những mảng sáng tối đó đang cúi đầu tập trung xem một tài liệu.
Cậu rõ ràng chỉ là sấy tóc qua loa một chút, đuôi tóc ướt sũng vẫn còn nhỏ giọt, liên tiếp chảy vào áo choàng tắm rộng thùng thình.
Đầu ngón tay trắng nõn cầm một quả dâu tây, lơ lửng giữa không trung, cậu đọc đến thất thần, quên cả ăn.
Đỏ thẫm và trắng như tuyết đan xen mang đến sức hấp dẫn không thể diễn tả, nhưng chủ nhân của những sắc màu không nhận ra điều này, mỗi buổi tối sau khi trở nên thân thuộc, thường xuất hiện trong phòng khách với dáng vẻ thoải mái và lười biếng nhất.
Hạ Kiều nghĩ, Trì Tuyết Diễm có lẽ thiếu hứng thú với tình yêu, nhưng có được năng lực nhạy bén để thẩm định nó.
Đến nỗi tính chất mập mờ trong tình yêu, dường như chưa bao giờ đi vào phạm vi xem xét của cậu.
Ngày thường Trì Tuyết Diễm ở chung với anh, trừ lúc tùy hứng, bình thường rất chú ý chừng mực, không muốn gây quá nhiều phiền toái và quấy rầy.
Duy chỉ ở phương diện này, đối phương không có chút tự giác và nhạy cảm nào, làm như trong thế giới của cậu, đó là một chữ không hề tồn tại.
...... Hình như có thể ăn ít giấm hơn một chút.
Nhưng cũng thêm một phần ấm ức chỉ có thể chịu đựng một mình.
Hạ Kiều thật ra rất muốn giúp cậu sấy khô tóc, nhưng trước làn hơi nước ẩm ướt mờ nhạt kia, anh do dự một lát, cuối cùng chỉ hỏi một vấn đề bình thường hơn.
"Đang xem cái gì?"
Lần đầu tiên anh nhìn thấy Trì Tuyết Diễm chủ động lật xem một thứ tương tự như tài liệu.
Trì Tuyết Diễm nghe vậy ngước mắt lên, trên mặt đang mang theo nụ cười đầy hứng thú.
"Đang xem thỏa thuận tiền hôn nhân của chúng ta." Cậu nói, "Bây giờ xem lại, một số điều khoản cũng khá là thú vị."
Luật sư Tô - người giúp cậu soạn thảo thỏa thuận - vẫn cho rằng hai người bọn họ là tình yêu đích thực, chỉ là cách yêu tương đối đặc biệt, cho nên cho rằng trọng điểm của thỏa thuận ngoại trừ việc bảo toàn tài sản của mình, thì chính là không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của nhau.
Để cố gắng đảm bảo người bạn tốt sau khi kết hôn vẫn có thể vui chơi tự do, cậu ta đã cố ý chủ động liệt kê các điều khoản của phần này rất chi tiết, bao gồm cả những biện pháp xử lý vi phạm hợp đồng tương ứng.
Mà khi đó phần Trì Tuyết Diễm không thèm để ý nhất chính là phần này, cậu cảm thấy mình và Hạ Kiều kết hôn xong sẽ lập tức giống như người xa lạ, không có khả năng can thiệp lẫn nhau bất kỳ chuyện gì.
Nhưng cậu không thể nói thẳng, vì vậy cậu chỉ đành phụ tấm lòng tốt của luật sư Tô, đưa ra một con số rất tượng trưng, cho tất cả những chỗ cần nghiêm túc đánh giá khoản phạt vi phạm hợp đồng: là một tệ.
Trước khi ký kết thoả thuận, Hạ Kiều cũng không có ý kiến khác, lúc ấy chắc hẳn anh cũng không cảm thấy sẽ có một ngày dùng đến những điều khoản này.
Thế cho nên bây giờ quay đầu nhìn lại những điều khoản không can thiệp cuộc sống riêng tư của nhau được viết rất tỉ mỉ này, lại kèm theo mức tiền phạt vô cùng tượng trưng, liền lộ ra cảm giác rất tương phản.
Thật sự giống như một kiểu tình thú.
Trì Tuyết Diễm ôn lại thoả thuận xong, tiện tay đặt lên bàn trà, hướng về Hạ Kiều lắc lắc dâu tây trong tay.
"Dâu tây rất ngon, phần còn lại để cho anh."
Trên đĩa còn vừa đúng một nửa.
Trong đĩa sứ tròn trịa được đèn trần ấm áp chiếu sáng, một nửa là màu đỏ rực rỡ tuyệt đẹp, một nửa là màu trắng sáng trưng tinh khiết.
Người đàn ông đi ra khỏi phòng vẫn không tiến đến gần sofa, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.
Tính tình Hạ Kiều luôn rất tốt.
Buổi tối trôi qua trong những mơ tưởng ái muội không rõ ràng, một ngày mới lại đến, cùng với ba bữa ăn mới trong ngày.
Bữa sáng là sủi cảo ăn ở nhà với cách làm đã thay đổi, không còn dùng dầu để chiên, mà nấu trong nước dùng trong suốt, cùng một loại nhân, nhưng lại có một hương vị khác, là hương vị Trì Tuyết Diễm thích.
Bữa trưa hơi khác, không phải đi đến nhà ăn của công ty truyền thông để ăn, cũng không phải món ăn giao tận nơi ăn tại văn phòng.
Trì Tuyết Diễm bị mấy đồng nghiệp tương đối thân thiết, kéo đến nhà hàng trên đường Lá Phong tụ tập ăn cơm.
Trải qua buổi tối hôm qua có người yêu đến thăm, đến hôm nay, tin đồn đối tượng kết hôn mà bác sĩ Trì giữ bí mật bấy lâu nay có vẻ ngoài rất đẹp trai đã lan truyền trong phòng khám.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, không có thêm tin tức gì, mọi người ngay cả họ của anh ta là gì cũng không biết.
An An và trợ lý tiểu Du đều rất tò mò về anh, nhưng biết rõ tính tình của Trì Tuyết Diễm, nên cũng không hỏi thăm quá nhiều.
Bởi vì chỉ biết một chuyện này thôi, đã có thể điều hoà một ngày bình thường tẻ nhạt, giống như một gợn sóng vui vẻ nho nhỏ.
Cuộc sống của các nhân viên văn phòng bình thường gần như là thế này.
Lúc ăn cơm, bọn họ nhắc đến việc có một đồng nghiệp dự định sắp tới sẽ nghỉ việc, thời điểm này rất kỳ quái, sao lại đột ngột như vậy, ngay cả thưởng cuối năm cũng không cần luôn?
Trì Tuyết Diễm nghe xong là quên ngay, cũng không quan tâm.
Cậu thậm chí không nhớ tên họ đầy đủ của bác sĩ đó.
Nói xong chuyện bát quái trong phòng khám, bọn họ cũng nói đến danh tiếng của Công ty truyền thông Vạn Gia trong tòa nhà bên cạnh càng lúc càng vang dội, nhờ vào một đoạn quảng cáo đã làm cho một ca sĩ im hơi lặng tiếng đã lâu nổi tiếng lên, hiện giờ thường xuyên có người đội mũ mang kính râm ra vào tòa nhà văn phòng sang trọng đó, đoán chừng tất cả đều là minh tinh tới nói chuyện hợp tác.
Công ty này sau khi chuyển một nhà lãnh đạo trẻ đến đây, không chỉ thành tích nội bộ ngày càng phát triển, mà bề ngoài công ty cũng có chút thay đổi.
Bãi đất trống bên cạnh tòa nhà văn phòng, đã rào lại một khu vực đang thi công, nói là muốn xây một thứ gì đó, nhưng tạm thời không ai biết chi tiết.
Trì Tuyết Diễm cũng không biết.
Cậu chỉ biết rằng có thể nhìn thấy khu vực thi công từ cửa sổ văn phòng của mình.
Xác suất lớn là quyết định của Hạ Kiều.
Hôm nay Hạ Kiều không gửi thực đơn cho cậu, có thể là bởi vì đưa dâu tây vào làm món ăn thì quá mức cố ý đi.
Cho nên Trì Tuyết Diễm chuẩn bị tiếp tục chờ đợi niềm vui bất ngờ không cố ý tiếp theo.
Sau bữa ăn, cậu và các đồng nghiệp của mình đi bộ thong thả trên con đường Lá Phong, bầu trời mùa đông giống như một viên kim cương tinh khiết, trong suốt và bí ẩn đến cùng cực.
Tối nay Trì Tuyết Diễm lại phải tăng ca, còn Hạ Kiều phải đi xã giao, không thể đến chờ cậu, cũng không thể cùng nhau ăn cơm.
Chờ một ngày làm việc rốt cục kết thúc, Trì Tuyết Diễm ở dưới lầu ăn qua loa một bữa cơm đơn giản, lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà.
Đẩy cửa ra, một mảnh yên tĩnh trống rỗng.
Trong ngôi nhà màu sắc tươi sáng, hiếm khi làm cho người ta cảm nhận được một chút vắng vẻ.
Ngoại trừ Hạ Kiều không có ở đây, còn có một chỗ không giống nhau.
Trì Tuyết Diễm thấy trên bàn ăn có thêm một hộp quà tinh xảo, hẳn là quà tặng cho cậu.
Bởi vì có kiểu dáng giống như hộp dâu tây ngày hôm qua, chỉ là kích thước nhỏ hơn.
Vào khoảnh khắc cậu mở hộp ra, trong mắt lập tức nở nụ cười, dường như ngay cả mệt mỏi trên người cũng tiêu tan không ít.
Bên trong vẫn là dâu tây, nhưng chỉ có một quả.
Người có quan hệ thân thiết cơ bản đều có thể nhìn ra cậu thích những thứ kỳ lạ cổ quái, Hạ Kiều hiển nhiên cũng nhìn ra.
Vì vậy, đây là một quả dâu tây có hình dạng kỳ lạ, làm cho người ta nhìn thấy rồi rất khó quên được.
Nửa thân trên tròn vo, hai cạnh dưới hơi nhọn, giống như một chiếc răng khỏe mạnh và đầy đặn.
Trong hộp còn để một mảnh giấy gấp lại, cùng với đồng xu một tệ.