An Tri Hạ bước chân vội vàng, lòng dạ rối loạn. Đến hiện tại, trái tim trong lồng ngực cô vẫn còn đập thình thình. Hình như lúc nãy, anh ta chỉ có ý thử cô thôi, nhưng mà lỡ anh ta làm liều luôn thì sao. Dù sao thì Mặc Đông này quá khác với nam phụ mà cô được biết.
An Tri Hạ ngẩng đầu đi tiếp, nhưng chợt nhận ra chẳng biết nên đi hướng nào. Cô vốn là đứa mù đường, lại thêm ban nãy mải đi theo Mặc Đông, cô không để ý đường gì cả.
"Cô em, đi đâu đấy?"
Giọng nói ồm ồm mang theo ý bỡn cợt vang lên từ phía sau, An Tri Hạ giật mình ngoảnh lại.
Từ trong hẻm tối đi ra một tên côn đồ lực lưỡng, chắc phải cao hơn một mét tám, cơ bắp cuồn cuộn phô hết ra ngoài qua chiếc áo sát nách, trên cánh tay đầy hình xăm dữ tợn. Phía sau hắn ta là vài học sinh mặc đồng phục cùng trường với cô, cũng có vài học sinh có đồng phục các trường lân cận.
Hình như cô đi vào ổ băng nhóm rồi. Chỉ vì chạy theo Mặc Đông, bây giờ cô đang đối mặt với nguy hiểm.
Tên xăm tay tiến đến gần, miệng thở ra mấy lời thối nát:
"Cô em xinh đẹp, đi chơi với bọn anh không? Chỉ cần làm bọn anh vui, sau này em sẽ là cô gái đứng đầu cả khu này."
Ai thèm làm người đứng đầu, cô chỉ muốn hắn đừng đụng vào cô thôi.
"Anh có biết tôi là ai không? Có biết Tri Hạ trường Victory, con gái nhà họ Tri không? Anh mà động đến tôi, nhà tôi không tha cho anh đâu."
Mấy cậu nhóc mặc đồng phục trường Victory nghe thế liền rén, kéo tên xăm tay lại thì thầm:
"Đại ca, con nhỏ Tri Hạ đó ghê gớm lắm đấy, nhà nó cũng nhiều tiền của, không dễ động vào đâu."
Nếu sau này chuyện này vỡ lở, bọn nó chắc chắn bị đuổi khỏi trường luôn, ba mẹ sẽ đánh gãy chân chúng nó nên lúc này chúng còn biết sợ.
Thấy bọn chúng ngập ngừng, lần đầu tiên An Tri Hạ cảm thấy cái danh ác nữ của chủ cơ thể này cũng có mặt lợi.
Nhưng tay kia lăn lộn giang hồ đã lâu, chẳng những không biết sợ mà còn cho rằng đây là một cơ hội kiếm chác.
"À, ra là tiểu thư Tri Hạ. Vậy thì càng tốt, để đến khi tôi có video xem nhà cô còn làm gì được tôi, có khi còn cho tôi tiền tiêu vặt ấy chứ nhỉ? Hô hô hô."
Giọng cười khả ố như một tên biến thái dọa An Tri Hạ sợ đến run chân. Cô cố dồn lực, bỏ chạy về hướng nơi cô gặp Mặc Đông.
Tên côn đồ thấy cô bỏ chạy liền đuổi theo phía sau, chỉ vài bước đã tóm được cô, xách cổ áo đẩy cô vào tường.
"Á, hức..."
Vai cô đập vào gờ tường đau điếng.
"Còn dám chạy?"
Hắn quát lên, sau đó giơ tay định tát cô một cái.
Bộp! Phịch!
Một chiếc cặp sách màu đen hạ cánh trên mặt hắn rồi rơi xuống đất. Tên xăm tay điên tiết, quay ra chửi mắng:
"Mẹ nó! Là thằng chó nào?"
Chàng trai vừa đi tới vừa xắn tay áo lên quá khuỷu, xoay xoay khớp cổ tay, cũng không thèm đáp lại.
Là Mặc Đông.
An Tri Hạ mừng thầm trong lòng. Anh ta vẫn ở đây, cô được cứu rồi.
Tên xăm tay thấy mình bị coi thường liền điên tiết:
"Thằng oắt này, hôm nay mày biết tay tao."
Hắn hùng hục xông lên. Với tạng người đô con và sức lực của hắn, dù Mặc Đông cũng cao nhưng vẫn có phần lép vế, An Tri Hạ cảm giác hắn sẽ húc bay nam phụ mất.
Nhưng mà hắn vừa lao đến, anh nhanh nhẹn tránh được, sau đó thuận tiện làm một cú vật qua vai, ngầu y như nam chính trong truyện ngôn tình, cái gì mà "anh hùng cứu mĩ nhân" đó.
Tên kia đau quá kêu oai oái, đồng bọn thì nhiều đứa nhát gan, có vài ba tên không sợ chết lao lên cũng bị Mặc Đông hạ đo ván trong phút mốt.
Anh chạy tới nắm cổ tay cô, kéo cô đi khỏi ngõ nhỏ. Ra đến đường lớn, anh hất tay cô, mặt nhăn lại nhìn vết xước trên mu bàn tay, sau đó đi vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh, mua chai nước ra đổ lên tay. Hình như anh không đau, chỉ khó chịu vì bẩn tay thôi thì phải.
An Tri Hạ lơ ngơ đứng nhìn anh nãy giờ, hiện tại mới hoàn hồn, lí nhí nói ra câu:
"Cảm ơn cậu."
Mặc Đông nhìn lướt qua cô, gật đầu một cái rồi đi thẳng, đúng kiểu thấy việc nghĩa thì giúp, giúp xong thì kệ cô. Điều này có chút làm cô chạnh lòng.
"Cậu bị thương rồi, để tôi..."
Đã đi được vài bước, anh lại dừng, quay lại lạnh lùng nhìn cô gái ánh mắt mong chờ, hai tay đang vân vê vạt áo:
"Lần sau đừng có đi vào nơi đó nữa."
Nhìn bóng lưng anh xa dần, An Tri Hạ từ ngỡ ngàng dần trở nên vui vẻ, nói với theo:
"Ừm, tôi biết rồi."
Hình như nam phụ này cũng không lạnh lùng như cô nghĩ.
Buổi sáng hôm sau, An Tri Hạ mua băng dán cá nhân cùng thuốc sang lớp Mặc Đông. Lúc cô đứng ngoài hành lang đưa đồ, không biết bao nhiêu ánh mắt dõi theo tò mò. Đây chính là điều cô muốn, dẫu sao thì hôm qua cô cũng buột miệng nói thích anh, hiện tại cứ để mọi người nghĩ cô đang theo đuổi anh cũng được.
"Tôi không cần."
Mặc Đông đẩy túi thuốc lại phía cô.
"Cậu vì giúp tôi mà bị thương, tôi không làm gì sẽ rất áy náy. Cậu cứ cầm lấy đi."
An Tri Hạ dúi đồ vào tay anh rồi nhanh chạy mất hút, không cho anh cơ hội từ chối thêm nữa.