Khi Hạ Kiều tỉnh lại, bầu trời vẫn tờ mờ và đầy sương mù, thời gian còn sớm.
Anh không biết mình đột nhiên ngủ thiếp đi từ khi nào, giấc ngủ ngắn ngủi sau cả một đêm ngược lại khiến não bộ càng chậm chạp, thiếu đi sự tỉnh táo và bình tĩnh như thường ngày.
Trong ánh mắt hơi ngơ ngác, có một vẻ trong veo chân thật và mềm mại.
Trì Tuyết Diễm vẫn luôn chăm chú nhìn anh, vì vậy mà bỗng dưng nhớ tới buổi sáng sau đám cưới, Hạ Kiều ngủ đến giữa trưa mới đi ra khỏi phòng, khi đó cậu ngồi trên sofa đọc sách, không hiểu sao lại bị ánh mắt này lấy lòng, ném cuốn tiểu thuyết trinh thám phong cách lạnh lùng trong tay sang một bên.
Giờ phút này cũng vậy.
Trong khi chờ đợi người bên cạnh mình thức dậy, cậu đã nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Trì Tuyết Diễm ban đầu định nói với Hạ Kiều, về hai kỷ lục bay song song nằm trên màn hình lớn.
Bởi vì kỹ năng chơi game của anh tốt hơn cậu dự đoán.
Ít nhất, Trì Tuyết Diễm cảm thấy mình không thể nào dễ dàng làm được như thế.
Cậu có thể đạt được thành tích tốt hơn và nhanh hơn bằng cách luyện tập lặp đi lặp lại, liên tục thiết lập kỷ lục mới, nhưng khó có thể tái tạo 100% kỷ lục bay trước đó, thậm chí với số giây hoàn toàn giống nhau.
Bảng xếp hạng vượt qua vòng ghi lại tất cả dữ liệu cục bộ không cho thấy dấu vết của nhiều lần cố gắng.
Dưới điều kiện động tác bị hạn chế, Hạ Kiều chỉ thử mấy lần đã làm được, không hề kinh động đến người đang ngủ trong lòng.
Sau khi tỉnh ngủ, anh vẫn duy trì tư thế như trước, mặc dù trên người hẳn là đã cảm thấy tê cứng và đau mỏi.
Nhưng cuối cùng, Trì Tuyết Diễm không nói gì, mà chủ động đứng dậy từ ghế sofa, thuận tiện vươn tay về phía Hạ Kiều vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Ghế sofa tatami trong phòng chơi game rất thoải mái, dựa vào trong lòng ngực cũng rất ấm áp, nhưng cậu muốn lên giường ngủ một giấc thật ngon hơn.
Hôm nay chỉ mới bắt đầu, cậu không muốn ăn bánh kem và đón giao thừa trong cơn buồn ngủ vật vã.
Xuyên qua ánh nắng ban mai màu xanh nhạt, hai người đều không ngủ đủ cuối cùng cũng trở lại căn phòng trống rỗng cả đêm, ngã vào chiếc giường lớn đỏ thẫm.
Không có sức lực và thời gian rảnh để ái muội, chỉ có giấc ngủ say sưa đến cùng một lúc.
Lang thang trong những giấc mơ ngọt ngào và nhẹ nhàng, khi tỉnh lại, đã qua giữa trưa.
Hai người rửa mặt xong đi xuống lầu, dì giúp việc chờ trong phòng ăn lập tức đi vào phòng bếp bận rộn, không ai để ý bọn họ ngủ nướng, trong giọng nói của Thịnh Tiểu Nguyệt hàm chứa ý cười nồng đậm.
"Hai con chơi game thế mà chơi mãi đến tận lúc ngủ thiếp đi." Hình như bà đang nghiêm túc suy nghĩ, "Có phải nên đặt một cái giường trong phòng chơi game không?"
Suy nghĩ của Hạ Hoài Lễ kín đáo hơn bà: "Hay là đặt một cái máy chơi game trong phòng ngủ càng thích hợp hơn."
"Đúng vậy, phòng chơi game cách phòng các con gần như thế, mà cũng lười như vậy, có phải chơi một cái là không muốn nhúc nhích gì nữa không?"
Hạ Kiều hiển nhiên không quá để ý tới sự trêu chọc của ba mẹ, không hề che giấu ý đồ chuyển đề tài của mình, gửi lời chúc tiêu chuẩn nhất hôm nay: "Giao thừa vui vẻ."
Đôi mắt của Trì Tuyết Diễm theo đó nhuộm lên ý cười, cũng bắt chước anh nói: "Giao thừa vui vẻ."
Đó là ngày giao thừa bình thường và hoàn hảo, mà cậu đã tưởng tượng qua.
Bắt đầu từ việc ngủ cho đến khi tự nhiên thức dậy.
Nhưng bước tiếp theo không phải là lướt điện thoại di động.
Câu đối xuân, chữ Phúc và hoa văn dán cửa sổ đã được chuẩn bị từ sớm để đầy trên bàn, hôm nay rốt cục đợi được đám thanh niên về nhà ăn Tết cùng nhau dán lên.
Ăn xong Thịnh Tiểu Nguyệt cố ý bảo dì giúp việc làm mì trường thọ, Trì Tuyết Diễm cùng với Hạ Kiều chọn câu đối xuân, tìm vị trí mình thích nhất trong ngôi nhà xinh đẹp này để treo lên.
Còn có Hạ Tiêu.
Hôm nay Thịnh Tiểu Nguyệt không dùng điện thoại di động để chụp ảnh, bà kêu quản gia lấy máy chụp hình chuyên dụng, để chụp hình ba người đang bận rộn trước cửa sổ từ trong nhà ra bên ngoài.
Cảnh tượng hạnh phúc nhất trong mắt bà, phải dùng cách thức rõ ràng nhất để ghi lại, tương lai lại lấy ra, là những hình ảnh gia đình quý giá.
Góc độ này, có thể xuyên qua khung cửa sổ thủy tinh trong suốt, nhìn thấy bọn họ đứng bên ngoài nhà.
Ánh mặt trời lặng lẽ rải đầy lên mái tóc sặc sỡ, Trì Tuyết Diễm cầm băng dính trong tay, đang hướng dẫn Hạ Kiều dán chữ Phúc vào vị trí trung tâm nhất.
Hạ Tiêu ở bên cạnh cầm một bộ câu đối mùa xuân, không nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh rơi vào chữ Phúc đang phất phơ kia.
Hạ Kiều tay cầm chữ Phúc đang nói chuyện, thủy tinh cách âm cực tốt, không nghe thấy tiếng nói chuyện.
Hẳn là đang nói chuyện gì đó vui vẻ.
Bởi vì tiểu Trì cười rất đẹp.
Thịnh Tiểu Nguyệt đứng ở trong nhà nghĩ như vậy, khóe mắt đuôi mày vì vậy mà nở nụ cười.
Bà quyết định thêm ống kính dài cho một những hình ảnh lãng mạn ngập tràn hạnh phúc này, thêm ống kính chụp phong cảnh để có thể gia tăng cảm xúc lâu dài.
Vì vậy, bà di chuyển máy chụp hình, chụp những bông hoa mùa đông bên ngoài cửa sổ kính, chụp cận cảnh sự yên bình rực rỡ của chúng.
Trong lúc Thịnh Tiểu Nguyệt dời tầm mắt đi, Hạ Tiêu bên ngoài nhà lại ngẩn người nhìn về phía bà đang hoàn toàn không hay biết tình huống ở bên ngoài.
Đó là một ánh mắt phức tạp rất khó để diễn tả rõ ràng bằng lời.
Trì Tuyết Diễm nghĩ, trong câu chuyện xưa xa xôi, "Hạ Kiều" từ trên thiên đường đột nhiên rơi xuống địa ngục, hẳn là cũng thường dùng ánh mắt như vậy nhìn ba mẹ.
Thẫn thờ nhìn các thành viên trong gia đình không biết gì về vực thẳm bên dưới vẻ bề ngoài hạnh phúc.
Cho nên Hạ Kiều lúc trước nói rất đúng, đây đích thật là ăn miếng trả miếng không thể công bằng hơn.
Nó thực sự xảy ra rất yên ả.
Những cơn ác mộng khiến người ta khó quên nhất, thường đến vào lúc thời tiết gió nhẹ mây trong.
Hạ Tiêu đã sớm sinh ra hoài nghi về biểu hiện xuất sắc của em trai trong khoảng thời gian này, nhưng bình thường bọn họ đều bận rộn với công việc, ít khi gặp mặt.
Vào ngày đoàn tụ hiếm hoi này, hắn quan tâm đến người em trai đơn giản trước đây của mình bằng giọng điệu bình thường: "Gần đây em đã thay đổi rất nhiều."
Hạ Tiêu cho rằng sẽ nhận được một câu trả lời liên quan đến Trì Tuyết Diễm, bởi vì đó là biến số duy nhất trong cuộc đời Hạ Kiều.
Giọng điệu có thể tràn ngập vẻ si mê đắm đuối, hoặc vẻ ngu ngốc bị thao túng mà không biết, giống như đã sống suốt nhiều năm qua.
Nhưng hắn nghe thấy một câu trả lời với giọng điệu bình thản, thậm chí có thể gọi là hờ hững.
"Bởi vì tôi không phải Hạ Kiều."
Ngữ điệu kỳ lạ, câu nói kỳ lạ, và ý nghĩa kỳ lạ.
Khi Hạ Tiêu vẫn đang cố gắng lý giải những lời này, thì nhìn thấy Trì Tuyết Diễm không nói một lời bỗng nhiên nở nụ cười.
Cậu mỉm cười giơ tay lên, giúp Hạ Kiều chỉnh lại chữ Phúc màu đỏ tươi hơi lệch, xác định vị trí thích hợp nhất.
Tiếp sau lời nói như sấm sét kia, trên gương mặt của chàng thanh niên tóc đỏ mà từng hành động cử chỉ đều tùy tiện ngẫu hứng này, vẫn luôn duy trì nụ cười nồng đậm.
Cậu ta là người ngoài cuộc bên ngoài gia đình này, nhưng lại giống như đã sớm biết được chân tướng, đang dùng ánh mắt có chút châm chọc nhìn hắn.
Sau đó cùng một người ngoài cuộc khác, tự tay dán chữ Phúc tượng trưng cho sự đoàn viên, lên trên khung cửa sổ kính của Hạ gia.
Hạ Tiêu trở thành người thứ ba biết thế giới này là một cuốn tiểu thuyết.
Bóng tối giấu sâu trong lòng hắn nhanh chóng bị vạch trần.
Hắn nghe thấy kết cục vốn có của thế giới này, người vô tội nếm mùi thống khổ và bị chết bất ngờ.
Hắn phát hiện ra Hạ Kiều mang vẻ mặt bình tĩnh này, không thể nào là em trai trước kia.
Những suy nghĩ hỗn độn đột nhiên trở thành một vùng biển hoang vắng.
Trong khoảng thời gian trống đó, Hạ Tiêu thấy Thịnh Tiểu Nguyệt cầm máy ảnh tới, khoe khoang đưa tới trước mặt bọn họ: "Có phải mẹ chụp rất đẹp không?"
Hạ Kiều dùng giọng điệu người nhà quen thuộc nhất, thông thạo dỗ dành bà: "Đẹp, khu vườn được chăm sóc rất đẹp. Sao mẹ không chụp ảnh ba?"
Giọng điệu nhẹ nhàng của bà – người cả đời sống trong hạnh phúc – vang lên: "Tiếp theo đến lượt ba con, ông ấy bận rộn trong phòng bếp, nếu tới đó chụp riêng cho ông ấy, thì sẽ không chụp được các con."
Hạ Hoài Lễ đã từng bắt đầu từ hai bàn tay trắng với một quán ăn nhỏ, đương nhiên là biết nấu ăn, tay nghề rất tốt, chỉ là mấy năm nay không có nhiều thời gian tự mình xuống bếp, không biết có thụt lùi hay không.
Trong lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của mẹ, Trì Tuyết Diễm chăm chú nhìn bà, sau đó khẽ hỏi: "Mẹ, chữ Phúc dán như vậy có được không?"
Trong ánh mắt không còn vẻ giễu cợt như khi nhìn về phía Hạ Tiêu của cậu, chỉ có ý cười thuần túy.
Nghe thấy tiếng gọi này, Thịnh Tiểu Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại, đôi mắt xinh đẹp chợt sáng bừng lên.
"Rất đẹp!" Bà nói đi nói lại, "Cực kỳ đẹp."
Bà lập tức quên mất chuyện chụp hình, nhét máy ảnh vào tay Hạ Kiều, hưng phấn bước nhanh vào phòng bếp: "Hoài Lễ! Vừa rồi anh có nghe thấy không?"
Hạ Hoài Lễ cách xa như vậy tất nhiên là không nghe thấy.
Nhưng Thịnh Tiểu Nguyệt đầu thèm để ý nhiều như vậy, một đường tươi cười nhẹ nhàng, quên mất phải giữ gìn phòng ngừa nếp nhăn ở khóe mắt, chỉ lo trước tiên phải nói chuyện này với chồng.
Giống như nhiều năm trước, lúc lần đầu tiên nghe con trai cả không có quan hệ huyết thống gọi bà là mẹ, hạnh phúc giống như vậy.
Trì Tuyết Diễm đứng bên cạnh Hạ Kiều, lẳng lặng nhìn bóng dáng của bà biến mất trong ngôi nhà rộng lớn, sau đó cùng anh đi lấy một chữ Phúc mới, đến một khung cửa sổ khác.
Họ không nhìn vào biểu hiện của người thứ ba nữa.
Đây có lẽ là chuyện duy nhất bọn họ cùng nhau phạm phải, thật sự giống chuyện mà nhân vật phản diện làm ra.
Những ngày tiếp theo, Hạ Tiêu sẽ triệt để cảm nhận được nỗi thống khổ mà "Hạ Kiều" vốn phải nếm trải trong tương lai.
Giống như dữ liệu hai chuyến bay giống hệt nhau.
Có lẽ còn sâu sắc hơn.
Bởi vì "người nhà" hoàn toàn thay đổi đã trở thành hai người, ngoại trừ người xuyên sách Hạ Kiều được cha mẹ cưng chiều kia, còn có Trì Tuyết Diễm vốn không thuộc về gia đình này.
Bọn họ mang mục đích khó lường, ngày càng thân thiết với ba mẹ không biết gì về chuyện này.
Tiếng cười vang lên trong ngôi nhà này càng lúc càng nhiều, đối với Hạ Tiêu mà nói, chính là cơn ác mộng càng lúc càng sâu nặng.
Đạo lý vĩnh viễn là thứ mong manh, hầu như tất cả mọi người đều từng nghe nói đến đạo lý, nhưng không thể dựa vào đó để có được một thế giới hoàn hảo.
Vô số lần thuyết phục và khuyên nhủ, đều không bằng một lần tự mình trải nghiệm.
Trải nghiệm bị nhốt trong một cái lồng màu đen, cô độc.
Trừ phi Hạ Tiêu hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của người thân, trực tiếp công khai bí mật này với mọi người, như vậy lần trả thù này chính là một thất bại.
Nhưng hắn không như vậy.
Trên bàn cơm tất niên, Hạ Hoài Lễ hiếm khi có thể xuống bếp nấu mấy món ăn, cười hỏi con trai lớn, so sánh với hương vị khi còn nhỏ như thế nào.
Hạ Tiêu cùng người nhà ngồi chung một chỗ có một phút xuất thần ngắn ngủi, làm như đang hồi tưởng lại hương vị đã chôn sâu trong trí nhớ rất lâu.
Sau đó hắn gật đầu, mỉm cười trả lời: Ngon như lúc đó.
Hắn cái gì cũng không nói, giả vờ như mọi thứ bình thường.
Hắn đã lựa chọn giống như "Hạ Kiều" rất yêu thương ba mẹ.
Không muốn để cho bọn họ thương tâm, không muốn nghe bọn họ truy hỏi đứa con trai quen thuộc kia đi đâu rồi, chỉ có thể một mình giữ bí mật đen tối này.
Lúc này Trì Tuyết Diễm ngồi đối diện, nghe Hạ Hoài Lễ và Hạ Tiêu nói chuyện với nhau, nhìn Thịnh Tiểu Nguyệt tươi cười gắp thức ăn cho từng người, cho đến khi bị Hạ Kiều bất đắc dĩ kêu dừng lại.
Chén của Trì Tuyết Diễm sắp đầy ngập rồi.
Bà gắp cho cậu miếng trông ngon nhất trong mỗi món ăn.
Bởi vì hôm nay không chỉ là ngày giao thừa, mà còn là sinh nhật của cậu.
Trì Tuyết Diễm nghĩ, không ai chán ghét một người mẹ như vậy, bất kể là có quan hệ huyết thống hay không.
Bà giống như mặt trời dịu dàng nhất, ngây thơ, lại không hề giữ lại chút gì.
Mặc kệ Hạ Tiêu có bao nhiêu cố chấp, cũng không thể hận bà.
Chính sự hoàn mỹ này có thể xua đi mọi mây mù, làm cho nỗi nhớ nhung ngày xưa của hắn càng trở nên không hợp thời hơn.
Nhưng người mẹ ruột kia còn lâu mới hoàn mỹ như vậy, chỉ có thể vĩnh viễn dừng lại ở những ngày xưa ảm đạm khốn khổ.
Hắn không thể hận Hạ Hoài Lễ cả đời lao lực vì người nhà, không thể hận Thịnh Tiểu Nguyệt sáng ngời ấm áp đối xử vô cùng tốt đối với hắn, đồng thời cũng không bao giờ thổ lộ nội tâm ngày càng u ám của mình.
Trong lưới nhện tích luỹ càng lúc càng dày đặc, "Hạ Kiều" hạnh phúc ngậm thìa vàng sinh ra, ngây thơ sùng bái anh cả đã trở thành nạn nhân vô tội, nỗi căm ghét vô cớ rơi lên trên người anh.
Người chết đuối không có lý trí, trong lúc giãy dụa theo bản năng, ngược lại sẽ kéo người muốn cứu hắn xuống nước chung, chìm sâu vào đầm lầy không thể hô hấp.
Hiện giờ, Hạ Kiều kia đã biến mất, cho dù không biến mất, trong tương lai cũng sẽ chết.
Hạ Tiêu đã biết được tất cả những chuyện này, sau đó thật sự nếm được cái loại đau khổ này liệu có hối hận không?
Hắn sẽ đối mặt như thế nào với tấm lưới nhện bất chợt lật ngược, tăm tối hơn vào hôm nay?
Trì Tuyết Diễm không biết.
Cậu không còn quan tâm đến chuyện này nữa.
"Trì Tuyết Diễm" đã hoàn thành việc cứu rỗi rồi, hiện tại, sự trả thù của "Hạ Kiều" cũng hoàn toàn chấm dứt.
Trong buổi tối giao thừa từ giã cái cũ đón chào cái mới này.
Trên bàn cơm tất niên phong phú, vị trí chính giữa được chừa ra, đặt một cái bánh kem thật lớn.
Là bánh sinh nhật Hạ Kiều đã đặt trước, phù hợp với suy nghĩ của Trì Tuyết Diễm, không cần bất kỳ quy trình sinh nhật mới lạ nào, cùng với chiếc bánh kem bình thường nhất.
Những bông hoa bằng kem trên mặt bánh, là hình dạng hoa hồng rất dễ đoán.
Đèn tắt, ánh nến lay động, ánh sáng mông lung mở ào làm nền khiến vẻ mặt Trì Tuyết Diễm trở nên rất dịu dàng.
Mọi người đang chờ đợi cậu ước một điều ước.
Cho nên Trì Tuyết Diễm nhắm mắt lại, khi mở ra, nhẹ nhàng thổi ngọn nến.
Xung quanh liền vang lên những giọng nói ấm áp chúc mừng sinh nhật cậu.
Hạ Kiều thực hiện lời hứa, thay cậu cắt bánh kem.
Người yêu làm việc cẩn thận quả nhiên phân chia bánh kem rất đẹp, mỗi một bông hoa bằng kem đều vẫn giữ được hình dạng nở rộ.
Trong đó có một hoa hồng bằng kem đẹp nhất, đương nhiên chia cho Trì Tuyết Diễm.
Vị ngọt rất bình thường, nhưng cũng đủ đặc biệt.
Ngay cả Hạ Kiều không thích ăn kem, cũng ăn hết một miếng bánh thuộc về mình.
Thịnh Tiểu Nguyệt biết rõ khẩu vị của anh nhịn không được lại cười trêu ghẹo anh.
Hạ Kiều thì tiếp tục không chút che giấu lại chuyển đề tài: "Nên xem lễ hội rồi."
Trên TV đang chiếu chương trình lễ hội mùa xuân không biết có tuyệt vời không, nhưng âm thanh rất náo nhiệt.
Trì Tuyết Diễm hiếm khi nghiêm túc xem một chương trình nhàm chán trong một thời gian.
Sắp sửa buồn ngủ.
Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, lướt điện thoại di động, ăn bữa ăn tất niên, cắt bánh, xem TV, bắn pháo hoa, ngủ lúc 0 giờ.
Trình tự đêm giao thừa mà cậu thuận miệng liệt kê, đã gần kết thúc.
Vẫn còn pháo hoa và 0 giờ.
Khắp sân sau đều là cỏ cây hoa lá không thích hợp để bắn pháo hoa cỡ lớn, pháo hoa dạng que lại có chút trẻ con, cho nên Hạ Kiều đã sắp xếp trước đúng 0 giờ sẽ bắn pháo hoa, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy chùm pháo hoa lớn nhất.
Gần mười hai giờ, anh dẫn Trì Tuyết Diễm đi vào trong sân vườn.
Từ xa truyền đến tiếng pháo hoa, bầu trời đêm thỉnh thoảng loé sáng lên, gió đêm lạnh lẽo thổi qua gò má, nhưng bọn họ mặc đủ ấm.
Trì Tuyết Diễm mặc áo khoác màu trắng, hơi ngửa mặt, chăm chú nhìn phía chân trời xa xa, làm như lại thất thần.
Hạ Kiều một lần nữa quấn lại chiếc khăn quàng cổ của cậu bị gió thổi bay.
Không có một trận tuyết nào trong suốt cả mùa đông.
Dường như tất cả những bông tuyết, đều đã ở bên cạnh anh.
Trong lúc kề vai chờ đợi, anh hỏi Trì Tuyết Diễm: "Em đã ước điều ước sinh nhật gì?"
Trì Tuyết Diễm im lặng một lát, rồi mới nói cho anh biết: "Em giả vờ ước nguyện thôi."
Ngọn nến sẽ không chủ động giúp người ta thực hiện tâm nguyện, nhưng những người yêu thương mình sẽ làm điều đó.
Hạ Kiều rất muốn có thể giúp người yêu hoàn thành nguyện vọng, lại nghe được một câu trả lời kỳ lạ.
Anh cười hỏi, "Tại sao giả vờ ước nguyện?"
"Bởi vì đây là sinh nhật bình thường nhất." Cậu trả lời, "Phải nhất quán từ đầu đến đuôi."
Vào khoảnh khắc nhắm mắt lại, Trì Tuyết Diễm không có ước nguyện gì hướng về phía ngọn nến, cậu không nghĩ đến bất kỳ điều gì.
Bởi vì cậu cảm thấy, nguyện vọng quan trọng nhất trong cuộc đời mình, có lẽ đã được thực hiện từ lâu.
Cậu nghĩ, hẳn là cậu đã đoán được lai lịch của người xuyên sách Hạ Kiều.
Trì Tuyết Diễm thực sự muốn quý trọng điều chưa biết này, bởi vì không tồn tại một thượng đế có thể kiểm chứng kết quả của việc suy luận có chính xác hay không.
Con người không thể tưởng tượng ra một nguyên nhân sự việc mà chính mình chưa từng tự trải qua, chỉ có thể tìm ra lời giải thích gần sát nhất từ những kinh nghiệm sống hiện có.
Những manh mối hoặc đúng hoặc sai đó yên lặng tồn tại, cho đến khi chúng được nhặt riêng ra từ trong vô vàn những việc vụn vặt hàng ngày, dưới sự chi phối của ý định chủ quan, hình thành một câu chuyện mạch lạc rõ ràng nào đó.
Khi Trì Tuyết Diễm một lần nữa nhớ tới đóa hoa màu vàng và bộ phim hài tình cảm, một đáp án tự nhiên hiện lên trong đầu.
Về lai lịch của Hạ Kiều, về những ký ức tiểu thuyết đôi khi quá tường tận, đôi khi lại quá đơn giản, cũng là về những sự kiện sau khi "Hạ Kiều" chết mới diễn ra, kết cục mới xuất hiện của "Trì Tuyết Diễm", nhưng có thể được Hạ Kiều của hiện tại biết được.
Hai người càng đi càng xa trên con đường thù hận, âm thầm lặng lẽ yêu nhau, có lẽ đoạn tình yêu này có thể thay đổi phần đời tiếp theo của bọn họ, một lần nữa trở về nơi có ánh sáng.
Nhưng số phận luôn thích trêu đùa người ta, dễ dàng đem sự vĩnh cữu mà người ta âm thầm khao khát, biến thành sự chia lìa không thể vãn hồi.
Trước khi tình yêu được thổ lộ, một người chết vì tai nạn, người kia chỉ còn lại sự chờ đợi.
Linh hồn đầy hối tiếc và không cam lòng quay trở về nhà theo thỏa thuận, nhưng không được người yêu thương biết đến, cũng không thể ôm cậu.
Đã từng không có tư cách ôm, sau đó thì không có cơ hội ôm.
Ở trong cùng một ngôi nhà, lại không nhìn thấy nhau nữa.
Nam diễn viên chính trong bộ phim hài sẽ xem bộ phim truyền hình đã từng xem cùng nhau để gào khóc, đẫm nước mắt kêu tên người yêu không bao giờ trở lại.
Trì Tuyết Diễm sống ngoài đời sẽ không làm như vậy.
Cậu có lẽ chỉ biết yên lặng ngồi trên sofa, thẫn thờ thật lâu trước màn hình nhấp nháy, trên TV phát tin tức hoặc là hình ảnh gì đó, âm thanh và hình ảnh kéo dài bất tận trôi đi một cách cứng nhắc như không khí.
Sau đó, vào ngày hôm sau, cậu đột nhiên đã quyết định xong kết cục của chính mình.
Hồi còn học đại học, vị giáo sư già nghiêm nghị cổ hủ đã từng răn dạy cậu: "Trì Tuyết Diễm, cậu chỉ biết làm loạn! Rốt cuộc có chuyện gì là cậu không thể làm hả!"
Ngày hôm đó, cậu nói với một giọng điệu rất nghiêm túc: "Có, chẳng hạn như từ bỏ thế giới lộn xộn này."
Đối với một người đã mất tất cả mọi thứ, lẻ loi chờ đợi ở nhân gian mà nói, từ bỏ phần đời còn lại của mình, dường như là điều duy nhất có thể được thực hiện.
Đối với một linh hồn trơ mắt nhìn một màn này xảy ra nhưng không thể làm gì mà nói, khắc ghi nguyên nhân của một cái chết bi thương như vậy, lại là một chuyện quá mức tàn nhẫn.
Trước khi hơi thở hoàn toàn biến mất, Trì Tuyết Diễm có lẽ sẽ nghĩ: Nếu cuộc sống có thể làm lại một lần nữa thì tốt rồi.
Cậu sẽ không làm điều gì sai trái nữa, chỉ tập trung vào việc yêu đúng người.
Mà một linh hồn khác cũng biến mất theo đó, có lẽ cũng có lời cầu nguyện tương tự nhưng khác nhau.
Nếu cuộc sống có thể trở lại một lần nữa, anh muốn trở nên trưởng thành, lý trí và mạnh mẽ.
Có thể bảo vệ người thân yêu của mình, có thể làm cho cuộc sống không xuất hiện những điều hối tiếc nữa.
Ông trời đối xử với họ hào phóng, đã thực hiện những mong muốn này.
Vì vậy, thân thể sống lại gặp nhau lần nữa ở một thế giới mới.
Hai thân thể sống lại mang ký ức trong suốt.
Một người trong đó giữ lại phần lớn ký ức của kiếp trước, coi nó như một cuốn tiểu thuyết, coi mình là một người ngoài cuộc không cần phải thù hận.
Đây là kết quả suy luận cuối cùng của Trì Tuyết Diễm, tràn ngập không khí huyền ảo khó tin, nhưng Hạ Kiều xuất hiện cùng với trí nhớ tương lai, vốn đã là một kỳ tích thần bí.
Nó có thể giải thích gần như tất cả những mâu thuẫn và ẩn số trên người Hạ Kiều.
Đương nhiên, mặc dù Trì Tuyết Diễm đã xem qua rất nhiều tiểu thuyết trinh thám và phim ảnh hồi hộp, nhưng khó tránh khỏi có lúc sai lầm.
Một sai lầm dễ mắc phải trong quá trình suy luận, chính là suy nghĩ quá phức tạp về các vấn đề đơn giản.
Có lẽ tất cả đều đơn giản như Hạ Kiều nói lúc đầu.
Anh ấy là người ngoài cuộc xuyên không vào trong sách, bản tính thiện lương, cho nên chủ động đề nghị giúp đại phản diện thay đổi vận mệnh, cũng thực sự muốn lợi dụng thông tin trong sách để phát triển sự nghiệp và mang lại lợi ích cho mọi người, những hành vi này đều không liên quan đến tiếc nuối nào đó che giấu sâu trong linh hồn.
Nội dung cuốn tiểu thuyết phức tạp vụn vặt, luôn có những phần anh ấy thấy không quan trọng, không hề có tác dụng với lý tưởng của anh ấy, sẽ bị lật qua loa, ví dụ như những khúc mắc yêu hận của các nhân vật chính.
Mà anh ấy kế thừa toàn bộ ký ức của diễn viên phụ "Hạ Kiều" nhỏ nhặt, cho nên hiểu rõ nhất quá khứ của nhân vật này, cũng quen thuộc nhất với những người "Hạ Kiều" từng yêu thương, bao gồm cả khẩu vị ăn uống của Trì Tuyết Diễm, cùng với hoa hồng phấn mà Thịnh Tiểu Nguyệt thích.
Tuy rằng anh ấy mất đi ký ức về bản thân, nhưng anh ấy có thể đã đi qua không chỉ một thế giới tiểu thuyết, cho nên không chừng đã sớm quen với loại cảm giác trống rỗng này, không cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Dù sao đi nữa tính cách và năng lực thật sự là một loại bản năng vượt ra ngoài trí nhớ, anh ấy thích ứng với cuộc sống của "Hạ Kiều" vô cùng trơn tru lưu loát.
Không thích chơi game và có kỹ thuật chơi game xuất sắc, cũng không phải là không thể cùng tồn tại, anh ấy có thể chỉ đơn giản là rất thông minh, cho dù trong game hay trong sự nghiệp.
Về phần cái kết tử vong bị viết sơ lược của đại phản diện, có lẽ là tác giả lười miêu tả chi tiết, hoặc có lẽ là thật sự không nỡ viết chi tiết về sự ra đi của cậu.
Một đoá hoa vàng chỉ là một cuốn tiểu thuyết được viết bởi một nhà văn kỳ lạ, bộ phim hài tình cảm chỉ là một bộ phim rất thích hợp với bắp rang, Hạ Kiều cũng chỉ là một Hạ Kiều đột nhiên đến với thế giới tiểu thuyết này.
Đáp án này cũng có thể được thiết lập như vậy, rất nhiều câu đố trông có vẻ đáng để nghiên cứu sâu, nhưng nguyên nhân đằng sau thường lại là đơn giản ngoài dự đoán.
Trong khu vườn của những con đường mòn, có hai con đường theo hai hướng hoàn toàn khác nhau để lựa chọn.
Đây là một sự lựa chọn không cần chú tâm nhiều, bất kể tin tưởng vào đáp án nào, cũng không cản trở việc thưởng thức những bông hoa nở rộ tràn ngập trên con đường phía trước.
Như vào một đêm thanh vắng có cơn mưa bất chợt đổ xuống, người ngồi bên cửa sổ lắng nghe những giọt mưa đập vào cửa kính, muốn chọn cảm thấy ẩm ướt nhàm chán, hay là chọn cảm thấy thoải mái dễ ngủ.
Sau khi cơn mưa tí tách kết thúc, ngày mai vẫn là bầu trời trong xanh xinh đẹp.
Mà đêm nay không có mưa, chỉ có người bên cạnh nghiêm túc đặt câu hỏi.
"Lát nữa trở về trong nhà, em có muốn ăn bánh trôi không? Hay là tiếp tục ăn bánh kem?"
Khi tiếng Hạ Kiều vang lên bên tai cậu, gần như cùng lúc đó truyền đến tiếng chuông vang vọng trong TV qua cánh cửa nhà đang mở.
0 giờ rồi.
Ngày cũ đã qua, một năm mới bắt đầu.
Trong bầu trời đêm sâu thẳm trong veo như bảo thạch, đột nhiên bùng lên một cơn mưa pháo hoa.
Từng chùm pháo hoa lớn như mộng như ảo, phản chiếu trong đáy mắt của nhau.
Khoảnh khắc bị pháo hoa chiếu sáng gương mặt, Trì Tuyết Diễm đã nghĩ ra đáp án cho câu hỏi.
Cậu không muốn chọn bánh trôi, không muốn chọn bánh kem, cũng không muốn chọn câu chúc mừng năm mới hợp lý nhất khi 0 giờ đến.
Trước khi Hạ Kiều mở miệng nói ăn Tết vui vẻ, tầm mắt của Trì Tuyết Diễm rời khỏi bầu trời đêm rực rỡ chói mắt, nhìn sâu vào đôi mắt đơn thuần của người yêu, nhẹ nhàng khẽ nhón chân.
Trong khoảnh khắc kéo dài nhưng lại ngắn ngủi này, trong hiện tại có quá khứ và tương lai đan xen, một câu nói mong manh dường như không truyền đạt được hết ý.
Cậu đã chọn trả lời bằng một nụ hôn.
Không còn là một nụ hôn trước mặt mọi người.
Học sinh giỏi hôn lần thứ hai cũng không ngỡ ngàng nữa.
Không có nước biển mùa hè, bãi cỏ và hoa hồng, nhưng có pháo hoa đêm mùa đông, khu vườn và gia đình.
Không còn cà vạt quá mức chỉnh chu, nhưng Trì Tuyết Diễm luôn phải nắm lấy một thứ gì đó.
Cho nên cậu theo bản năng vươn cánh tay ra, ôm lấy cổ Hạ Kiều, cùng lúc đó, một luồng sức mạnh dịu dàng nhưng khó có thể kháng cự xoay chuyển qua mái tóc diễm lệ, càng siết cậu sâu hơn vào cái ôm này.